Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 94: 94





“Cái này cô lấy ở đâu?”
Dư Cảnh Nam đã không còn vẻ mặt hờ hững vốn có nữa, hắn kích động nắm lấy cổ tay của Hải Quỳnh làm cô có chút hoảng sợ.

“Ở vỉa hè…
Cách cổng bệnh viện tâm 500 mét.

Em thấy ống nhòm rơi xuống gần bồn hoa còn cặp của cậu ấy lọt thỏm vào trong bồn hoa nên em nghĩ cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi!”
Lâm Hải Quỳnh lo lắng nhìn Dư Cảnh Nam.

Bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên, Hải Quỳnh gấp gáp chạy vào nên không đóng cửa lại.

Một âm thanh lọt tới lạnh lẽo: “Có án mạng rồi, phía sau khuôn viên bệnh viện có người chất…
Lâm Hải Quỳnh sụt chân ngã xuống ghế, Dư Cảnh Nam cũng đơ cứng một lúc rồi chạy ra bên ngoài.

“Đợi…
Đợi em…”
Lâm Hải Quỳnh đỏ mắt, nói không nên lời chạy theo Dư Cảnh Nam ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa to như trút, lực lượng cảnh sát và pháp y đã có mặt tại hiện trường, vì trời mưa nên mọi dấu vết đã bị xóa mất làm cho lực lượng chức năng gặp nhiều khó khăn.


Nạn nhân chất ở gần bệnh viện nên lực lượng an ninh đã điều tra từ phía bệnh viện và phát hiện người này từng gặp bác sĩ Dư Cảnh Nam vào trưa nay.

Bọn họ còn chưa kịp đi tìm Dư Cảnh Nam để lấy lời khai thì đã nhìn thấy Dư Cảnh Nam tới rồi.

Lâm Hải Quỳnh khó khăn cầm ô che cho hai người, bên ngoài trời vừa mưa to gió lớn làm cho Hải Quỳnh khó khăn lắm mới giữ được ô.

Dư Cảnh Nam lại cao như vậy khiến cô với tay đến mỏi nhừ cánh tay.

Hai người bị giữ lại ở ngoài giải băng ngăn cách, một vị cảnh sát bước đến làm việc với hai người, giọng nói như hét lên để đối phương có thể nghe rõ trong điều kiện mưa to như này: “Hình như anh là bác sĩ Dư Cảnh Nam? Nạn nhân là người anh đã gặp lúc trưa, mong anh đi theo chúng tôi, hỗ trợ điều tra phá án!”
Lâm Hải Quỳnh nghe xong, hai chân run lẩy bẩy, suýt chút nữa đã ngã xuống nền đất, cũng may Dư Cảnh Nam ôm lấy vai cô để cô dựa vào người hắn, gương mặt hắn cũng có phân tái xám nhìn đồng chí cảnh sát: “Đi thôi!”
Lâm Hải Quỳnh phải dựa vào người Dư Cảnh Nam mới có thể đi tiếp được, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt đã chảy dài trên gò má, tại sao lại có sự trùng hợp như vậy? Bước qua băng ngăn cách hiện trường, bọn họ tiến sâu vào trong, thi thể nạn nhân đang nằm im ở trên nền đất, máu và nước mưa hòa thành một vũng nước đỏ thâm, máu nhiều tới mức Lâm Hải Quỳnh tưởng tượng, hung thủ có phải đâm vào ngực anh ta rồi khoét sâu mấy cái cho tới chết rồi mạnh tay chép mười mấy nhát dao trên cơ thể khiến tất cả mạch máu đều vỡ ra, cơ thể anh ta giống như đã bị hút cạn máu rồi.

Lâm Hải Quỳnh hét lên một tiếng rồi úp mặt vào người Dư Cảnh Nam, chiếc áo blouse nồng nặc mùi sát trùng càng khiến Hải Quỳnh tưởng tượng ra những thứ không nên nghĩ tới.

Cô bất giác buồn nôn, rốt cuộc kẻ sát nhân nào lại ra tay độc ác như thế? Thật may đó lại không phải là cô, cô thêm khẩn cầu cảm ơn trời và mong nạn nhân có thể siêu thoát.

“Nạn nhân là Phan Cảnh Liêm, 27 tuổi, thất nghiệp, mấy ngày trước đã tới chỗ anh điều trị đúng không?”
Dư Cảnh Nam bất giác thở ra một cái, nhưng có gì đó lại khiến hắn càng nặng nề hơn.

Hắn đưa tay vuốt lưng Hải Quỳnh cho cô khỏi cảm giác buồn nôn rồi nhìn vị cảnh sát vừa rồi: “Anh ta tới làm xét nghiệm kiểm tra để hiến thận cho mẹ, tôi cũng từng nghe anh ta nói, anh ta đang bị người khác truy đuổi, anh ta không nói rõ sự tình, xét nghiệm xong anh ta liên biến mất.


Lần thứ hai tới lấy kết quả xét nghiệm, anh ta bị một đám người truy đuổi và đã chạy thoát.

Lần thứ ba là vào trưa hôm nay, kết quả xét nghiệm thận của anh ta phù hợp để hiến cho mẹ, anh ta đến để hoàn thành thủ tục đợi ngày lên bàn phẫu thuật, sau đó anh ta cũng không nói gì mà đi luôn!”
“Đám người truy đuổi anh ta có gì đặc biệt không? Hôm nay gặp anh ta, anh có thấy điều gì kỳ lạ không? Thời điểm đó là mấy giờ?”
“Khoảng 12 trưa hôm nay, bọn họ không có đặc điểm gì nhận dạng, hôm nay cũng không có gì đặc biệt, anh ta chỉ là muốn phẫu thuật càng nhanh càng tốt!”
Lấy lời khai xong, vị cảnh sát cử người đi xem thử ở nơi xảy ra gây gổ có camera giám sát hay không để tìm thêm manh mối.

Hiện trường vụ án đã bị xóa hết dấu vết lại không tìm được hung khí hay điểm đặc biệt gì.

Dư Cảnh Nam bị giữ lại để điều tra vụ án xong cũng đã hơn chín giờ.

Hắn lập tức chạy tới gara để xe rồi ngồi lên, Hải Quỳnh cũng chạy tới mở cửa xe ra bước lên ghế phụ rồi thắt dây bảo hiểm không cần hắn phải nhắc.

Dư Cảnh Nam im lặng nhìn cô như người ngoài hành tinh.

“Chú chắc chắn là đi tìm Đan Tâm phải không? Cậu ấy là người bạn thân nhất của em, em không thể không đi, dù chú có tống cổ em xuống thì em vẫn chạy theo xe chú thôi”
Hải Quỳnh đe dọa.

Dư Cảnh Nam bất lực, hắn quay người lại, tập trung lái xe: “Ngồi chắc vào!”
Chiếc xe phóng đi ngoài màn mưa như con thoi xé gió lao vun vút trên đường.


Lâm Hải Quỳnh sợ đến nỗi mất mật, cô còn không kịp nhìn thấy phía trước có xe, trời mưa nên tâm nhìn bị hạn chế, có những lúc xe của Dư Cảnh đã sát đít chiếc xe phía trước rồi mới phanh gấp hoặc quay bánh lái rẽ hướng khác.

Đúng là muốn đi gặp tử thần rồi mà.

Đến nơi, Lâm Hải Quỳnh xuống xe nôn thốc nôn tháo ra ven bồn hoa.

Ngô quản gia nhìn thấy Dư Cảnh Nam vội chạy tới tiếp đón, còn cho hai cô hâu chạy ra giúp đỡ Hải Quỳnh mặt mày xanh lè xanh lét ở ngoài.

“Hàn Lam Vũ đâu rồi?”
“Thiếu gia à? Có chuyện gì thế?”
Ngô quản gia khó hiểu đuổi theo Dư Cảnh Nam vào trong nhà.

Hàn Lam Vũ nghe tiếng ồn ào liền đi xuống đại sảnh, nhìn thấy Dư Cảnh Nam vẫn mặc áo blouse trên người, tóc tai lấm tấm ướt như vừa đi mưa, bộ dạng nhếch nhác chẳng giống Dư Cảnh Nam ngày thường chút nào.

Với lại nếu không gấp hắn đã không mặc như thế tới đây.

“Nam Nam, có chuyện gì thế?”
Dư Cảnh Nam dùng ánh mắt xa lạ nhìn hẳn: “Doãn Đan Tâm đâu rồi?”
Câu hỏi của Dư Cảnh Nam khiến hắn bất giác cảm nhận được một điềm gở, hơn nữa thái độ của Dư Cảnh Nam càng khiến hắn chắc chản, Doãn Đan Tâm đang gặp chuyện nhưng vẫn trả lời lại: “Đang ở nhà mẹ!”
“Cậu chắc chứ?”
Dư Cảnh Nam hỏi lại.

Hàn Lam Vũ: “Ý cậu là gì?”

Dư Cảnh Nam liền rút điện thoại ra gọi cho Tử Lam rồi để loa ngoài.

/Đan Tâm à? Cô ấy không tới đây, anh không thấy Đan Tâm ở nhà à?/ Lúc này cả Ngô quản gia và Hàn Lam Vũ đều biến sắc, bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Hải Quỳnh nôn xong, lấy nước người làm đưa cho súc miệng rồi chạy vào nhà cùng cặp sách của Đan Tâm.

“Tôi nhặt được nó ở gần bệnh viện!”
Ngô quán gia vội đi tới điện thoại bàn tìm kiếm cuộc trò chuyện, điện thoại có ghi âm cuộc gọi, đúng là có người đã gọi vào điện thoại bàn, Triệu Y Trân đã nghe cuộc gọi đó.

Giọng nói của người nọ thực sự rất giống Đan Tâm, trong lời nói cũng không nghe ra sơ hở gì cho thấy người nào đó đã chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.

Toàn bộ vệ sĩ trong nhà hẳn đều tập hợp tới cũng được vài chục người, người nào cũng đều được rèn luyện võ công và nhiều tài lẻ khác, được Hàn Lam Vũ đích thân tuyển chọn nhưng để tìm kiếm người bọn họ cần đông hơn.

“Cậu liên hệ với mấy công ty vệ sĩ tìm người đi, tớ sẽ về Dư gia, bổ sung thêm người tìm kiếm!”
Dư Cảnh Nam quay người, Lâm Hải Quỳnh cũng vội chạy theo.

Đến giờ Dư Cảnh Nam vẫn để bụng chuyện năm xưa Dư gia vì muốn chia cắt hắn và Thẩm Duệ Dung đã bày ra nhiều trò đê tiện.

Dù Thẩm Duệ Dung sau này đã biến chất trở thành một con người tham lam, toan tính, phản bội lại tình yêu của hắn nhưng hắn cũng chưa từng tha thứ cho Dư gia vậy mà hôm nay vì Đan Tâm lại quyết định nhờ vả Dư gia…
Thiết nghĩ, tất cả những việc làm của người nhà Dư gia cũng tạo ra một lớp vỏ mặc cảm khiến cô nhanh chóng muốn thay thân đổi phận, chỉ có điều tình yêu của cô không đủ lớn để bỏ qua những thứ vặt vãnh đó.

Hàn Lam Vũ bất động một lúc nhìn Dư Cảnh Nam rời đi, sau đó hẳn nhìn sang đám vệ sĩ: “Đi thôi!”