Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 70



Hanada Saharuna hưng phấn nhìn biển hiệu neon hồng nhạt trước mặt, tỏa ra cái không khí mờ ám như này, vừa nhìn đã biết là quán bar không đứng đắn! Cô thích không đứng đắn!

Nghĩ như vậy, Hanada Saharuna kích động giữ chặt tay Sato Miwako vọt vào trong. Takagi Wataru vừa định đuổi theo đã bị Matsuda Jinpei giữ lại.

"Matsuda? Hai người họ vào rồi mà?" Takagi Wataru kỳ quái hỏi.

Matsuda Jinpei không để ý đến anh, nhìn đồng hồ bắt đầu đếm ngược: ".....5,4,3,2...."

Còn chưa đếm đến 1, Hanada Saharuna đã xanh mặt kéo Sato Miwako lao ra ngoài.

Takagi Wataru càng cảm thấy kỳ quái, anh nhìn sang Sato Miwako: "Không phải hai người vừa vào thôi hả? Sao đã ra rồi?"

Sato Miwako xoa xoa lỗ tai nói: "Nhạc bên trong mở to quá, làm tôi choáng hết cả đầu.....Ôi trời, uống rượu ở quán bar như này thì tôi chịu. Hanada còn tệ hơn kia, vừa vào đã nói đau tai liền kéo tôi chạy ra ngoài."

Matsuda Jinpei vừa nghe liền lập tức cười ha hả: "Còn không phải do cô nói muốn đi quán bar nào có chị gái nóng bỏng và anh trai gợi cảm nhảy nhót sao? Không biết mấy quán kiểu này đều mở nhạc um sùm à? Người chưa đến quán bar bao giờ sao có thể chịu được ha ha ha ha ha!"

Anh cười cực kỳ vui vẻ, Hanada Saharuna nhìn vậy thì nổi điên: "Anh đây là cố ý muốn chế giễu tôi!"

Matsuda Jinpei cong khóe miệng: "Sao có thể chứ, rõ ràng là chính cô yêu cầu mà."

"Được rồi được rồi, quán bar này quá ồn, hơn nữa cũng không hợp để nói chuyện, chúng ta tìm quán nào yên tĩnh chút đi, còn có thể gọi đồ ăn nữa." Takagi Watatru xen vào, "Dù sao thì chúng ta cũng đang mặc vest mà, đi vậy cũng hợp lý."

Mẹ Sato đi liên hoan,Takagi thì ở khá xa, Matsuda và Hanada lại sống một mình, bốn người đều không cần về nhà ăn cơm, cho nên liền quyết định giải quyết bữa tối trong lúc uống rượu luôn, vì vậy họ vẫn mặc nguyên quần áo lúc đi làm.

"Nhưng mà cũng tiếc thật, thanh tra Megure phải về ăn cơm với vợ, cho nên không đi uống rượu được. Shiratori và Chiba thì nói tối nay có việc không thể đến....Cuối cùng cũng vẫn chỉ có 4 người chúng ta." Sato Miwako nhún vui.

"Đúng vậy đó ~ Hời cho tên Matsuda này!" Hanada Saharuna bĩu môi.

Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Hanada cô cũng coi thường chính mình quá rồi, lấy sức ăn như lợn của cô, chắc chắn có thể chấp 10 người đi?"

"......" Hanada Saharuna mặt không biểu tình nhìn Sato Miwako: "Tiền bối Sato, em có thể đấm hắn không? Sau đó hai người làm chứng cho em là hắn không cẩn thận vấp ngã nhé!"

".......Hanada, cảnh sát chúng ta không được ngụy tạo bằng chứng. Với cả hôm nay là Matsuda mời mà, nếu đánh anh ta nhập viện thì ai thanh toán đây?" Sato Miwako trấn an.

"Tiền bối Sato nói có lý! Vậy em chờ uống xong rồi đấm vậy!" Hanada Saharuna nghiêm túc gật gật đầu.

"....... Hai người các cô xem tôi là không khí sao?" Matsuda Jinpei câm nín.

"A! Tôi vừa search thì thấy có một quán bar rất nổi tiếng ở phố trên này, cách đây cũng gần thôi, chúng ta qua đó nhé!" Takagi Wataru vội vàng ngắt lời họ.

Vì thế, bốn người liền di chuyển địa điểm.

-------------------------------------

Quán bar mà Takagi tìm được đúng là rất được, không quá ồn ào cũng không quá yên tĩnh, vừa đủ cho một nhóm người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Sau khi bốn người bọn họ chọn được chỗ ngồi xong, phục vụ liền cầm theo menu đi đến.



Takagi Wataru vốn muốn đưa menu cho Matsuda Jinpei trước, dù sao thì hôm nay cũng là anh trả tiền, xuất pháp từ lễ phép đương nhiên là phải để cho người mời gọi món. Nhưng Matsuda Jinpei cũng không quá quan trọng cái này, vẫy vẫy tay ý bảo Takagi tùy tiện gọi đi, tỏ vẻ lúc trưa anh đã được chứng kiến dạ dày của Hanada Saharuna đáng sợ cỡ nào, cho nên bây giờ mang đủ tiền rồi.

Sau đó còn cười cợt một chút, một lần nữa chọc giận Hanada Saharuna, làm cô quyết định ngày mai lại tẩn anh một trận.

Takagi Wataru gọi món rất khéo, đầu tiên là mì Ý, sau đó là cánh gà, thịt viên, thịt xông khói và trái cây, còn có thêm đồ nhắm cùng với rượu.

".......Cứ như vậy đã, nếu thiếu thì gọi thêm sau. Rượu thì mỗi người một sở thích khác nhau, mọi người tự chọn nhé?" Takagi Wataru nói rồi đưa menu cho Sato và Hanada.

Hanada Saharuna dựa vào cánh tay Sato Miwako, tò mò nhìn menu cùng cô: "Nhiều loại quá đi."

"Nếu là lần đầu tiên uống thì đừng chọn nồng độ cồn cao, rượu cocktail vừa đẹp lại vừa ngon nè.....Em đọc những dòng chú thích này đi, có thấy cái gì hay ho không?" Sato Miwako chỉ tay đề cử rượu cho Hanada Saharuna, thể hiện sự săn sóc ma mới của tiền bối.

Hanada Saharuna nhìn các loại rượu đủ mọi màu sắc trên menu, rất nhanh đã bị một ly rượu 7 tầng màu hấp dẫn, chỉ vào nói: "Cái loại tên Rainbow này nhìn đẹp đó! Em muốn uống cái này!"

Matsuda Jinpei bên cạnh cười một tiếng.

Không đợi Hanada Saharuna chuyển sự chú ý sang anh, Sato Miwako đã nhiệt tình giới thiệu: "Mắt nhìn của Hanada không tồi đó! Loại này nồng độ không cao, chủ yếu làm từ nước ép lựu, vang cà phê, rượu sữa Bailey, chiết xuất bạc hà và Brandy, quả thật rất thích hợp với nữ giới."

Hanada Saharuna cười cong mắt.

"Cho tôi một ly GinFizz nhé." Sato Miwako trả menu lại cho Takagi Wataru.

Takagi Wataru mặt lộ vẻ lo lắng: "Thanh tra Sato, vừa uống đã gọi rượu mạnh như vậy sao?"

Sato Miwako không sao cả xua xua tay: "Không sao không sao, đừng nhìn tôi như vậy, tửu lượng của tôi tốt lắm đó! Hơn nữa hôm nay tôi không lái xe, có say cũng không vấn đề!"

Thấy cô đã nói như vậy, Takagi Wataru cũng không muốn làm cô mất hứng, do dự một chút rồi gọi loại rượu nhẹ hơn. Matsuda Jinpei thì trực tiếp gọi 1 chai whiskey.

Rất nhanh rượu và đồ ăn đã được bê lên.

Nếu đã uống rượu, đương nhiên là có thể lớn mật mà tán gẫu vài đề tài không thể nói vào ngày thường. Dù sao thì mọi người cũng đều là cảnh sát, khi làm việc cùng nhau vẫn luôn phải cẩn trọng và giữ chừng mực.

Người đầu tiên gợi đề tài chính là Sato Miwako, vì thường xuyên đi chơi cùng Miyamoto Yumi, cho nên lại là người am hiểu tiệc rượu nhất trong bốn người bọn họ.

"Lúc trước tôi nghe Yumi nói, sở thích rượu của một người sẽ phản ánh gu khác phái của người đó." Sato Miwako nhìn ly rượu của Takagi Wataru và Matsuda Jinpei, "Dựa theo cách nói kia thì, loại hình Takagi thích chính là kiểu ôn nhu ngọt ngào, còn Matsuda là thích kiểu nóng bỏng gợi cảm sao?"

"Không không không, tôi cảm thấy cái này không chuẩn đâu!" Takagi Wataru vội vàng xua tay, "Tôi thì thích mạnh mẽ và quyết đoán hơn.....Khụ khụ, tóm lại là không phải kiểu ôn nhu dịu dàng. Không......Nói ôn nhu hình như cũng không sai nhỉ? Vừa ân cần lại săn sóc, hơn nữa nội tâm còn....."

Đừng nói nữa tiền bối Takagi, không bằng anh trực tiếp nói ra số giấy phép lái xe của thanh tra Sato luôn đi, là người ai nghe cũng hiểu rồi đấy. Hanada Saharuna lộ ra mắt cá chết.

Để tránh cho Takagi Wataru tự làm mình mất mặt, cô vô cùng nghĩa khí nhảy ra: "Em cũng cảm thấy không đúng! Em không thích đàn ông ngọt ngào mềm mại đâu!"

"Đây là lần đầu tiên cô uống, căn bản không biết vị rượu như nào, chỉ là bị vẻ bề ngoài hấp dẫn thôi." Matsuda Jinpei cắn một miếng mực nói, "Cô chính là cái đồ nhan khống."

Hanada Saharuna khiếp sợ mở to hai mắt, chuyển hướng sang Sato Miwako nghiêm túc gật đầu: "Tiền bối Sato, em đột nhiên cảm thấy chị Yumi nói rất đúng! Không sai, em chính là một đứa nhan khống! Mặt đẹp là quan trọng nhất!"

Sato Miwako cười ra tiếng: "Hanada đúng là thẳng thắn."



Takagi Wataru có chút dở khóc dở cười: "Hanada, em tìm bạn trai cũng không thể chỉ nhìn mặt chứ? Nếu gặp phải tên lưu manh nào thì không xong! Mấy năm gần đây có rất nhiều vụ án phụ nữ trẻ bị lừa đảo, nhất định phải cẩn thận một chút, phải biết rõ phẩm hạnh của đối phương mới được!"

"A không sao hết, dù sao thì đàn ông xấu cũng sẽ lừa gạt mà." Hanada Saharuna không chút để ý xua tay: "Bị soái ca lừa, ít ra thể xác và tinh thần cũng vui sướng. Bị tên xấu xí nào đó lừa thì mới là cực kỳ bi thảm. Còn nữa...."

Cô gắp một miếng mực vụn đút vào miệng, dùng răng cắn cắn, khóe miệng vương ý cười: "Ai lừa ai......Còn chưa biết đâu!"

Cô chính là hải vương chuyên nghiệp mà!

Takagi Wataru trợn mắt há mồm, Matsuda Jinpei bên cạnh lại rất cổ vũ vỗ tay: "Hanada, rất có chí khí."

Sato Miwako trợn trắng mắt: "Đừng có khích con bé. Nếu em ấy thật sự làm vậy thì anh đi mà phụ trách!"

Matsuda Jinpei nhướng mày, bộ dạng không sao cả kia làm Sato Miwako cũng muốn đánh anh mấy cái.

"Chúng ta nói chuyện khác đi!" Takagi Wataru vội vàng chuyển chủ đề: "Hanada, nghe nói lúc em đến Kyoto chơi thì gặp phải một vụ án kỳ quái?"

Nhắc đến cái này Hanada Saharuna liền tức giận, cô đập mặt bàn nói: "Tiền bối, để em kể cho anh nghe! Vốn dĩ em ở Tokyo vừa chán vừa không thể ra ngoài cho nên mới đến nơi khác du lịch, ai ngờ rõ ràng đã chọn cái khách sạn hẻo lánh như vậy rồi còn đụng phải mấy phải thám tử Mori nữa! Mọi người đều biết mấy người ông Mori cứ như bị nguyền rủa rồi mà, bọn họ đi đến đâu là chỗ đó sẽ có án mạng á! Vừa mới đến khách sạn thì ngày hôm sau đã chết mất hai người! Hai người cùng một lúc đó!"

"Phụt, vậy thì cô đúng là xui xẻo đó Hanada." Matsuda Jinpei nổi lên chút hứng thú, nghiêng người nhìn cô hỏi: "Sau đó thì sao, nếu chỉ chết hai người thì không đến mức phải viết nhiều báo cáo như vậy chứ."

"Cái gì mà chỉ chết hai người? Đêm hôm đó lại thêm 3 người chết nữa! Hơn nữa cộng thêm vụ án 6 năm trước, tổng cộng là 7!" Hanada Saharuna kích động nói, "Một ngày đã chết 6 người! Mọi người nói có quá đáng không?!"

Tuy rằng có ba tên là tự mình đi tìm chết, nhưng đương nhiên Hanada Saharuna sẽ không nói ra rồi.

Sato Miwako và Takagi Wataru lập tức mở hai mắt: "Một ngày chết tận 6 người?! Cái này xem như là án lớn rồi đi? Hung thủ sao lại hung tàn như vậy!"

Hanada Saharuna nghe vậy lộ ra biểu tình rối rắm: "Cái này thì có hơi phức tạp. 3 người sau không tìm được thi thể..... Ài, bên trên nói bởi vì quá khó tin, cho nên mới yêu cầu phải bảo mật, em không thể nói được."

Sato Miwako tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu như vậy thì cũng không còn cách nào..... Tiếc cho kỳ nghỉ của em thật."

"Đúng vậy đó! Em vốn đã rất mong chờ lần này...." Hanada Saharuna bĩu môi, "Nhưng mà thật ra cho dù không có án mạng thì cũng không vui vẻ gì cho cam."

"Sao vậy?" Takagi Wataru không rõ nguyên do:" Nếu không phải do vụ án, hẳn là em có thể thoải mái tận hưởng mới đúng.....Chẳng lẽ là do khách sạn phục vụ không tốt sao?"

"Không có, trừ vụ việc kia ra, những chi tiết nhỏ làm em rất thích, hơn nữa đồ ăn cũng không tồi.....Chỉ là đụng phải cái tên khiến cho người ta ghét thôi." Hanada Saharuna nhỏ giọng thì thầm.

"Em gặp ai cơ?" Sato Miwako tò mò hỏi.

Hanada Saharuna nhăn mi lại quấy ly cocktail: "Chính là cái người mà chúng ta nhắc đến ở phòng nghỉ hồi trước, đệ tử của ông Mori, Amuro Tooru ấy!"

Động tác uống rượu của Matsuda Jinpei hơi khựng lại.

"Sao lại vậy? Chị nhớ Takagi nói anh ta rất có hảo cảm với cảnh sát Nhật Bản mà? Theo lý thì sẽ không có định kiến gì với em mới phải chứ?" Sato Miwako ngạc nhiên nói

"Không! Tên đó rõ ràng là ghét em!" Hanada Saharuna không cao hứng, một ngụm tu hết ly rượu, sau đó cầm lấy menu nhanh chóng lướt qua một lượt rồi giơ tay lên hô: "Cho tôi một ly bomb shot!"