Hôn Phu Lãnh Khốc: Chậm Rãi Động Lòng

Chương 5: Áy Náy.



Mặc dù nghe Bạch Tố Hoan hết lòng an ủi là thế, nhưng trong lòng của Bạch phu nhân vẫn còn áy náy vô cùng. Giả thuyết được đặt ra, giá như năm đó Bạch Tố Âm không bị thất lạc, thì có lẽ người đính hôn với người đàn ông họ Mạc là cô ấy chứ không phải là Bạch Tố Hoan.

Nhưng sự thật lại quá phũ phàng, khiến cho người mẹ đánh mất con chẳng thể nào vượt qua nổi nỗi đau này. Dù đã cố tự nhủ lòng mình không được nản chí, nhưng suốt hơn hai mươi năm qua, Bạch phu nhân đã tìm đến rất nhiều thám tử tư tài ba để đi tìm kiếm đứa con gái bị thất lạc, nhưng kết quả nhận lại con số không, dù chỉ một chút manh mối về tung tích của cô gái cũng đều không có.

"Hoan Hoan... con gái yêu của mẹ... huhu... con của mẹ đã trưởng thành rồi! Giá như Âm Âm còn ở đây, chắc chắn con bé cũng có suy nghĩ quyết đoán như con!"

Đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mắt của bà, trong lòng Bạch Tố Hoan dấy lên bao tâm trạng khó tả. Cô dang tay ra, ôm thật chặt lấy mẹ Bạch, bàn tay vuốt ve tấm lưng của bà, hệt như đang an ủi, động viên theo cách riêng của mình.

Bạch Tố Hoan biết, khoảng thời gian sắp tới cô không còn có cơ hội nhiều được ôm mẹ mình như thế này nữa. Cô láng lại thêm vài phút, nói với Bạch Mộ Tấn một số chuyện cần bàn, sau đó xin lên phòng nghỉ ngơi.

Ngả tấm lưng mệt mỏi lên chiếc nệm giường êm ái, trong đầu Bạch Tố Hoan lại nhớ đến câu nói của người đàn ông họ Mạc. Bạch Tố Hoan cảm thấy anh ta như một tên bị bệnh có vấn đề về thần kinh, tuy cuộc gặp mặt chỉ diễn ra ít phút nhưng Mạc Dụ Trạch toàn nói những chuyện không đâu vào đâu hết.

Bạch Tố Hoan tuy không hiểu được anh ta đang nói gì nhưng không biết tại sao bây giờ trong đầu cô cứ không ngừng suy nghĩ đến người đàn ông đó.

Bất thình lình tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Tố Hoan. Cô giật mình hoàn hồn, từ trong túi xách lấy ra chiếc điện thoại. Nhìn thấy tên biệt danh lưu trong danh bạ, Bạch Tố Hoan khẽ mỉm cười, ngay lập tức bắt máy.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, tuy bật loa ngoài nhưng Bạch Tố Hoan không còn kề sát vào bên tai, mà thay vào đó cô cầm điện thoại, định mở lời trước nhưng đầu dây bên kia đã vọng tới.

"Hoan Hoan, cậu buổi xem mắt thế nào rồi?"

Bạch Tố Hoan thở dài, cô nghiêng người sang một bên, trả lời lại: "Thật nhẹt nhẽo! Biết thế mình cho hắn ta leo cây luôn cho bõ tức!"

"Sao vậy nè? Ai đã làm cho cô bạn ngốc của tôi phải tức giận vậy?"

Bỗng nhiên một giọng nói của người đàn ông truyền đến, Bạch Tố Hoan có chút ngạc nhiên, sửng sốt mất vài giây, phải mất một lúc lâu cô mới thốt thành tiếng.

"Anh... anh Mộ Sở? Sao anh lại ở cùng với Giản Giản vậy?"

Chẳng phải giờ này người đàn ông đó phải có mặt tại tập đoàn của anh ta mới đúng chứ?

Ở phía đầu dây bên kia, một tay cầm điện thoại, tay kia chống bên eo cùng với cặp mắt sắc bén, Bạc Giản giận dữ hét lớn: "Chẳng phải tất cả đều tại cậu sao?"

"Gì chứ? Sao lại tại mình được?" Bạch Tố Hoan có chút chột dạ, vừng trán lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọng hỏi lại, "Bồ có nhầm lẫn gì không? Chứ mình vô tội mà... nếu có thì bồ nói rõ đi..."

"Còn không phải tại cậu chứ còn tại ai vào đây nữa? Rõ ràng mình có hẹn cậu để cùng đi đánh ghen, vậy mà cậu dám cho mình leo cây!"

"Ơ... cái này... mình thật sự cũng không muốn nó xảy ra mà... Giản Giản, bồ bỏ qua cho mình đi!"

Thật tình là cô có muốn như vậy đâu? Bạch Tố Hoan cô đây cũng rất muốn đi, đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi là thế, nhưng lại nhận được cuộc hẹn khẩn cấp cho nên cô mới cắn răng chấp nhận chọn một trong hai kế hoạch đó. Nào ngờ lại chọc giận cô bạn thân khó tính của mình.

"Tố Hoan à, cậu thật sự cũng biết đó! Người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đôi bàn tay quý giá này không được chạm vào những thứ tầm thường, đặc biệt là tên tra nam tiện nữ kia. Chính vì vậy mình đã tìm đến anh Mộ Sở đến phụ giúp mình một tay! Không chỉ đi đánh ghen thành công, mà tên sở khanh đó cũng bị mình lột bỏ bộ mặt giả tạo đó. Hắn vứt bỏ liêm sỉ của mình, hạ tiện quỳ gối van xin mình bỏ qua! Nói thật chứ lúc ấy mình cảm thấy niềm kiêu hãnh được dâng lên, haha..."

Một bên nghe những lời nói ba hoa, khoe mẽ của cô bạn thân, Bạch Tố Hoan chỉ biết thở dài đầy ngao ngán, trong miệng nói thầm một câu.

"Cậu mắc bệnh tiểu thư quá rồi đó!"

"Cậu đang nói xấu mình gì đó hả Tố Hoan?"

"Đâu... đâu có!"

"Khai mau, cậu hiện tại đang ở đâu?"

"Mình... mình hiện tại đang ở trong phòng ngủ. À mà bồ gọi điện thoại cho mình có việc gì không?"

"Cậu nhắc mình mới nhớ đó! Mình muốn hẹn cậu đi chơi! Mười giờ tối nay, mình và anh Mộ Sở đợi cậu ở dưới nhà! Cấm cậu từ chối đó!"

"À ha... mình đâu dám chứ? Làm sao mình có thể từ chối ý tốt của bồ được!"

"Nhớ đó! Cậu mà dám đi ngủ sớm, lão nương đây quyết không từ bỏ đâu! Mình sẽ lên tận phòng của cậu, xách cổ lôi cậu xuống đi cùng!"

Nghe xong, trong đầu Bạch Tố Hoan bỗng nghĩ tới vài quyền chí mạng trong Teakwondo, cô ngay lập tức khiếp sợ, giọng nói có chút run rẩy.

"Bồ... bồ đáng sợ quá!"

Bạc Giản càm ràm nhiều lời, căn dặn cô đủ thứ. Cuộc điện thoại vừa kết thúc, Bạch Tố Hoan bất giác mỉm cười một mình. Cô đã quá quen với cái tính nết nhanh gọn lẹ của cô bạn mắc bệnh tiểu thư này rồi.

Hai người là bạn bè rất thân của nhau, ngoài Bạc Giản ra thì còn có người đàn ông tên Mộ Sở. Một điều đặc biệt rằng Mộ Sở chính là anh trai của Bạc Giản. Căn bản vì lúc trước còn nhỏ, Bạc Giản khá ham chơi nên Mộ Sở luôn kè kè sát bên cô ấy, cũng vì vậy mà Bạch Tố Hoan mới có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông đó nhiều hơn.

Nhưng kể ra thì cũng rất vui, Mộ Sở là một chàng trai rất vui tính lại còn có trái tim ấm áp nữa, nếu đem so sánh với người đàn ông họ Mạc kia thì có lẽ tên bị bệnh có vấn đề về thân kinh đó không bằng một sợi tóc của Mộ Sở.

Nhiều lúc nghĩ lại Bạch Tố Hoan thấy khá lạ, tại vì tính nết của cả hai khác nhau một trời một vực vậy mà ai cũng có phong độ và tài giỏi như nhau.

Chợt lúc này Bạch Tố Hoan mới nhận ra, nghĩ đi nghĩ lại rồi cô lại suy nghĩ đến vị hôn phu của mình, chắc có lẽ người đàn ông có vấn đề về thần kinh đó đã thao túng tâm lý của cô mất rồi. Nhưng quả thật tưởng tượng ra khuôn mặt của anh ta thì đúng là mẫu người mà hàng triệu cô gái phải chết mê chết mệt. Suy đi tính lại, sau cuộc gặp mặt đó đến giờ cũng gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà dư âm vẫn còn ở quanh đó!

Haiz, chết tiệt! Bạch Tố Hoan, mày đúng là một con ngốc mà! Sao suốt từ nãy đến giờ mày lại cứ nghĩ về tên đó vậy?

Vừa thở dài, Bạch Tố Hoan vừa đưa tay lên, củng một cái thật đau vào giữa trán của mình, một lần nữa lại trấn an, tự nhủ lòng mình.

"Điên mất thôi! Hà cớ gì mà mình cứ nghĩ đến hắn suốt vậy chứ? Hắn ta có cái gì tốt đẹp đâu mà trong đầu mình cứ hiện ra bóng hình của hắn vậy? Không được! Không nghĩ đến nữa, thái độ của anh ta đã nói lên phần nào rồi mà, mình và tên đó chắc chắn sẽ không có hạnh phúc đâu! Hừ, đi ngủ cho khoẻ người! Cứ mặc kệ tên điên khùng nào đó đi!"

Gạt những suy nghĩ chẳng ra gì sang một bên, Bạch Tố Hoan nghiêng người sang một mé khác, đồng thời tay ôm chặt lấy chiếc gối ôm mềm mại. Đôi mắt bồ câu ướt át từ từ nhắm lại, chẳng bao lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.