Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 52



Ra đến khuôn viên, hắn vòng lên phía trước cô, ngồi quỳ một chân xuống rồi nắn bóp trừ bên chân giúp cô. Qua mười phút nắn bóp xong hắn hơi đứng dậy, đưa tay giữ lấy tay cô mà dìu cô đứng dậy đi về phía bãi cỏ.

Phía bãi có có một chiếc ghế, dìu cô lại phía ghế rồi ngồi xuống, dưới bãi cỏ đám trẻ con đnag nô đùa rất vui vẻ. Bỗng có một bé trai vì đá quả bóng quá mạnh mà nó đã bay về phía cô và hắn, cậu bé lon ton lại gần nhặt quả bóng lên tay. Thấy hai người ngồi đấy đứa bé lên tiếng khen không ngớt.

- Anh chị đẹp quá, em ước sau này sẽ được đẹp như anh. Hihi. Chào anh chị em đi.

Nói xong cậu bé chạy thật nhanh về phía đám bạn của mình, cả hai đưa ánh mắt nhìn theo cậu bé mà mỉm cười. Hắn buột miệng trêu ghẹo cô.

- Nếu con mình sau này cũng dễ thương như đứa bé kia thì thật là tuyệt.
Cô nghe hắn nói mà hai má ửng đỏ, hắn nói gì thế kia chứ, ai muốn sinh con cho hắn, còn chẳng biết được sau này là trai hay gái tự tin thế kia. Cô đưa tay đẩy nhẹ người hắn ra miệng nhỏ chúm chím.

- Ai…ai muốn sinh con cho anh, mà ngồi đấy mơ tưởng.

Nhìn biết hiện trên mặt cô mà hắn hài lòng, không ngờ cô vợ bé nhỏ này lại dễ đỏ mặt thế kia, thật là đáng yêu mà.

Cả hai đi dạo khuôn viên đến gầm trưa thì cũng đi vào trong phòng, lúc vào đến cửa thì gặp Anh Thư đnag bước ra, cô vội hỏi:

- Cậu đi đâu thế kia, sao mới vào lại ra rồi.

Nhìn hắn ở phía sau đẩy xe cho cô từ phía cửa thang máy đi ra, cô cũng đoán được kha khá là hai người đã đi đâu.

- Hai người vừa ra khuôn viên đi dạo sao, mình qua đây tìm cậu mà không thấy ai trong phòng. Nên đang tính ra ngoài tìm xem thì hai người đã về rồi.
_________.

Sau hai tuần được hắn chăm sóc, cô cuối cùng cũng đã bình phục và được xuất viện. Hắn ở bên cô hơn hai tuần, công việc của tập đoàn sẽ giao cho ai. Thấy bản thân đã ổn định, cô nhìn hắn nói:

- Hai tuần qua anh đã chăm sóc em rồi công việc ở tập đoàn còn rất nhiều, hôm nay em cũng được xuất viện rồi, anh không cần phải đưa em về đâu. Qua xem công việc ở công ty thế nào đi.

Nghe cô nói, người đàn ông mỉm cười nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai giúp cô, hắn nhẹ nhàng nói:

- Không sao, công việc ở tập đoàn xó người giải quết rồi, em không cần lo, bây giờ em xuất viện thì anh phải đưa em về tận nhà như thế anh mới yên tâm được.

Thế rồi hắn cất bước về phía cửa, đi đến quầy tiếp tân để thanh toán viện phí và hoàn tất thủ tục cho cô. Sau khi xong việc, cả hai tiến về phía thang máy đi xuống cửa chính của bệnh viện ra về.
Từ bệnh viện về đến căn biệt thự phía ngoại ô mất gần hai tiếng đồng hồ. Vừa đi qua cổng, phía xa xa trong sảnh sân của cửa chính đã thấy thấp thoáng bóng dáng ông bà Mộ Dung đứng chờ. Khi xe đã đến điểm dừng, hai ông bà vọi vàng tiến lại mà dìu cô xuống, miệng nở nụ cười tươi.

- Uyển Nhi, con cảm thấy thế nào rồi, còn đau ở đâu không, ba mẹ nghe nói hôm nay con xuất viện nên đã qua đây từ sớm. Nào nhanh vào nhà đi con.

Nắm lấy tay cô dìu cô vào phía trong ghế sofa mà ngồi, bà Tuyết Hoa nắm lấy tay cô rồi nhìn nhắm cô từ trên xuống dưới, mắt thấy cô không có gầy đi thì gật gù. Không ngờ thằng con bà cũng biết chăm người bệnh ghê.