Hôn Nhân Gán Nợ

Chương 24



Từ khi Thanh Đan rời căn nhà, Quốc Thịnh như nhổ được cái gai trong mắt mình. Căn nhà không có những cuộc cãi vã giữa Thanh Đan với anh, không còn những giọt nước mắt mà Quốc Thịnh nhìn thấy trên gương mặt Thanh Đan. Nhưng dần dần anh nhận ra, có lẽ như anh đang tìm kiếm bóng hình của cô trong chính căn nhà.

Mở tủ lạnh lấy chai nước, vừa đưa lên miệng, tay Quốc Thịnh chợt khựng lại.

"Anh uống nước lạnh sẽ bị đau đầu."

Quốc Thịnh lắc đầu cố để những hình ảnh đó không xuất hiện nữa. Tim anh lại nhói lên khi nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Đan khi cô ra đi.

Thanh Đan trở về căn nhà, cô hàng ngày đến công ty, tối về chỉ một mình, Thanh Đan nấu ăn, dọn ra bàn, đặt hai cái chén bên cạnh rồi tự nói.

"Mời cha mẹ dùng cơm!"

Căn nhà trở nên lạnh lẽo, Thanh Đan nhớ khi mình trở lại đây lúc cha cô vừa mất. Thanh Đan đã đau khổ đến mức nào, khi ấy cô đã khóc rất nhiều. Quốc Thịnh khi đó đã ôm lấy cô, dỗ dành cô.

"Em vẫn còn có anh kia mà."

Thanh Đan khi ấy vẫn có Quốc Thịnh bên cạnh, bây giờ cô lại ở đây một mình, nước mắt vô thức rơi xuống bàn. Tâm can Thanh Đan nhớ về Quốc Thịnh, đau đớn.

Còn gì xót bằng một người luôn ôm luôn nhớ về ký ức, người còn lại thì chẳng thể nhớ họ đã hạnh phúc thế nào.

Buông chén cơm,Thanh Đan vội lau đi những giọt nước mắt, cô ngước nhìn di ảnh của cha mẹ. Môi tự nở nụ cười an ủi chính mình.



"Cha mẹ đừng lo, con sẽ không sao. Chỉ là hôm nay con làm cơm hơi nhiều ớt thôi. Thật là..."

Thanh Đan nói rồi có lẽ không thể cứng rắn mà kiềm chế bản thân, cô òa khóc nức nở.

......................

Bà Thanh hôm nay đem chút thức ăn đến cho Thanh Đan, nhìn cô mà mắt bà buồn bã. Thanh Đan gầy đi, cái bụng thì càng lúc càng lớn. Bà Thanh nhỏ nhẹ khuyên Thanh Đan trở về, nhưng cô lắc đầu từ chối. Tiễn bà Thanh ra về, Thanh Đan đứng nhìn theo bóng hình bà.

Đêm, Quốc Thịnh trăn trở khó ngủ, anh xoay người trên giường. Rồi Quốc Thịnh ngồi dậy, đi đến chiếc bàn làm việc, anh chợt trông thấy một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng vải nhung mềm mại.

Quốc Thịnh tò mò đọc mảnh giấy đính kèm.

"Công ty trang sức K chúc quý khách bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm!"

Thì ra đây là sản phẩm mà Quốc Thịnh đã tự thiết kế và đặt làm khi cùng Thanh Đan đi công tác. Ngày họ gửi đến, chính là ngày Thanh Đan đưa đơn ly thân và ra đi. Cô nhận lấy sản phẩm, cũng không buồn mở ra xem mà đi lên phòng đặt tại bàn làm việc của Quốc Thịnh, sau đó Thanh Đan rời đi.

Quốc Thịnh nhìn chiếc hộp, anh mở ra nhìn xem bên trong. Lấp lánh hai sợi dây chuyền buông thõng, được làm từ bạch kim nguyên chất, sợi dây được thiết kế những phần chốt đơn giản. Mặt dây chuyền nhìn sơ qua như mặt đồng hồ nhỏ, Quốc Thịnh nhìn hai sợi dây chuyền. Bất chợt một cơn đau đầu kinh khủng xông đến khi anh cố gắng nhớ ra những việc liên quan đến chúng.

Quốc Thịnh cố gắng gượng, anh khẽ mở mặt dây chuyền nhưng không được, vô tình ngón tay anh chạm vào mặt dưới, hình ảnh dần dần hiện lên phía trên mặt kính.

Đầu tiên là hình ảnh của Quốc Thịnh và Thanh Đan, ảnh cưới của họ, ảnh Thanh Đan cười, ảnh Quốc Thịnh nắm tay cô. Cuối cùng là dòng chữ hiện ra.

"Anh sẽ bảo vệ em cả quãng đời còn lại"



Tương tự bên sợi dây kia cũng vậy. Không khí xung quanh Quốc Thịnh chợt đóng băng, mọi thứ như đang xoay quanh anh.

Hai sợi dây chuyền.

Hai mặt dây chuyền tinh xảo.

Vì sao anh lại tự thiết kế ra chúng. Thanh Đan lừa dối anh, vì sao anh lại vì cô ấy mà làm những việc này.

Quốc Thịnh suy nghĩ mãi chẳng biết đáp án là vì sao, chỉ thấy đầu lại nổi đau, tim anh lại như bị bóp chẹt đến mức nghẹt thở.

Đêm ấy, Quốc Thịnh mơ thấy một căn nhà cũ nát, tiếng khóc, tiếng cầu xin. Bóng người nào đó bị trói chặt trên ghế, lại có người đàn ông đi đi lại lại.

Quốc Thịnh giật mình ngồi dậy, trán anh ướt đẫm mồ hôi, anh lại đau đầu.

Thì ra chỉ là giấc mơ, nhưng anh chợt thắc mắc, ngôi nhà ấy là sao, vì sao bỗng nhiên anh lại mơ thấy như vậy.

Quốc Thịnh nhìn qua chiếc hộp, hai sợi dây chuyền vẫn buông thõng, im lặng giữa ánh sáng của trăng bên ngoài chiếu vào.

Đau quá, đầu anh đau quá.

Tận tâm can của Quốc Thịnh, như có vạn con kiến đang cắn xé, anh ôm ngực ôm đầu mà chịu đựng.