Hoang Tưởng Bị Hại

Chương 3



8

Tôi đến bệnh viện để băng bó đầu.

Nhân tiện nhận báo cáo kiểm tra hôm đó.

Lấy xong báo cáo, bác sĩ giải thích cho tôi vài nội dung trong đó.

Đứng ở hành lang sảnh bệnh viện nhìn đám đông đi lại.

Đầu óc trống rỗng.

Khi phản ứng lại, tôi cầm chặt tờ báo cáo, chặt đến nỗi mồ hôi trên tay tôi ướt đẫm.

Tôi từng thấy nghề của bản thân khiến tôi hiểu được ý nghĩa của cái c.h.ế.t hơn người bình thường.

Sau này quan niệm về cái c.h.ế.t của tôi là sợ Lâm Tự c.h.ế.t.

Sợ anh sẽ bị phát hiện là điệp viên ngầm.

Sợ anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Sợ những kẻ buôn m@ túy điên khùng kia sẽ bắt anh làm lá chắn, để anh tự kết liễu mình.

Đối với tôi, cái c.h.ế.t là không để Lâm Tự rời khỏi thế giới của tôi.

Nhưng bây giờ tôi phải rời khỏỉ thế giới của Lâm Tự.

Cuộc đời tôi dường như bắt đầu đếm ngược, tôi bình tĩnh lái xe, bình tĩnh về trước nhà, bình tĩnh mở cửa nhà ra.

...

Tôi thấy Giang Đình khoác tay Lâm Tự mà anh cũng không trốn tránh.

"Giang Đình, cô coi nhà tôi là nhà cô sao."

Tôi lao tới tách hai người họ ra.

Sợi dây căng lâu ngày sẽ đứt.

Tôi tưởng bản thân luôn là người bình tĩnh, nhưng tôi quên mất con người sẽ không thể bình tĩnh khi họ tức giận.

Giang Đình đưa tay vuốt mái tóc xoăn của mình.

"Xin lỗi, giống lần trước thôi, là Lâm Tự mở cửa cho tôi."

Người phụ nữ bước đến gần tôi, cúi người xuống nói vào tai tôi.

"Trương Tịnh Niên, cô quên rồi sao, Lâm Tự đã không phải là Lâm Tự trước đây luôn bảo vệ cô."

"Muốn trách thì trách cô xui xẻo, chúng ta lại quay về vạch xuất phát cùng nhau."

"Lần này, cơ hội thắng của tôi rất lớn."

...

Lời nói khiến tôi nhớ lại lúc trước.

Giang Đình là bông hoa hồng, cô ta công khai theo đuổi Lâm Tự một cách khoa trương.

Nhưng Lâm Tự luôn bảo vệ tôi phía sau.

"Tôi nói cho cô biết, đừng nói những điều gây hiểu lầm trước mặt vợ tôi."

"Người tôi thích là Trương Tịnh Niên, tôi đã đưa cuộc đời, trái tim và cả tiền tài của mình cho cô ấy..."

...

Ánh mắt tôi dao động, nhìn sang Lâm Tự đang đứng bên cạnh cô ta.

Giang Đình nói anh đã mở cửa cho cô ta.

Thì ra bây giờ anh không từ chối Giang Đình.

Tôi bỗng thấy cơn tức giận vô cớ nổi lên trong lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Tôi là người luôn chăm sóc anh mà, vì sao luôn coi tôi như kẻ thù, vì sao luôn đẩy tôi ra xa, vì sao luôn lạnh lùng, vô cảm nhìn tôi.

Anh biết không Lâm Tự, em sắp chết rồi.

Em cũng biết đau khổ, Lâm Tự.

Không phải anh nói thích em nhất sao? Sao bây giờ lại lạnh lùng nhìn em như vậy?

Sao anh luôn đẩy em ra? Anh ghét em đến thế sao? Anh rất muốn thoát khỏi em sao?

Tôi túm chặt cổ áo Lâm Tự, kéo anh về phía cửa nhà.

"Đi đi! Anh đi theo Giang Đình đi!"

"Đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tôi không muốn quan tâm anh nữa!"

"Tôi sẽ không quan tâm anh nữa!"

Đây là lần đầu tiên tôi tức giận với Lâm Tự từ khi anh rời khỏi nhiệm vụ.

Nhiều năm qua cho dù anh làm gì với tôi hay coi tôi thành kẻ thù, tôi cũng không bao giờ tức giận với anh.

Sau đó dường như tôi thấy anh hơi bối rối.

Sau khi đuổi hai người họ ra ngoài, tôi tự người vào cửa, cảm nhận nhịp tim đập của mình.

Tờ giấy trong tay bị tôi vò nhăn nhúm.

Tôi cuộn tròn người lại, đầu tôi rất đau.

Lâm Tự, em không muốn quan tâm anh nữa.

Dù cho anh muốn em để ý đến anh thì em cũng sẽ không quan tâm anh.

9

Trong cửa hàng thiết bị âm thanh, những bài hát năm 70-80 đang được phát.

Ngoài cửa sổ đang mưa rất to, những hạt mưa tát vào cửa kính.

"Các nốt cao thì ngọt ngào, các nốt trung chính xác, giọng hát hơi trầm."

Người ngồi bên cạnh tôi nhắm mắt lại, cơ thể lắc lư theo am thanh.

"Nói tóm lại, quá tuyệt!"

Tôi thở dài, giữa nhưng giai điệu của bài hát nói với hắn:

"A Chu, tôi sắp chết."

Âm thanh trong cửa hàng đột nhiên tắt, hắn ngồi thẳng, nhìn tờ giấy tôi đưa qua.

Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy tiếng hắn thở dài.

"Không thể chữa khỏi sao?"

"Tôi có thể phối hợp điều trị nhưng khả năng khỏi bệnh rất thấp."

"Lâm Tự đâu, hắn thì sao?"

"..."

Người bên cạnh chỉ vào trán mình, tôi rơi vào im lặng hồi lâu

"Anh...rất tốt."

"Tôi đã giao anh cho người có thể chăm sóc anh tốt hơn."

Mấy năm nay tôi và Cục chưa bao giờ ngừng chữa trị cho Lâm Tự nhưng có một điều tôi phải thừa nhận.

Bác sĩ tâm lí mà Giang Đình thuê giỏi hơn tôi nghĩ, là chuyên gia y học hàng đầu.

Bác sĩ điều trị hiện tại của Lâm Tự nói nếu tôi luôn ở cạnh Lâm Tự thì có thể đợi ngày anh hồi phục, chỉ còn về vấn đề thời gian.

Nhưng...tôi không có nhiều thời gian nữa.

Số phận như đang đùa giỡn tôi vậy.

"Chị có thể thể hiện sự đau khổ của mình ra, chị Niên."

Người trước mặt không thương tiếc vạch trần sự bình tĩnh dối trá của tôi.

Lý Chu là điệp viên ngầm làm việc chung với Lâm Tự.

Trình độ ẩn nấp của hắn không cao, cũng không thể tự kiềm chế như Lâm Tự, mấy năm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hắn nghỉ hưu, mở cửa hàng thiết bị âm thanh này.

Tôi sụt sịt nhìn vào mắt hắn, nói:

"Sau khi tôi c.h.ế.t thì chôn những đồ của tôi dưới chân núi Thanh Thành. Rồi lấy tro cốt của tôi làm thành pháo hoa bắn lên trời."

"..."

Nhìn tôi cẩn thận chuẩn bị việc tang lễ cho mình, mặt Lý Chu trở nên nghiêm túc.

"Không, chị Niên."

"Nếu chị c.h.ế.t thật thì tôi phải giải thích thế nào với Lâm Tự?"

"Khi hắn lấy lại ký ức sẽ muốn c.h.ế.t theo chị đó."

"Chị Niên, chị phải cố gắng đến khi tên khốn Lâm Tự nhớ lại."

"Sau đó đánh hắn một trận, tên khốn đó..."

Tiếng sét vang lên.

Khóe miệng tôi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.

...

Tối qua khi về nhà tôi đột nhiên ngã ở lối vào, đầu đau nhức dữ dội, sau đó nằm một mình trên sàn suốt ba tiếng đồng hồ.

Tỉnh lại vì lạnh, tôi nhận ra mình đã gọi tên Lâm Tự trong vô thức, giọng tôi khàn khàn

Nhưng Lâm Tự không còn ở đây nữa.

...

Cơn mưa trút xuống như muốn xóa đi khoảng cách giữa chúng tôi, đến khi điện thoại vang lên tôi mới hồi thần lại.

Là Giang Đình gọi đến, tôi ấn nghe.

Giọng nói trong điện thoại rất gấp gáp, tôi đứng dậy tìm ô.

Lý Chu hỏi chuyện gì xảy ra.

Tôi tắt điện thoại, ngơ ngác nhìn hắn.

"Lâm Tự mất tích."

"Cậu nói xem, tại sao tôi vẫn muốn liều mạng đi tìm anh?"

10

Lâm Tự mắc chứng hoang tưởng bị hại rất nghiêm trọng.

Tôi sợ anh sẽ coi xe tải lao về phía mình như một đám mây, tôi sợ anh sẽ coi nòng súng chĩa vào mình như cây kem ốc quế thơm ngon.

Đối với người thường thì thế giới này rất bình thường, nhưng với anh thì nõ đầy rẫy những nguy hiểm.

Đây là một trong những lý do tôi nhốt anh lại, không cho anh ra ngoài.

Tôi và Giang Đình hợp lực tìm kiếm trong phạm vi 100m quanh nơi ở của cô ta.

Khi mới trở thành thực tập sinh của Cục Cảnh Sát, công việc tôi làm nhiều nhất là tìm người mất tích.

Khi đó tôi không biết việc tìm kiếm một người quan trọng lại khiến bản thân hoảng loạn như bây giờ.

Ban đầu tôi tính mang ô chạy dưới mưa nhưng nghĩ rằng nó quá vướng nên ném đi.

Trái tim không ngừng đập, tôi lần lượt lướt qua các cửa hàng.

Rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm anh nữa, bây giờ tôi tự hỏi rằng bản thân đang làm gì.

Chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này thôi, tôi sẽ không quan tâm anh nữa.

Dường như thấy bóng dáng quen thuộc, tôi bất chất tiến về phía trước, va phải chiếc xe đạp đang lao từ góc phố.

"Không muốn sống nữa à!"

Tôi bị ngã bên đường, bị sặc một ngụm nước mưa, mặt đường cọ mạnh vào da tôi.

Lúc này đầu tôi bắt đầu thấy choáng, tôi che trán để thích nghi với tầm nhìn đang mờ dần.

Tôi muốn đứng dậy, nhưng cố gắng vài lần cũng không đứng nổi, thấy tôi ngã dưới mưa không cử động được, người đàn ông nhanh chóng lên xe đạp bỏ đi.

"Chuyện này không liên quan đến tôi, là cô vượt đèn đỏ."

"..."

Dường như tôi thấy một bóng người đứng bên cạnh mình.

"Này, sao lại thành như vậy rồi, bé ngốc."

Đó là...khi tôi và Lâm Tự còn là cộng sự ở Cục Cảnh Sát.

Vì bắt nghi phạm, anh dùng chai bia ném chính xác vào lưng nghi phạm dù cách xa trăm mét, sau đó nghiêng người trêu chọc tôi.

Trong nháy mắt, thân ảnh cửa anh biến mất.

Mấy ngày nay mưa to, những giọt mưa chảy vào cổ áo tôi.

Tôi loạng choạng đứng dậy, đã tìm nhiều giờ đồng hồ nhưng vẫn không có manh mối.

Hơn nữa người của Giang Đình vẫn chưa báo tin gì, tôi sợ thuộc hạ của cô ta sơ suất nên gọi điện cho cô ta.

Không nghe máy.

Tôi phải quay về chỗ cũ, toàn thân lạnh run.

Có lẽ tôi bị cảm rồi, khi nới lỏng cổ áo, tôi phát hiện cổ tay mình đầy máu.

Đầu đau như sắp nổ tung, tôi định về nhà của Giang Đình trước để nhờ cô ta mang ít nước nóng.

Nhưng trước khi đến đó, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện.

"Người phụ nữ ngu ngốc kia có lẽ vẫn đang tìm."

"Để cô ta đứng dưới mưa đi, để cô ta biết ai mới là con hề."

...

Bọn họ...tìm thấy Lâm Tự rồi.

Nhưng không có ai nói với ta.

Ánh mắt họ nhìn tôi đầy khinh thường, tôi bỏ qua tất cả cứ đi về phía trước, Giang Đình đang ôn nhu đưa khăn lông cho Lâm Tự.

Nhìn dáng vẻ đó, Lâm Tự không thể hiện sự chán ghét Giang Đình.

Có lẽ bây giờ tôi rất buồn cười, một con hề ngu ngốc ở bên ngoài tìm anh rất lâu.

Dường như sự xuất hiện cả tôi khiến trong phòng rất yên tĩnh.

Quần áo tôi dính đầy bùn, tóc cũng ướt, đột nhiên nhớ tới ngày Lâm Tự được cứu về, lúc đó tôi cũng như bây giờ.

Ngày hôm đó tôi đạp xe, trên đường mưa rất to, vì nhận được tin báo quá muộn nên tôi bị ngã rất nhiều lần.

Cũng không thể trách Lâm Tự, người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại là tôi, khi đó mái tóc của tôi dính nước mưa dán vào lòng ngực anh.

Có lẽ vì thế nên anh thấy ghét tôi..

Tôi từng bước đi về phía người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn.

Có rất nhiều lời muốn nói với anh.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chợt thấy bây giờ dù nói gì cũng vô ích.

Vì thế tôi nhón chân, sờ đầu anh.

"Đồ ngốc Lâm Tự."

"Kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa nhé."