Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 24: Đến nhà



Cuối cùng cũng về đến tòa nhà chính, Phó Tư Truy lái xe vào hầm rồi dẫn Âu Di Dương vào nhà.

Bên ngoài tòa biệt thự có một khu vườn, vừa trồng hoa vừa trồng cây kiểng, lại được cắt tỉa và chăm sóc nên khu vườn rất đẹp.

Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà cao to sừng sững như một tòa lâu đài cổ. Lúc Phó Tư Truy dẫn cô vào cửa chính, Âu Di Dương còn sợ rằng mình sẽ bắt gặp phải một dàn người hầu xếp hàng đứng chào. Nhưng khác với suy nghĩ của cô, chỉ có một vị quản gia đi ra tiếp đón hai người. Còn người làm trong nhà chỉ lác đác tầm hai ba người. Thấy Phó Tư Truy cùng Âu Di Dương bước vào, chỉ gật đầu một cái, sau đó lại mạnh ai làm việc nấy.

Quản gia Phương đến gần hai người, cúi đầu chào hỏi.

“Thiếu gia đã về.”

Sau đó ông ra hiệu cho người làm đi đến xách mấy túi quà trên tay Phó Tư Truy và Âu Di Dương.

Vì đã được Phó Tư Truy đánh tiếng trước, nên mọi người đều biết hôm nay thiếu gia nhà họ Phó sẽ mang cháu dâu về ra mắt lão gia. Sau khi chào Phó Tư Truy xong, quản gia Phương nhìn sang Âu Di Dương, đợi Phó Tư Truy giới thiệu về vị cháu dâu này.

Phó Tư Truy: “Bác Phương, đây là Âu Di Dương, bạn gái cháu. Dương Dương, bác Phương là quản gia của nhà anh. Chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn, đối với anh bác Phương như một người thân trong gia đình vậy.”

Quản gia Phương mỉm cười hiền từ nhìn về phía Âu Di Dương: “Chào Âu tiểu thư.”

Âu Di Dương lập tức cúi đầu chào lại ông.

“Cháu chào bác Phương. Bác cứ gọi cháu là Tiểu Âu cũng được ạ.”

Phó Tư Truy mỉm cười: “Bác ấy rất nguyên tắc, sẽ không chịu gọi như thế đâu.”



Quản gia Phương vẫn giữ nụ cười hiền từ trên môi. Ông quan sát Âu Di Dương một chút, sau đó âm thầm cảm thấy có chút mừng rỡ trong lòng. Ừm, trông cô bé này có vẻ không giả tạo cũng không xu nịnh, lễ phép thật thà. Xem ra thiếu gia tìm về một cô gái rất được. Nhìn phong thái này, có lẽ cũng là một cô bé lớn lên trong gia đình gia giáo.

Quản gia Phương làm việc ở đây từ thời ông nội của Phó Tư Truy, chăm sóc từ Phó Kình Thiên, tới đời ba của Phó Tư Truy, lại tới Phó Tư Truy. Chứng kiến hoàn cảnh của anh, lại ở cạnh gia đình anh ba đời liên tiếp, nên ông xem anh như con cháu ruột của mình. Nhìn thấy Phó Tư Truy từ nhỏ tới lớn, mất ba mẹ, lại thiếu thốn tình thương từ đấng sinh thành, nay nếu kiếm được một cô gái tốt, ít nhất là ấn tượng ban đầu khá tốt, ông cũng mừng cho anh. Mong là Âu Di Dương có thể bù đắp được phần nào thiếu sót trong tình cảm của Phó Tư Truy.

Quản gia Phương: “Thiếu gia, Âu tiểu thư. Mời lên lầu. Lão gia đợi hai người từ sáng rồi. Có lẽ bây giờ lão gia đang chơi cờ ở thư phòng đấy.”

Phó Tư Truy: “Vâng, cháu dẫn cô ấy lên gặp ông nội ạ.”

Nói rồi Phó Tư Truy nắm lấy tay Âu Di Dương, dẫn cô lên đến thư phòng của ông nội.

Trước khi đi Âu Di Dương lại cúi đầu chào vị quản gia này thêm một lần rồi mới cất bước đi theo anh.

Nhà có thang máy, tuy nhiên chỉ đi lên có một lầu, lại lo Âu Di Dương đang căng thẳng, nên Phó Tư Truy cũng không dẫn cô đến thang máy làm gì. Chỉ cùng cô chậm rãi đi thang bộ lên lầu.

Âu Di Dương vì đang trong trạng thái phập phồng lo sợ nên chỉ im lặng đi theo anh.

Phó Tư Truy biết rằng nếu cô đã như vậy, hiện tại anh có nói gì cũng không làm cô giảm bớt căng thẳng được. Nên chỉ siết nhẹ tay cô, xem như truyền chút sức mạnh cùng an ủi cho cô. Chỉ có điều, anh đang cảm thấy băn khoăn rằng không biết báo chí viết gì về ông nội mà lại khiến Âu Di Dương căng thẳng đến mức này.

Đến trước cửa phòng, anh ngừng lại một chút. Quay sang hỏi cô.

“Vào nhé?”



Âu Di Dương hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Phó Tư Truy nhịn không được, giơ tay lên nhéo nhẹ mũi của Âu Di Dương một cái, rồi mới gõ cửa phòng.

Cọc…cọc…

Sau vài giây im ắng, một giọng nói trầm khàn của người già vang lên.

“Vào đi.”

Phó Tư Truy liền vặn nắm cửa, mở cửa đi vào.

Âu Di Dương dè dặt theo sau anh. Không giống như trong tưởng tượng của cô, căn phòng này được trang trí vô cùng đơn giản. Chỉ là đa số nội thất trong phòng đều được làm từ gỗ. Trên tường treo rất nhiều tranh thư pháp và các loại tranh cổ.

Về bài trí, nội thất cũng vô cùng đơn giản. Có bàn làm việc, có nhiều tủ kệ sách, có một chiếc ghế lười, còn có một bộ bàn ghế dùng để ngồi uống trà thư giãn đặt ở ngay cửa sổ sát đất đối diện cửa ra vào.

Cửa sổ sát đất rộng lớn, giúp cho căn phòng sáng bừng và thông thoáng. Căn phòng có một mùi đàn hương thoang thoảng bay trong không khí. Phải nói, vừa bước vào căn phòng này, liền khiến cho tâm trí của Âu Di Dương cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nỗi căng thẳng liền giảm đi một nửa.

Ông nội của Phó Tư Truy đang đứng đằng sau bàn làm việc, trên tay cầm một cây bút lông, chăm chú viết viết gì đó trên cuộn giấy trắng để dọc trên bàn. Dựa theo những bức tranh cùng thư pháp treo khắp phòng, Âu Di Dương đoán có lẽ là ông viết thư pháp.

Ông nội Phó mặc một bộ đồ sườn xám cho người già, là dạng quần áo trơn đơn giản không có hoa văn. Có lẽ do tuổi tác nên tóc rụng bớt nhiều, được cạo ngắn gọn gàng. Gương mặt đã nhăn nheo, nhưng nét mặt của ông hiện tại trong rất thư thái, không mang lại cảm giác công kích và uy nghiêm như Phó Tư Truy.

Dù ông nội Phó đã già, nhưng dáng vẻ cao lớn của ông lại không hề bị mai một, chỉ là lưng hơi khom do tuổi tác thôi. Âu Di Dương đã hiểu vì sao Phó Tư Truy lại có thể cao to đến như vậy. Nhìn ông thế này, lại đứng trong khung cảnh tràn ngập sự giản dị, thật sự không hề giống cảm giác khi cô nhìn hình ảnh âu phục đầy uy nghiêm của ông trên mạng. Âu Di Dương chỉ cảm thấy ấn tượng đầu tiên của cô với ông nội Phó Tư Truy là một người mang vẻ hiền từ ấm áp, có cảm giác hơi…giống ba của cô vậy.