Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 42: 42




Tiểu mỹ nhân nâng niu cầm bánh vừng, vừa chuẩn bị cúi đầu cắn một miếng, làn váy bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo xuống.

Một tiểu tử có chút hơi luộm thuộm ôm lấy chân nàng, trên bộ quần áo sạch sẽ dính thêm một ít bụi bẩnNàng nhìn thấy hắn sửng sốt, lập tức ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi: "Tiểu đệ đệ, làm sao vậy?"Tiểu tử chỉ vào chiếc bánh vừng trong tay nàng, ấp úng nói: "Hả! Muốn ăn.

"Nàng mỉm cười, không do dự, trực tiếp đưa qua: "Cho ngươi.

"Tiểu tử* không ăn ngay, cúi đầu nói: " Phụ thân chết rồi, nương bị bệnh nặng, ta còn có một muội muội cũng đói bụng mấy ngày, một cái bánh không đủ ăn.

"Hắn nhíu mày, tiểu tử này đang nói dối, tuy rằng quần áo rách rưới, nhưng da thịt đầy đặn, vừa nhìn liền biết không phải là bộ dáng quanh năm đói khát.

Chắc là bị người lớn sai khiến đi ra ngoài lừa gạt, nhưng lừa không được hàng xóm láng giềng, chuyên môn chọn lựa loại tiểu cô nương không biết thế sự như này xuống tay.

Tiểu mỹ nhân trông thật ngốc nghếch, phỏng chừng sẽ bị lừa.


Quả nhiên, thiếu nữ cho xong bánh lại bắt đầu móc hà bao ra, hà bao lắc lư nửa ngày, lạch cạch rơi xuống một bạc vụn nhỏ, nhìn rất đáng thương.

"Thật ngại quá, tỷ tỷ chỉ có nhiều như vậy.

" Da mặt nàng ửng đỏ, thật sự cảm thấy xấu hổ vì mình không thể giúp đỡ nhiều hơn.

Tiểu tử có thể không ngờ đến tỷ tỷ bề ngoài sáng sủa như vậy, trên thực tế nghèo như vậy, có chút trợn tròn mắt.

"Cầm đi, mua mấy cái bánh bao thịt cho muội muội.

" Nàng nói xong, nhét bạc vụn vào tay kia của tiểu tử.

Lúc này, một người nữ nhân lớn ở đầu hẻm đang dựng quầy hàng không thể nhịn được, lớn tiếng la hét: "Cô nương, đừng để ý hắn ta, đó là một kẻ lừa đảo nhỏ!"Tiểu hài tử vừa nghe lời này, một tay cầm bánh, một tay nắm chặt bạc, nhanh chóng chạy xa.

- Ai, cẩn thận té ngã! Ngạc nhiên một lát, nàng không nhanh không chậm đứng dậy, vỗ vỗ mảnh vụn vừng trên tay.

Đại nương thở dài: "Cô nương, tiểu tử này phạm tội thành thói quan, nghe nói nhà ở ngoại ô phụ mẫu đều còn sống.

""A, thật sự quá tốt.

"Đại nương cho rằng tai mình có vấn đề, nghi hoặc nói: "Cô nương nói cái gì vậy?"Nàng nở ra một nụ cười như hoa: "Kỳ thật ta biết hắn đang nói dối nhưng vạn nhất có chuyện gì thật thì sao, nếu như như đại nương nói phụ mẫu còn sống không bệnh không đau, vậy đương nhiên càng tốt.

"Rắc —— nụ cười này, tựa như một tảng đá nho nhỏ, vô duyên vô cớ rơi vào tâm hồn của hắn, như nổi lên từng trận gợn sóng trong hồ nước lăn tăn.

"Sợ không phải ngốc đi.


" Đại nương lẩm bẩm quay đầu đi, tiếp tục bận việc của mình.

Hắn không biết thiếu nữ có nghe được những lời này hay không, có lẽ nghe được, nhưng không thèm để ý.

Bánh không còn bạc cũng không còn, tay nàng buông xuống trước người đùa nghịch góc áo, nhìn mấy cái quầy hàng bán bánh mím môi, bộ dáng có vẻ vô cùng đáng thương.

Hắn không khỏi bật cười, đoán chừng đồng bạn của nàng chắc không nhanh chọn xong vải vóc, liền sải bước đi về phía quầy bánh.

Nhưng đợi đến khi hắn cầm hai cái bánh vừng nóng hổi từ trong đội ngũ chen ra, xoay người đi tìm đã không còn bóng dáng của nàng nữa.

"A, điện hạ ở chỗ này làm cái gì, sao không lên lầu?" Bằng hữu nhìn hắn ta một cách kỳ lạ.

"Chờ một chút.

" Hắn chưa từ bỏ ý định, chạy vào cửa hàng vải, đi một vòng, ngoại trừ thu hoạch được vài ánh mắt ái mộ ra, vẫn như cũ không thấy tiểu mỹ nhân ở đâu cả.

"Đây là loại bánh gì, ngửi rất thơm.


" Huynh đệ cùng hắn có quan hệ cá nhân rất tốt, nói xong tính toán đưa tay lấy đi một cái.

Hắn từ chối rất keo kiệt : " Muốn ăn thì tự mua nó cho chính mình.

"Ngày hôm đó, bằng hữu đang uống rượu và ăn thức ăn còn hắn ta- một người nam nhân từ từ nhai hai cái bánh vừng.

Đúng, thật sự rất ngon còn mang theo một tia ngọt ngào tựa như nụ cười của tiểu cô nương kia.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn còn chưa nảy sinh lòng không phải là nàng thì không thể, trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, hối hận.

Nghĩ vậy, nếu như còn có thể gặp lại, nhất định hắn phải tiến lên nói chuyện vài câu.

—Tiểu tử: cậu bé.