Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 48



Hoàng Phủ Ngạo Thiên đưa tay với tách trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi hơi rồi nhấp một ngụm trà nhỏ. Hắn không để tách trà trở lại bàn mà cứ cầm trong tay. Hắn vừaxoay tách trà trong tay vừa đưa mắt nhìn về phía bên kia bàn. Phía bênkia bàn, ngồi đối diện với hắn là nữ nhân hắn yêu nhưng nàng có yêu hắnkhông lại là điều hắn không thể chắc chắn. Lúc này nàng đang không nhìnhắn. Nàng đang cúi đầu chăm chú khâu giầy cho Hoàng Phủ Phong. Nàng vốndĩ không cần tự tay làm nhưng nàng vẫn luôn như thế, luôn tự tay làm rất nhiều thứ cho Hoàng Phủ Phong như quần áo, hà bao, giầy, tất, đồ chơi…Đường kim mũi chỉ của nàng không được tinh xảo như bất cứ tú nương nàotrong cung nhưng có thể thấy tâm ý của nàng qua từng mũi kim khâu. Nànglà thật tâm xem Hoàng Phủ Phong là nhi tử của mình. Không khi nào nhìnthấy gương mặt ngọt ngào sung sướng của Hoàng Phủ Phong khi nhận đượcnhững món đồ từ nàng mà hắn không cảm thấy ghen tị. Phải. Hắn ghen tị,rất ghen tị với nhi tử của mình bởi vì từ khi nàng nhập cung, trừ LongNgọc ra hắn chưa nhận được từ nàng một món đồ nào chứ đừng nói đến là đồ tự tay nàng làm. Đám phi tử chẳng cần đợi dịp của luôn tranh nhau tặngđồ ăn, quần áo, hà bao, khăn tay,bảo vật gì đó cho hắn để thể hiện tâm ý đối với hắn mà nàng chưa từng làm thế. Hắn lại không thể vứt bỏ mặt mũi mà tự yêu cầu nàng tặng quà cho hắn. Cảm nhận được tâm ý của nàng dànhcho hắn dường như là một điều gì đó thật xa vời. Trời mùa xuân trongtrẻo, từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa đào và cỏ xanh thơmmát, bên cạnh là nữ nhân mà hắn yêu đang nhu hòa khâu giầy cho nhi tử.Đáng lẽ hắn phải thấy thật yên bình, thanh thản nhưng thực tế trong lòng hắn lại đang nổi sóng như nước trong tách trà đang vì động tác xoay của hắn mà xao động. Lòng hắn vì nàng mà xao động, mà nổi sóng, mà muộnphiền. Không, hắn không thể cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách này. Đặt tách trà xuống bàn, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đứng lên bước về phíaDạ Diễm Hương. Hắn đưa tay cảm lại động tác khâu của nàng, đặt đồ trongtay nàng nên bàn và trong lúc nàng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ ngạc nhiênthì hắn cúi đầu xuống hôn nàng. Nụ hôn của hắn bá đạo đầy tính xâm lược. Môi lưỡi hắn dây dưa cùng nàng không cho nàng cơ hội từ chối, cơ hộithoái lui. Hắn kéo nàng dậy khỏi ghế, vừa hôn vừa ôm chặt lấy nàng nhưmuốn khảm nàng vào sâu trong lòng hắn, trong tim hắn. Cảm nhận được nàng dần mềm nhũn dựa vào lòng hắn, nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạo Thiên mới dầnmềm đi. Hắn hôn nàng dịu dàng hơn, ôn nhu hơn, lưu luyến hơn. Cho đếnkhi thấy nàng dường như không thở được nữa hắn mới dừng lại nhưng môihắn vẫn nhẹ nhàng đậu trên môi nàng không rời đi. Môi kề môi hắn hỏinàng:

- “Diễm Hương, nàng ở trong cung không vui đến vậy ư?Ta vẫn không thể níu giữ nàng ở lại sao? Làm sao mới có thể khiến nàng ở đây cùng ta?”

-

Dạ Diễm Hương còn chưa hoàn hồn sau nụ hônbất ngờ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì nghe được những câu hỏi của hắn.Giọng hắn lúc này trầm ấm nhưng không còn vẻ uy nghiêm, cao ngạo thườngngày mà mang theo nhiều buồn bã cùng mấy phần bất lực. Cái giọng nói này là sao thế chứ? Cả nụ hôn như hút hết linh hồn nàng khi nãy nữa. Hítmột hơi lấy lại hơi sức, nàng muốn đẩy Hoàng Phủ Ngạo Thiên ra nhưngnàng vừa chống tay vào ngực hắn đẩy ra thì đã lại bị hắn ôm vào lòngchặt hơn. Hắn ghì đầu nàng vào ngực hắn và nói trên đỉnh đầu nàng:

-“Ta muốn ôm nàng như thế này. Nàng muốn nói gì thì cứ nói. Ta nghe”.

Này lại là cái gì nữa thế? Đã có chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Không chỉban ngày hôn nàng ở giữa sân không nói, tuy do thói quen của nàng khôngđể cung nữ thái giám ở bên hầu hạ nhưng còn thị vệ đứng gác cổng mà,phải biết cao thủ đại nội có tầm nhìn rất xa a. Giờ lại còn muốn vừa ômvừa nói chuyện. Muốn nói chuyện không phải là nên nhìn thẳng mặt nhau à? Hơn nữa đây cũng không phải ở hiện đại quan niệm thoáng mà là cổ đạiquan niệm lễ giáo vô cùng nghiêm khắc. Hắn làm như vậy không phải làngày mai sẽ được nghe các quan lại can giám nhắc nhở về hành vi thiếu lễ giáo hay sao. Nhưng có vẻ hắn sẽ không buông nàng ra rồi. Thôi, ngườinghe thuyết giáo cũng không phải nàng. Dạ Diễm Hương thở dài bất đắc dĩcất tiếng từ trong lồng ngực hắn:

-“Hoàng thượng làm sao vậy? Sao tự dưng lại hỏi ta những điều đó? Ta nói với Hoàng thượng sẽ rời đi khi nào thế?”.

Kiên quyết không cho nàng rời khỏi vòng tay mình, Hoàng Phủ Ngạo Thiên trả lời:

-“Nàng không nói với ta nhưng nói với người khác. Chẳng phải trước khi nàngnhập cung đã có kế hoạch sẽ rời đi sao? Nàng đừng cho rằng ta không biết nàng chưa bao giờ ở lại hoàng cung. Không. Nàng thậm chí còn chẳng muốn đặt chân vào hoàng cung nữa nhưng nàng lại không thể không vào. Ta biết nay nàng ở đây phần nhiều là vì Phong nhi, không phải vì ta. NhưngPhong nhi lại nói muốn đưa nàng rời khỏi đây. Ta…”

-“Hoàng thượng, xin người chậm đãn. Người vừa nói là Phong nhi muốn đưa ta rời khỏi đây sao?”.

Xiết nàng chặt hơn vào lòng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên trả lời:

-“Đúng vậy”.

-“Sao Phong nhi có thể nói như vậy với Hoàng thượng được? Đã có chuyện gì xảy ra?”.

Có chuyện gì xảy ra ư? Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhớ lại lúc hắn gặp Hoàng PhủPhong ở phòng luyện công vào sáng sớm. Lúc Hoàng Phủ Ngạo Thiên đến,Hoàng Phủ Phong đã luyện công đến mồ hôi đầy mình, cả gương mặt đỏ hồngnhư táo chín, dù là biểu hiện rất nhỏ nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng làchân bé đang run. Bé rõ ràng là đã rất mệt mỏi, bé đang phải gồng mìnhlên. Dù vậy dường như bé vẫn không có ý định dừng lại. Từ một tháng nayhôm nào hắn cũng chứng kiến bé phải luyện công đến khi bản thân kiệtsức ngã ra nền phòng luyện công mới thôi. Bé đã cùng hắn trải qua huấnluyện của Dạ gia cộng với tố chất của bé thì hắn có thể tự hào nói rằng, đồng trang lứa với bé thậm chí là đại bộ phận những thiểu niên 15-16tuổi cũng không thể có được võ công như bé. Căn bản bé không cần phải cố gắng đến mức này. Hơn nữa cả tháng nay, bé không chỉ cố gắng luyện võmà hắn nghe các phu tử nói bé rất cố gắng học hỏi kiến thức ở tất cả các lĩnh vực. Ngoài thời gian luyện công cùng hắn và thời gian ở thư việnhọc tập của các phu tử thì bé sẽ đến tàng thư các để đọc sách. Trước đây cứ có thời gian là bé lại chạy đến Phượng cung cùng Dạ Diễm Hương chơiđùa nhưng dạo gần đây bé chỉ đến ăn trưa và ăn tối cùng nàng và hắn. Béthậm chí còn không đưa ra yêu cầu được ngủ lại cùng Dạ Diễm Hương đểnghe nàng kể chuyện xưa như trước nữa. Hắn thật không hiểu nổi hành động của bé. Nhìn thật kỹ thân hình bé bỏng như bản thu nhỏ của mình đangliều mình cố gắng kia, ý nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên chợt chuyển, mộthình ảnh ký ức xa xưa chợt ùa về trong hắn. Ừ, khi hắn còn nhỏ như bécũng đã từng vì ngôi vị mà liều mình như vậy. Có lẽ nào Hoàng Phủ Phongvì sự xuất hiện của Hoàng Phủ Mẫn mà ý thức được việc sẽ phải tranhgiành ngôi vị nên gần đây mới cố gắng như vậy? Hôm nay, hắn quyết địnhthăm dò bé một chút. Việc thăm dò này không khó bởi dù chỉ dạy cho Hoàng Phủ Phong rất nhiều thứ nhưng Dạ Diễm Hương vẫn dụng tâm giữ lại ởHoàng Phủ Phong sự hồn nhiên của trẻ thơ. Sự hồn nhiên này thể hiện rõnhất ở chỗ bé rất tin tưởng vị phụ hoàng là hắn đây. Sự tin tưởng vôđiều kiện. Hắn biết Dạ Diễm Hương dạy cho Hoàng Phủ Phong triết lý“không có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng người”. Nàng chỉ cho bésự quanh co, khúc khuỷu ganh đua chốn quan trường,sự tanh tưởi, đẫm máuchốn hoàng cung. Nhưng đồng thời nàng cũng dạy cho bé sự nhân từ, baodung và tin tưởng với người thân, với thuộc hạ. Nàng chưa bao giờ nóivới bé về việc vì ngai vàng mà cha có thể giết con, huynh đệ có thểtương tàn. Là nàng không nói hay chưa nói thì hắn không biết nhưng hắnbiết dưới sự ảnh hưởng của Dạ Diễm Hương, Hoàng Phủ Phong chưa bao giờnghi kỵ hắn. Mà biểu hiện của sự không nghi kỵ, sự tin tưởng tuyệt đốicủa bé, sự hồn nhiên của bé với hắn chính là hỏi gì đáp nấy. Bé chưa bao giờ nói dối hắn.

Khi thấy Hoàng Phủ Phong đã kết thúc buổi tậpcủa mình bằng việc nằm ngửa dưới sàn mà thở dốc, Hoàng Phủ Ngạo Thiêncầm khăn đến ngồi xổm xuống bên cạnh bé và giúp bé lau mồ hôi trên mặtvà cổ. Trong phòng luyện công hắn cho phép bé bỏ nghi lễ quân thần nênbé cũng không cần đứng dậy vấn an mà cứ nằm đó mềm mại vui vẻ gọi “Phụhoàng”.

Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại “Ừ” rồi đợi khi bé hơi thở của bé ổn định lại thì hỏi:

-“Gần đây con dường như cố gắng quá sức rồi đó. Lý do là gì thế?”

Hoàng Phủ Phong nghe hỏi thì hơi cứng người lại. Bé nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên mà trong mắt có sự hoảng hốt, bất an lướt qua. Dù chỉ là lướt qua nhưng lại để Hoàng Phủ Ngạo Thiên bắt được vì dù sao bé cũng chỉ là đứa bé 6tuổi, lại chưa từng trải qua tranh đấu sao có thể qua mắt được hắn. Hắnthấy bé ấm úng trả lời:

-“Con…con…”

-“Tại sao nghe trẫmhỏi con lại hoảng hốt? Nếu con không trả lời thật, trẫm sẽ không để contiếp tục luyện tập như vậy nữa”. Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghiêm khắc nói.

Hoàng Phủ Phong nghe được thì càng hoảng hốt, càng bất an. Bé ngồi dậy cúiđầu tránh ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Trăm ngàn suy nghĩ lướt quachiếc đầu bé nhỏ làm bé băn khoăn thật nhiều nhưng rồi nghĩ đến một đêmkia bé hạ quyết tâm nói ra với phụ hoàng:

-“Thưa phụ hoàng, conmuốn mình thật mạnh. Con phải đủ mạnh, không, phải có thừa sức mạnh đểcó thể mang mẫu hậu rờí khỏi hoàng cung”.

-“Con vừa nói gì? Nóilại cho trẫm nghe.” Hoàng Phủ Ngạo Thiên trầm giọng ra lệnh. Hắn vừanghe thấy gì? Không phải điều hắn nên nghe thấy phải là “con muốn cóngôi vị hoàng đế” hay “con muốn sau khi làm hoàng đế có thể thống nhấtlục địa” sao? Nhưng sao hắn lại nghe thấy bé nói “con muốn đưa mẫu hậurời khỏi hoàng cung”.

-“Con muốn đưa mẫu hậu rời khỏi hoàng cung”. Hoàng Phủ Phong kiên định nói.

-“Tại sao? Con nói rõ ràng cho trẫm”.

-“Vì mẫu hậu ở hoàng cung không được vui. Con muốn mẫu hậu được vui vẻ. Mẫuhậu phải vui vẻ mới hạnh phúc. Mẫu hậu nên hạnh phúc. Nhưng sau này consẽ là vương gia, sẽ rời khỏi hoàng cung lập phủ đệ riêng. Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ muốn rời khỏi hoàng cung không phải là chuyện đơngiản. Hơn nữa Mẫu hậu có nói vương gia là người hoàng tộc, phải cótrách nhiệm với muôn dân trăm họ, phải chia sẻ được gánh nặng cho hoàngđế. Bên cạnh đó thân là một vương gia con sẽ chịu áp lực từ hoàng đế, từ triều đình nên con cũng không thể tự do tự tại được. Để làm tròn tránhnhiệm của mình lại không để mình vào hoàn cảnh “thân bất do kỷ” đồngthời có thể bồi mẫu hậu rời khỏi hoàng cung đi du sơn ngoạn thủy, chomẫu hậu tận hưởng hạnh phúc, con cần phải mạnh, và phải mạnh thật nhanh. Con phải có được thực lực thiết lập được thế cục như con muốn”.

Nói đến đây Hoàng Phủ Phong dừng lại áy này nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang nhìn mình không chớp mắt. Bé tiếp tục nói:

-“Chỉ là con xin lỗi phụ hoàng. Con biết phụ hoàng thích mẫu hậu. Nếu con đưa mẫu hậu đi chắc người sẽ buồn lắm. Nhưng mẫu hậu ở lại hoàng cung luônkhông vui. Con cũng là không có cách nào khác”. Nói đến đây bé nhìnkhuôn mặt càng ngày càng trầm xuống của phụ hoàng mà càng thêm áy náy,lại có chút hoảng hốt và bất an. Như vừa nghe phụ hoàng hỏi bé cảm thấyhoảng hốt, bất an chính là sợ nhìn thấy phụ hoàng như bây giờ. Bé biếtphụ hoàng yêu thương mình lại thích mẫu hậu như vậy nhưng mình lại muốnđem mẫu hậu rời khỏi phụ hoàng. Nhất định là phụ hoàng rất giận, rấtthương tâm, rất buồn bã. Nhưng đêm ở trên mái nhà đó, nằm trong lòng mẫu hậu nghe được tiếng thở dài của mẫu hậu, bé đã hạ quyết tâm nhất địnhcó thể mang mẫu hậu rời đi. Nơi làm mẫu hậu buồn thì không nên ở lại. Dù là phải xin lỗi phụ hoàng bé cũng phải làm điều đó.

Nghenhững gì Hoàng Phủ Phong nói xong, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không biếtbản thân rời khỏi phòng luyện công, đi thiết triều và hạ triều như thếnào nữa. Trong đầu hắn chỉ vang vọng câu nói của Hoàng Phủ Phong: conmuốn mang mẫu hậu rời khỏi hoàng cung, mẫu hậu ở hoàng cung không vui,sau này con sẽ làm vương gia... Hóa những suy nghĩ của hắn trước giờ đều sai lầm hết rồi sao? Hắn nghĩ nàng dạy dỗ Hoàng Phủ Phong nhiều nhưvậy, cẩn trọng như vậy là để bé làm Hoàng đế nhưng bé lại nói sau này bé sẽ là vương gia. Nhớ lại thì đúng là hắn chưa bao giờ nghe thấy nàngnói hay nghe Dạ Nhất báo cáo lại rằng có nghe thấy nàng nói về ngôi vịHoàng đế với bé. Những gì nàng nói chỉ là thế nào là một minh quân xứngđể thần tử tin phục và trung thành. Giờ nghĩ lại chẳng qua là nàng đangdạy Hoàng Phủ Phong là một vương gia thì nên trung với một vị vua nhưthế nào mà thôi chứ không phải muốn bé làm vua gì cả. Hắn nghĩ nàng giờvì Hoàng Phủ Phong mà ở lại hoàng cung nhưng thời gian trôi qua nàng sẽvì hắn mà ở lại bởi vì hắn là thật tâm đối với nàng. Nhưng hắn còn chưabắt được tâm của nàng thì Hoàng Phủ Phong lại nói sẽ mang nàng rời đi.Bé nói sẽ thật mạnh để mang nàng đi nhưng hắn biết chỉ cần bé với nàngmuốn rời khỏi đây cùng nàng thì nàng rất có thể mang bé đi ngay lập tứcmà hắn thì không thể cản. Hắn không có thực lực để ngăn cản điều đó. Ítnhất là bây giờ hắn đấu không lại người của Dạ gia. Hắn biết nàng khôngthích hoàng cung nhưng nàng phải không vui đến mức nào mới có thể khiếnHoàng Phủ Phong nảy sinh ý định muốn đưa nàng rời đi như vậy chứ? Hắncũng đã tận lực làm rất nhiều thứ để nàng vui vẻ mà ở lại đây nhưng vẫnchưa đủ sao? Hắn nhận thấy nàng có tình cảm với hắn nhưng tình cảm đó có đủ để nàng ở lại nơi nàng không thích, nơi mà người nàng yêu quý –Hoàng Phủ Phong muốn đưa nàng rời đi hay không thì hắn không chắc chắn.Cảm giác không chắc chắn thật khó chịu. Với trăm mối ngổn ngang tronglòng, hắn đến Phượng cung rồi lặng lẽ tiến vào như mọi lần. Nàng đangkhâu giày chẳng để ý đến sự xuất hiện của hắn. Hắn lặng lẽ ngồi uống trà ngắm nhìn nàng hồi lâu. Rồi hắn thấy thật tức giận vì nàng cứ luôn dễdàng phớt lờ, vì hắn chẳng phải trung tâm chú ý của nàng. Hắn là trungtâm chú ý của mọi dân chúng, của triều thần, của phi tử hậu cung nhưngkhông phải của nàng. Hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa. Vì vậy hắn báđạo hôn nàng như thể làm thế có thể nhắc nhở sự tồn tại của hắn vớinàng, như thể làm thế là có thể khả sâu hắn vào tâm hồn nàng, không baogiờ cho phép nàng quên hắn. Khi thấy nàng yếu ớt dựa vào mình hắn lạithương tiếc nàng mà nhẹ nhàng lại, ôn nhu cùng nàng hôn môi. Chẳng muốndừng nụ hôn lại nên lưu luyến môi kề môi cùng nàng nói chuyện. Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng hắn không đồng ý. Chẳng muốn có chút khoảng cách nàovới nàng. Chỉ sợ một chút cách xa sẽ thành xa vạn dặm. Cứ ôm nàng mà trò chuyện thôi. Cảm giác có nàng trong lòng thật tốt. Nàng chắc rất ngạcnhiên vì hành động hôm nay của hắn nhưng nàng cũng chiều theo hắn. Nànghỏi rõ chuyện, hắn cũng thẳng thắn trả lời bởi hôm nay hắn muốn nói rõhết mọi chuyện với nàng. Kể lại cho nàng chuyện với Phong nhi trongphòng luyện công, không đợi nàng lên tiếng, hắn lại cúi xuống, một lầnnữa môi kề gần môi mà nói với nàng:

-“Ta không muốn nàng rời đi.Ta không muốn nàng rời khỏi ta. Ta yêu nàng. Nàng có yêu ta không? Đừngđi có được không? Ở lại bên ta có được không?”. Âm điệu của hắn có thậtnhiều lo lắng, thật nhiều năn nỉ. Nếu một năm trước đây có người nói cho hắn biết hắn sẽ vì một nữ nhân mà dùng giọng điệu này nói những lời này thì hắn sẽ cười lạnh và một chưởng đánh chết người đó. Nhưng ai bảo hắn gặp nàng. Nàng quá đặc biệt. Nàng làm hắn yêu nàng. Hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Môi vẫn kề môi, hơi thở quấn quýt cùng hơi thở,hắn lo lắng nhìn sâu vào mắt nàng, hồi hộp đợi câu trả lời của nàng. Hắn nhìn thấy trong mắt nàng sự sửng sốt, sau đó là một chút mông lung nhưthể nàng đang suy nghĩ gì đó rồi cuối cùng là sự kiên quyết. Nàng đãquyết định điều gì đó. Ngay khi nàng định mở miệng thì có âm thanh vanglên chặn đứng lời nàng:

-“Hoàng huynh, huynh đang ở đâu thế? Hoàng huynh…”