Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 474: Bảo kính thần bí



“Thần bí nhân kia nói, cẩn thận buổi tối!”

“Chẳng lẽ, nguy hiểm ở buổi tối mới có thể xuất hiện?”

Nơi này bất đồng tiểu thế giới của hắn, quả thật là có khác biệt giữa ban ngày và đêm tối nhưng cũng chỉ là khác biệt về ánh sáng, cũng không phải thật sự có thể nhìn đến thái dương, ánh trăng cùng sao.

Bởi vì tốc độ ở trong này bị hạn chế thật lớn, cho dù đến “Buổi tối” thì hai người cũng chỉ là đi trên bình nguyên, phía trước chính là tòa núi cao đồ sộ, cao ít nhất có tới nghìn trượng.

Nhưng hai người một đường đi chưa hề thấy qua vật gì còn sống, cũng không biết nơi này hình thành như thế nào. Vô luận là cây cối hoa cỏ, dã thú bò sát đều điêu khắc gần như chân thật. Nếu không phải toàn bộ làm từ vàng óng ánh lại cứng rắn vô cùng thì sẽ khiến cho người ta tưởng là hoa cỏ kim sắc, ngưu dương kim sắc.

Ngay vào lúc một đạo ánh sáng cuối cùng biến mất, trên ngọn núi kia đột nhiên phát ra từng đạo kim quang, chiếu sáng bát phương.

Luồng ánh sáng kia hết sức quỷ dị, lại nghe kia thần bí nhân nói “Cẩn thận buổi tối.” Lâm Lạc nào dám có chút chủ quan, lập tức đem tử đỉnh tế ra, treo cao trên đỉnh đầu.

Luồng kim quang cực kỳ mãnh liệt, cho dù chiếu ngoài trăm dặm cũng không giảm độ sáng, có thể nhìn rõ ràng quang trụ hạ xuống trên bầu trời. Bởi vì bắt đầu ánh sáng đều chiếu từ xa nên hai người cũng không có thấy cái gì khác thường, nhưng đến khi một đạo ánh sáng chiếu trước bọn họ chừng năm trượng thì kỳ tích đột nhiên xuất hiện!

Phiến cỏ kim sắc trong nháy mắt khôi phục sinh cơ, biến thành cỏ xanh xanh biếc, tựa hồ còn có thể cảm giác được sự xao động dưới cơn gió nhẹ. Kim quang hiện lên cũng làm một con báo kim sắc đang trong trạng thái đi săn trong nháy mắt biến thành tối đen, hai ánh mắt như hai tia chớp, tán ra ánh sáng lấp lánh!

Hưu!

Đầu Báo tử này nháy mắt gia tốc, phát ra một tiếng rít gào, hướng về hai người Lâm Lạc lao thẳng tới.

Thế giới “Điêu khắc” vốn trầm lặng trong nháy mắt trở lại như cũ thành một mảnh nguyên dã sinh cơ bừng bừng!

“Hắc!” Lăng Kinh Hồng khẽ quát một tiếng, hai ngón tay vung lên đánh ra một đạo kiếm khí, đánh về đầu báo đen kia.

“Phụp”, trên đầu hắc báo lập tức hiện lên hơn một cái lỗ máu’. Nó kêu lên một tiếng ai oán rồi ngã lăn ra, chỉ một con báo ở cảnh giới Thông Minh cảnh thì có thể nào địch lại Lăng Kinh Hồng.

“Ngao”

“Ngang”

“Mâu”

Trong nguyên dã vang lên đủ loại tiếng thú gào, náo nhiệt vô cùng, tương phản mãnh liệt với tĩnh mịch trước kia.

“Gia hỏa kia nói đúng, nơi này buổi tối tương đối nguy hiểm!”

Lâm Lạc nghĩ nghĩ, lại nói:“Chúng ta lên núi!”

Hắn cực kỳ hứng thú với kim quang kỳ dị này.

Oành oành oành, mãnh thú chạy khắp nơi, điên cuồng gào thét, biến bình nguyên ban đêm thành một chỗ nguy hiểm mà lại náo nhiệt.

Nếu thần bí nhân kia đã nói cẩn thận ban đêm, vậy thì đám mãnh thú này đủ có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với bọn họ. Mạo hiểm xông qua trong đêm tối chi bằng đợi đợi cho đến bình minh, tin tưởng chỗ này lại trở thành thế giới kim sắc như ban đầu.

Lăng Kinh Hồng gật gật đầu, nàng cũng hết sức tò mò với đạo kim quang này

Vách núi cực dốc, người thường căn bản không có khả năng đi lên bởi vì căn bản không có đường có thể đi mà tất cả đều là vách đá xếp nhau lớp lớp! Hơn nữa, bởi vì sự áp chế của nơi này, hai người Lâm Lạc nhảy nhiều nhất cũng chỉ ba bốn trượng khiến lên núi càng thêm không dễ dàng.

Nhưng đã đến nước này thì hai người cũng chỉ còn cách như linh viên nhảy lên. Nếu nói trước kia chỉ cần thời gian nửa nén hương là có thể đi đến đỉnh núi vậy thì hiện tại cần hai cái canh giờ, đây là khác nhau duy nhất.

Một đường leo lên, bọn họ rất nhanh đã đến giữa sườn núi nhưng đành phải đứng lại vì trước mặt xuất hiện một đám sói xám!

Số lượng bầy sói này lên tới hơn hai mươi ba con, con đầu đàn lại càng đạt đến thiên hợp đại viên mãn cảnh, đám còn lại cũng ít nhất là Địa nguyên cảnh! Nếu lực lượng này có thể phóng tới bên ngoài thì đủ để quét ngang một Thượng Nguyên quốc !

Theo lý mà nói, trong một khu vực nội căn bản không có cũng đủ tài nguyên làm cho nhiều mãnh thú như vậy đạt tới trên Địa nguyên cảnh nhưng địa phương này thật sự cổ quái, xuất hiện chuyện như vậy cũng không ngạc nhiên!

Hai người Lâm Lạc càng quan tâm hơn chính là đám mãnh thú này hiển nhiên không hề có nửa điểm hoan nghênh đối với hai khách không mời mà đến, lại còn nhe ra những hàm răng trắng ởn!

“Ngao ô” Con sói đầu đàn phát ra một tiếng kêu to, đám sói xám còn lại đều hướng Lâm Lạc hai người khởi xướng công kích.

Tử đỉnh tế ra, Lâm Lạc cũng hét lớn một tiếng, hướng về bầy sói đón đánh. Lăng Kinh Hồng huy trảm trường kiếm,đánh ra từng đạo kiếm khí sắc bén.

Lam hỏa lĩnh vực xuất ra, Lâm Lạc tính toán tốc chiến tốc thắng, vừa đánh ra đã là chiến lực tối cường! Hắn vừa mới tấn thăng lên đến Thiên Hợp cảnh, còn chưa phát uy đã bị cự xà Thích Biến cảnh kia rượt chạy có cờ, trong lòng tràn đầy khó chịu, giờ rốt cục gặp được đối thủ đồng cảnh giới, tự nhiên muốn hung hăng xả giận !

Cũng xui xẻo cho bầy sói này là vào lúc này gặp phải Lâm Lạc!

Oanh! Oanh! Oanh!

Sau bảy quyền đánh ra, bảy con sói xám Địa nguyên cảnh lập tức bị đốt thành tro tàn! Lĩnh vực này quá cường đại, chỉ cần bị dính vào một chút sẽ nhanh chóng lan tràn ra thân thể, căn bản không cần đánh trúng yếu hại!

Uy thế vừa lập, đám sói xám còn lại đều cảnh giác, không dám bức quá sát tới Lâm Lạc mà chuyển trọng tâm công kích sang Lăng Kinh Hồng, còn đối với Lâm Lạc thì chỉ vây không công, chỉ để ba con sói xám Thiên Hợp cảnh kiềm chế.

Sói bình thường là dã thú quần cư, săn bắn là hành động tập thể, phối hợp thập phần ăn ý. Hung thú cũng đồng dạng kế thừa điểm này, phối hợp tinh diệu căn bản không kém gì võ giả nhân loại, thậm chí còn muốn tốt hơn!

Nhưng Lâm Lạc đã đem tử đỉnh gắn vào đỉnh đầu Lăng Kinh Hồng, ngàn vạn tử khí đổ xuống, sói xám căn bản không thể gần người, vô luận là trảo đánh hay cắn xé, đều bị tử khí hoàn toàn ngăn lại, toàn bộ dư lực công kích đều được Lâm Lạc thừa nhận.

Có thể nói, chỉ cần Lâm Lạc có thể kiên trì thì Lăng Kinh Hồng chính là tồn tại vô địch!

Lăng Kinh Hồng liền có thể không hề cố kỵ tiến hành công kích, trường kiếm vũ động giống như thiên ngoại phi tiên, chém cho một con sói xám máu tươi đầm đìa.

Tuy rằng hung thú coi như vô địch trong cùng giai nhưng đó là đối với võ giả bình thường! Nhưng Lăng Kinh Hồng là song hệ đồng tu, đều đạt tới Địa nguyên cảnh đỉnh phong, tuyệt đối là tồn tại cấp bậc nhân vương!

Tuy công kích của nàng không thể tạo thành uy hiếp đối với hung thú Thiên Hợp cảnh nhưng đối với hung thú Địa nguyên cảnh tuyệt đối là trí mạng!

Trong từng đạo hàn quang chớp động, đám sói xám Địa nguyên cảnh bị nàng chém cho kêu rên liên tục, máu tươi không ngừng cuồng phun.

“Ngao” Con sói đầu đàn rốt cục ngồi không yên, tự mình nhào tới khởi xướng công kích đối với đối thủ yếu hơn là Lăng Kinh Hồng. Tuy nó chính là Thiên Hợp cảnh đỉnh phong, cố nhiên cường đại, nhưng gặp phải tử đỉnh cũng không có cách nào, bởi vì Lâm Lạc đồng dạng cũng là Thiên Hợp cảnh, chỉ uy yếu đi một thành lực lượng căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì với hắn.

Lâm Lạc đại khai sát giới, trong lam hỏa lĩnh vực cuốn động lại thêm vào đầu sói xám táng thân, thậm chí còn bao gồm một đầu hung thú Thiên Hợp cảnh!

Tấn công lâu không thu được kết quả, đám hung vật rốt cục biết hai người này không dễ chọc, khát vọng sinh tồn mạnh hơn phẫn nộ lãnh địa bị xâm phạm. Con sói đầu đàn thét dài một tiếng, hơn mười con sói xám còn lại gào thét mà đi.

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng cũng không triển khai truy kích, dù sao chuyện này không đáng, bọn họ cũng không phải đến liệp sát mãnh thú .

Hai người tiếp tục đi lên đỉnh núi, trên dường đủ loại hung thú kỳ lạ ùn ùn kéo ra, tạo cho bọn họ phiền toái rất lớn, một đường đều là giết mà đi lên . Cũng may trên đỉnh này đều chỉ là cấp bậc Thiên Hợp cảnh, gặp phải Lâm Lạc có phòng ngự siêu cường, lực công kích khủng bố cũng chỉ có bại tẩu một đường.

Tuy nói như thế nhưng như vậy vẫn trì hoãn tốc độ của hai người. Lúc lên tới đỉnh, hai người chỉ thấy một bình đài cực lớn, ở giữa có một tảng đá, trên đó dựng một cái gương kim sắc.

Mặt gương xấp xỉ với một cái chậu rửa mặt, làm bằng vàng ròng, bóng láng như nước, soi rõ mặt hai người Lâm Lạc.

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ cột sáng kim sắc phía trước đỉnh núi là do mặt gương này vọng lại?

Ông!

Đúng lúc này, phía chân trời hiện ra một vùng sáng trắng. Nhất thời, kim kính đột nhiên bay lên không trung, sau đó bắn ra quang hoa mãnh liệt, từng đạo ánh sáng rực rỡ phóng ra hướng về bình nguyên.

Kim kính cùng lúc thu hồi cột sáng, đem toàn bộ bình nguyên lại lần nữa biến thành thế giới kim sắc!

Một vòng xoay tròn như vậy, kim kính tuy thu hồi cột sáng nhưng dường như có ý thức bình thường, theo dõi sát sao Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng. Tuy rằng đây là nhất kiện vật chết, nhưng Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều cảm giác nó có sinh mệnh, đang nhìn chăm chú vào bọn họ.

Véo!

Kim quang lại lóe lên, bắn về Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng.

Tử đỉnh cũng vừa chuyển, tử khí tràn ra, kim quang không thể nào xuyên qua, tiêu thất không thấy!

Lâm Lạc trong lòng buông lỏng, ánh mắt nhìn về mặt kim kính đầy khao khát. Mặt kính tràn ngập Kim tinh hoa, không hề kém so với cây đại đao trước kia!

Linh khí, đây tuyệt đối lại là một kiện linh khí. Dưới cột sáng có thể đem vật thể cứ thế biến thành vàng, lại có thể tùy ý giải trừ, đây là uy lực khủng bố cỡ nào!

Công kích không thành, kim kính lại tiếp tục phóng ra quang mang, khởi xướng lần công kích thứ hai về phía Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng.

Đây chính là linh khí, luận uy lực công kích kỳ thật không kém gì lĩnh vực! Cho dù là cường giả Thích Biến cảnh đến đây gặp phải kim quang này chiếu vào cũng chắc chắn bị ngưng tụ thành kim thân!

Có thể đối kháng lĩnh vực chỉ có lĩnh vực!

Nhưng tử đỉnh cũng là ngoại lệ, luận lực sát thương cơ bản là tồn tại Linh, cần phải nói tới lực phòng ngự cũng có thể đứng vững trước lĩnh vực thiên tiên. Lúc ở sơn động cũng trấn trụ sự phản kháng của băng sương đại đao, lúc này mặt kim kính cũng không ngoại lệ, dù kim quang chiếu loạn thế nào căn bản không thể xâm nhập phòng ngự của tử đỉnh!

Lâm Lạc đi nhanh về phía trước, quang hoa của kim kính càng tăng lên, tựa hồ phải đem Lâm Lạc hóa thành kim thân. Nhưng hết thảy chỉ là vô ích, bị Lâm Lạc từng bước tới gần, kim kính không ngừng phát run, cũng không biết là giận hay kinh.

“Trấn!” Lâm Lạc hét lớn một tiếng, tử đỉnh bỗng nhiên phóng đại, bao lấy kim kính vào bên trong, cường thế trấn áp bảo vật tràn đầy Kim tinh hoa này!.