Hội Chứng Peter Pan

Chương 33: Bộ phim chết chóc (8)



10 giờ rưỡi tối, Túc Hải hỏi xong người cuối cùng thì vẫn luôn cau mày ngồi dưới ánh đèn, im lặng xem lại những ghi chép vừa rồi mình đã vội vàng viết xuống.

Số nhân viên của đoàn phim 《Phải chăng là cố nhân?》 vô cùng ít ỏi, bao gồm cả diễn viên chính cùng diễn viên khách mời là Thẩm Đình Huyên thì ekip chủ chốt tổng cộng chỉ có 8 người, 16 diễn viên còn lại và 57 nhân viên công tác, cả đoàn phim tổng cộng chỉ có 81 người và một con chó. Mà dân số của xã Đào Nguyên lại càng đáng thương hơn, suốt mấy năm qua liên tục có người vào thành phố hoặc chuyển đi nơi khác nên chỉ còn lại 6 hộ gia đình, 15 nhân khẩu, người nhỏ nhất là 9 tuổi và lớn nhất là 62 tuổi, còn lại đều là khoảng bốn năm chục tuổi. Cô gái trẻ duy nhất trong thôn là Trần Lạc Anh đang kinh doanh nhà khách ở cửa thôn cùng với một người đàn ông khác tên là Thiệu Quân.

Bóng đèn trong phòng lại là bóng đèn kiểu cũ nên ánh sáng lờ mờ. Tuy không đủ sáng nhưng trong một đêm mưa thế này nó lại giống như mang theo độ ấm, ấm áp chiếu rọi khắp nhân gian.

“Dựa theo tình huống đã hỏi thăm được thì người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân Lưu Vân Xương chính là nhân viên của tổ ánh sáng, Trương Thành. Anh ta kể lại rằng vào ngày xảy ra vụ án, cũng chính là sáng ngày 18 tháng 05, anh ta dậy trễ vì đồng nghiệp cùng phòng không đánh thức nên lúc anh ta dậy thì đã là 8 giờ rưỡi rồi, anh ta thấy hơi lo nên bỏ luôn bữa sáng và vội vã rửa mặt. Đến lúc đi lấy cơm anh ta gặp Lưu Vân Xương, mà lúc ấy, Lưu Vân Xương đang dây dưa với Trần Lạc Anh.”

“Lúc ấy dì Hoàng không có ở đó sao?” Thẩm Đình Huyên hỏi.

“Không có. Trương Thành nói lúc anh ta qua đó thì chỉ có Trần Lạc Anh đang thu dọn đồ đạc, còn Lưu Vân Xương ở bên cạnh nói chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng còn động tay động chân nữa. Khi phát hành vi của mình bị người ta bắt gặp, Lưu Vân Xương còn cười một tiếng, điều này khiến cho Trương Thành hơi lo lắng không biết sau này có bị anh ta trả thù không.” Túc Hải nói rồi nhìn thoáng qua hai người ngồi ở bàn bên cạnh, “Khi đó là 9 giờ sáng, sau khi Trương Thành ăn bữa sáng xong thì lại về phòng đánh bài với bạn cùng phòng. Và sau đó không còn ai nhìn thấy Lưu Vân Xương nữa.”

Túc Hải lật một trang của sổ ghi chép, “Căn cứ theo tình trạng thi thể mà suy luận thì qua 2 giờ chiều nay, hẳn nạn nhân đã tử vong được khoảng 24 đến 30 tiếng đồng hồ rồi, nói cách khác, anh ta bị giết vào lúc 9 giờ, khi Trương Thành nhìn thấy anh ta và Trần Lạc Anh ở cùng nhau và hiện tại cũng chính là cảnh cuối cùng khi nạn nhân còn sống mà chúng ta biết.”

Hàn Diệu Ninh sờ cằm, “Nói như vậy thì Trần Lạc Anh có hiềm nghi rất lớn nhỉ? Phó đạo diễn Lưu này rất háo sắc, cũng khá có tiếng trong ngành. Chỉ cần nhìn trước kia anh ta đã bao nuôi mấy cô diễn viên nhỏ thì có thể thấy Trần Lạc Anh quả thực rất phù hợp với sở thích của anh ta.”

“Vì vậy, Trần Lạc Anh không chịu nổi sự quấy rầy nên đã thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị mà giết hại ư?” Thẩm Đình Huyên chống cằm, lông mi dài hơi rũ xuống, tạo thành một cái bóng mờ dưới ánh đèn, “Suy luận này có phải quá đơn giản rồi không?”

“Nghe nó hơi vô lý đó.” Triệu Tương mới ngủ dậy nửa tiếng trước, cô ấy đang ngồi ở bàn bên cạnh yên lặng ăn cơm, tiện thể nghe họ phân tích vụ án, “Thật ra lúc trước em cũng bắt gặp phó đạo diễn Lưu quấy rối Trần Lạc Anh rồi.”

“Em cũng đã bắt gặp rồi ư?”

“Dạ.” Thấy mọi người đều nhìn sang đây, cô mím môi đặt đũa xuống, “Đó là tuần trước, vào ngày chúng ta quay phim trên núi ấy. Bởi vì hiếm khi trời nắng nên mọi người đều tăng ca để theo kịp tiến độ, vì thế lúc em đi lấy cơm gần như không có ai cả, dì Hoàng cũng không ở đó. Em còn chưa đến gần đã nghe thấy có người nói mấy lời rất bỉ ổi, còn Anh Tử thì liên tục giãy giụa, trông hai người như thể đã xảy ra tiếp xúc thân thể vậy, tóm lại là cứ lôi lôi kéo kéo. Thế nên em cố ý dẫm chân thật vang rồi lớn tiếng gọi tên Anh Tử, em nghĩ làm thế thì đối phương sẽ bớt phóng túng hơn chút nhưng ai ngờ khi em qua đó mới phát hiện người kia là phó đạo diễn Lưu, anh ta đứng ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, còn chào hỏi em nữa. Còn Anh Tử thì cúi đầu không dám nhìn em. Em lấy cơm xong thì nói với cô ấy là dì Hoàng đang tìm cô ấy ở bên kia rồi cô ấy mới vội vã chạy đi.”

Triệu Tương cau mày nhớ lại, “Nói như vậy, nếu bị quấy rầy một hai lần thì cùng lắm sẽ khiến người ta cảm thấy chán ghét rồi tìm cách tránh xa anh ta ra, chứ đâu đến mức phải giết người nhỉ? Nếu cô ấy thật sự nổi nóng và xúc động muốn giết người thì hẳn phải giết phó đạo diễn Lưu vào lần đó chứ, bởi nói thế nào thì lần kia cũng quá đáng hơn lần này một tí mà.”

“Có lẽ là oán hận chất chứa đã lâu nên mới bỗng dưng bộc phát.” Hàn Diệu Ninh suy đoán.

Túc Hải lắc đầu, “Còn một vấn đề nữa không biết mọi người có từng nghĩ qua không. Trên lý thuyết thì nạn nhân bị giết trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng đến 2 giờ chiều, cứ cho là ngày mưa dầm, nhưng nếu người của đoàn phim không muốn làm việc thì dù gì người dân trong thôn cũng phải ra cửa chứ? Vì họ luôn có đất phải chăm, có gia súc phải nuôi, vậy mà trong khoảng thời gian đó lại không có bất kỳ ai biết tung tích của nạn nhân, để đến tận 4 giờ rưỡi chiều mới phát hiện thi thể của nạn nhân. Điểm này không khỏi có phần trùng hợp quá.”  

“Có thể là có người nói dối, vì đều là người cùng thôn nên người đó muốn bao che cho Trần Lạc Anh chăng.”

Nhưng Túc Hải cũng không tán đồng quan điểm này, anh lại nhìn sổ ghi chép của mình: “Trong khoảng thời gian cùng ngày, tổng cộng có ba người lần lượt đi qua con sông xảy ra vụ án nhưng họ đều chối rằng mình chưa từng thấy nạn nhân. Nếu có một người nói dối thì không có vấn đề gì nhưng cả ba người đều nói dối thì khả năng này khá thấp.”

Anh vừa dứt lời thì căn phòng liền rơi vào một sự yên lặng ngắn ngủi. Sau đó anh mới bổ sung:

“Theo như lời của chúng ta hiện giờ thì chỉ có một trường hợp thôi, đó là: Nếu như giới hạn hung thủ là người dân trong thôn thì theo như tình huống mà chúng ta đang nắm giữ, ngoài Trần Lạc Anh những người khác đều không có đủ động cơ. Mặt khác, một cô gái trẻ, dưới tình huống người ta chưa chuẩn bị mà dùng vật cùn đánh mạnh vào đầu nạn nhân khiến anh ta tử vong, nói như vậy cũng có lý. Cô ấy cũng có thể xem là có động cơ gây án, hơn nữa cô ấy còn bị người khác nhìn thấy từng có tiếp xúc không vui với nạn nhân trước khi anh ta chết, thế nên quả thật không thể loại bỏ hiềm nghi trên người cô ấy được.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng còn một khả năng là hung thủ không phải người dân trong thôn mà là người của đoàn phim.”

“Không thể nào chứ?” Hàn Diệu Ninh lộ vẻ không tán đồng, “Nếu là người của đoàn phim thì lúc chuẩn bị cho bộ phim này mới là thời điểm có nhiều cơ hội xử lý anh ta nhất, dù gì gây án ở trong thành phố cũng tiện hơn nhiều, chẳng hạn như có thể sắp đặt thành vụ tai nạn xe gì đó. Hơn nữa, với biển người mênh mông như thế thì khó khăn khi điều tra cũng lớn nên không nhất thiết phải chờ tới bây giờ.”

“Nói không chừng là do oán hận chất chứa đã lâu nên bỗng nhiên bộc phát đó.” Túc Hải đón nhận ánh mắt anh, không mặn không nhạt nói.  

“……”

“Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại về bảo người đi tra quan hệ xã hội của Lưu Vân Xương và đặt trọng điểm lên những người từng có thù với anh ta, sau đó sẽ đối chiếu với danh sách của đoàn phim bên này xem có người nào phù hợp không.” Túc Hải trình bày kế hoạch của mình một cách ngắn gọn, “Còn bên phía Trần Lạc Anh, ngày mai tôi cũng phải hỏi lại một lần nữa, biết đâu sẽ có đột phá mới. Tạm thời cứ như vậy đi.”

Sau khi tiễn Hàn Diệu Ninh có hơi bất bình đi, Triệu Tương rất thức thời mà về phòng trước, để lại không gian cho hai người Thẩm Đình Huyên và Túc Hải.

Túc Hải lấy đồ mình mang tới ra, vừa sửa lại vừa như lơ đãng hỏi: “Em có băn khoăn gì sao?”

Bỗng nhiên bị gọi tên, Thẩm Đình Huyên không khỏi thẳng lưng, sau khi phản ứng lại thì nằm bò ra bàn lần nữa, trầm mặc lắc đầu một cái.

Túc Hải vô cùng quen thuộc với dáng vẻ này của cô. Rất lâu trước kia, khi cô vẫn còn là một cây củ cải nhỏ, mỗi lần thi không tốt cô sẽ che che giấu giấu như vậy, muốn nói nhưng lại hơi lo lắng, làm bộ như không có gì quan trọng nhưng lại không nhịn được suy nghĩ mãi.

Vào giờ phút này, những hồi ức đã phai nhạt như nồi canh đã nấu lâu, được thời gian gột rửa mà bốc hơi, chỉ còn lại phần nước trong nồi cứ liên tục nổi bong bóng, không ngừng đẩy những thứ đã chìm dưới đáy nồi lên rồi mới để nó chìm xuống lại.

Nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng của Túc Hải lập tức xấu đi, trong giọng nói cũng mang theo chút cứng nhắc, “Vậy em về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Không phải……” Thẩm Đình Huyên hơi sửng sốt rồi lại mang theo vẻ khẩn thiết mà tới gần anh, giống như một con thỏ con bị bỏ rơi một thời gian giờ phút này đang xù lông cầu được chủ nhân yêu thương, “Có một việc em cứ nhớ mãi, nhưng có lẽ không liên quan đến vụ án này nên không muốn nói để khiến Tiểu Hải anh thấy phiền não…”

Túc Hải hơi nghiêng đầu về phía cô.

Thẩm Đình Huyên không chịu được động tác đáng yêu trong lúc vô thức này của anh nên lập tức khui hết: “Đó là vào mấy hôm vừa khai máy, trong thôn có một du khách mới tới, người là sinh viên của học viện mỹ thuật đến sưu tầm phong tục, vốn dĩ cậu ấy muốn đến thị trấn ở bên cạnh nhưng không ngờ đi bậy đi bạ một hồi lại đến đây. Bởi vì bạn gái của cậu ấy là fan của em nên khi trông thấy em cậu ấy rất vui, muốn xin em một chữ ký để mang về. Nhưng mà em bận quá nên chỉ vội đi đóng phim rồi bảo cậu ấy hôm sau hãy quay lại. Lúc đó cậu ấy đồng ý rồi, còn nói sẽ dừng chân ở đây hai ngày và nếu có cơ hội sẽ vẽ cho em một bức tranh, nào ngờ sau đó cậu ấy không hề đến nữa.” Thẩm Đình Huyên vừa nói vừa phồng một bên má lên, trông khá dễ thương, “Cậu ấy ở nhà khách của Anh Tử, em kêu Tương Tương đi hỏi thì nghe Anh Tử nói sáng hôm qua cậu ấy đã trả phòng rồi, trông như thể có việc gấp nên vội vã đi mất.”

“Thế nên em cảm thấy rất kỳ lạ?” Túc Hải ngồi xuống bên cạnh cô.

“Vâng.” Thẩm Đình Huyên gật đầu, “Cậu ấy đã nói sẽ ở lại mấy ngày, nào ngờ lại đi mất rồi. Huống hồ nhà khách lại cách chỗ quay không xa, nếu thật sự phải đi gấp thì đến lấy cái chữ ký cũng nhanh mà, chứ sao lại im hơi lặng tiếng mà đi như thế.”

Thấy cô ỉu xìu, Túc Hải không nhịn được mà muốn sờ đầu cô, tình cảm và lý trí đấu tranh trong chốc lát cuối cùng vẫn thua trận: “Có thể là cậu ta thật sự có việc gấp nên không rảnh lo chuyện khác. Chỉ có điều, fans em nhiều như thế, sao em lại thấy áy náy với cậu ta chứ?”

Thẩm Đình Huyên nghe vậy thì hiếm khi trừng mắt liếc anh một cái, tức giận nói: “Anh không hiểu rồi. Dáng vẻ khi cậu ấy nói đến bạn gái của mình trông khác lắm. Cả người cậu ấy giống như phát sáng, có thể nhìn ra được là rất muốn mang chữ ký về để cho bạn gái một sự bất ngờ.” Cô dừng lại, thấy Túc Hải chỉ ngơ ngác ngồi đó, cũng không có phản ứng gì thì không biết tại sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác tủi thân, trong nháy mắt nó ùa lên, kích động đến nỗi hốc mắt cô cũng hơi cay cay, giống như có một cơn mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Phiền chết đi được! Em không muốn nói chuyện với anh nữa và cũng không muốn thích Tiểu Hải nữa!” Cô đứng lên ném cục giấy mình vò trong tay lên bàn rồi vọt nhanh ra ngoài, giận đùng đùng trở về phòng.

Cánh cửa gỗ ở sau lưng vang lên một tiếng “rầm”.

Túc Hải cứng đờ ngồi đó như một tảng đá, anh không nhúc nhích trong một lúc lâu.

Anh ngạc nhiên nhìn xuống thế giới nội tâm của mình, nơi đó đột nhiên nở ra rất nhiều đóa hoa nhỏ, lấm ta lấm tấm, kéo dài từ dưới chân đến chân trời không thể nhìn thấy, sống động bao trùm cả khoảng không hoang vu và tĩnh lặng.

Cái liếc mắt kia tựa như giận mà không phải giận, tựa như oán mà không phải oán, thế nhưng lại khiến vô số dòng điện sáng ngời lao nhanh vào mạch máu anh, dọc theo đường đi để lại từng cơn tê dại, cả trái tim không ngừng rung động.