Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 67



Đã chết.

Nghe Đường Cảnh Hạo nói ra hai chữ này, Tống Bảo như bị sét đánh.

Cả người y run lên, nếu đúng như Đường Cảnh Hạo nói, phải lưu vong thì mới có chút hy vọng sống, vậy cả nhà y bị trục xuất khỏi kinh thành ngay trong đêm, bôn ba ngày đêm không nghỉ là để trốn thoát sao?

Không phải Đường Cảnh Hạo ghét vị Hoàng hậu này đòi ly hôn với mình mà chỉ muốn giành giật chút hy vọng sống cho y.

Đúng là thế thật, mới đầu họ còn tạm ổn, ăn no mặc ấm, cũng chẳng gặp khó khăn gì.

Về sau họ bỗng mất đi nguồn cung cấp thức ăn, chỉ có thể gặm cỏ nhai cây, là vì Đường Cảnh Hạo không còn bảo vệ được họ, mọi chuyện nằm ngoài tầm tay, thậm chí hồn bay phách tán sao.

"Sao tự dưng lại khóc?" Đường Cảnh Hạo thấy người trong ngực đột nhiên rơi lệ thì khẩn trương đưa tay lau đi nước mắt rồi nhẹ giọng an ủi, "Chỉ là giả thiết thôi, đừng lo."

"Đâu phải giả thiết......"

Giọng Tống Bảo nhát gan run rẩy, y càng nghĩ càng sợ, quãng thời gian ở kiếp trước hệt như một đôi tay vô hình siết y không thở nổi, gần như chết ngạt.

Y vốn chẳng có bao nhiêu đầu óc, ngoại trừ ăn uống vui chơi thì không chứa được thứ gì đứng đắn. Mỗi ngày chỉ muốn vui vẻ, không cần biết gì mà vẫn sống tốt.

Giờ y đột nhiên phát giác sau kết cục bi thảm kiếp trước còn có ẩn tình, thậm chí cơ hội sống lại cũng không biết từ đâu mà có, chuyện này y biết làm thế nào đây.

Quan trọng nhất là y thật sự nghĩ không ra—— Đường Cảnh Hạo sao lại......?

Nhớ tới chữ này y lại sợ hãi, càng không thể liên hệ chuyện này với Đường Cảnh Hạo.

Đường Cảnh Hạo là Hoàng đế, là thiên tử, là người cao quý nhất trên đời. Thông minh lão luyện, đi một bước tính ba bước, so với phế vật như y quả là một trời một vực.

Người như vậy sao lại hồn bay phách tán chứ.

Tống Bảo càng nghĩ càng xót, quả thực còn đau lòng hơn cả lúc mình chết, nép vào ngực Đường Cảnh Hạo khóc nấc.

"Ngươi không được...... không được đi trước, ngươi đi thì ta biết làm thế nào, bé cưng...... bé cưng phải làm sao đây!"

Y cực kỳ sợ hãi, nhất thời không phân biệt rõ kiếp trước hay kiếp này, chỉ muốn moi hết tim gan mình cho người ta thấy.

"Ta ngốc thế này có chết cũng kệ." Tống Bảo nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không không biết bộ dạng nước mắt đầm đìa tội nghiệp này khiến người ta đau lòng cỡ nào, "Nhưng Hạo ca ca không được chết."

"Toàn nói ngốc thôi." Tim Đường Cảnh Hạo thắt lại, ôm chặt người theo bản năng, nhịp tim kề sát nhau mới thấy an tâm hơn, "Cả nhà chúng ta đều sẽ bình an, không ai có thể chia cách chúng ta hết."

"Trước đây Hạo ca ca đã hứa với ta ba điều, giờ ta có điều thứ hai rồi."

Tống Hoàng hậu có ba nguyện vọng với Hoàng đế phu quân, nguyện vọng thứ nhất là muốn phu quân xoa chân, rốt cuộc giờ có nguyện vọng thứ hai.

"Ngươi nói đi."

Đường Cảnh Hạo nghiêm túc nhìn y, trong mắt như chứa đầy mật ngọt.

"Nguyện vọng thứ hai là —— Kiếp này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì ta cũng không muốn xa ngươi đâu...... Chúng ta là người một nhà, lúc sống phải ở bên nhau, chết cũng phải chết chung một chỗ."

Trong lòng Đường Cảnh Hạo nhẹ hẫng, tựa như nỗi buồn miên man nào đó rốt cuộc rơi xuống đất biến thành một khóm hoa nở rộ.

"Ta hứa với ngươi."

Sống chết không rời.