Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 5: Chương 5




Ngọc Dao khoác lên người chiếc áo do Y Phục phòng vừa mới mang tới, xoay người ngắm nghía giây lát rồi ngồi xuống điểm trang. Bên ngoài, cây tùng già đã thay màu áo mới, sừng sững oai nghiêm như muốn chứng tỏ với các loài cây xung quanh rằng mình là một kẻ đứng tuổi và có nhiều kinh nghiệm. Hoa mai nở rộ, hằn học đuổi xua những chiếc lá để giành lấy chỗ ình. Ngọc Dao bước ra ngoài, thở dài hỏi cung tì:
- Còn mấy ngày nữa thì sứ giả về nước?
- Dạ... còn hai ngày nữa.
Ngọc Dao dừng lại, nâng cành hoa mai ngắm nghía:
- Vậy là chỉ còn hai ngày để Ngự thiện phòng sống sót, thế mà đến giờ này ta vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì!
- Hoàng thượng cùng các đại thần cũng đang điều tra, chẳng lẽ không tìm ra cách? Nương nương đừng nên lo lắng quá.
Ngọc Dao lơ đãng nhìn bầu trời xanh:
- Nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng bất an quá, chẳng biết rồi đây phải xử trí mọi chuyện ra sao.
- Nương nương dự định sẽ làm thế nào?
Ngọc Dao suy nghĩ hồi lâu rồi bất chợt quay sang nhìn người cung tì:
- Ngươi đi gọi quan thái y đến cho ta, việc này phải cần đến ông ấy, bảo ông ấy đến chánh điện.
- Dạ vâng!
Ả cung tì nhanh thoăn thoắt khuất bóng sau khóm trúc. Ngọc Dao rảo bước đến chánh điện, nghe gió thổi qua từng kẽ tóc. Đi được vài ba bước, nàng thấy có cái gì mềm mịn như nhung, nhẹ nhàng cuộn tròn quanh chân nàng. Ngọc Dao cúi xuống, mỉm cười nhìn con mèo trắng đang giương cặp mắt trong suốt, xanh rờn nhìn nàng như có gì muốn nói.
- Tiểu Cát Tử, ngươi muốn đi lắm hả?
Tiểu Cát Tử, đấy là tên mà hoàng thượng đặt cho nó. Con mèo được hoàng thượng ngự ban cho Ngọc Dao lúc nàng mới tiến cung. Nàng yêu quý nó lắm. Con mèo vẫn ngây ngô vểnh tai chờ đợi. Nàng bế nó lên, vuốt ve bộ lông mượt như tơ của nó, rồi bảo:
- Vậy thì đi với ta!
Bước chân của nàng thướt tha in trên con đường lát đá thẳng tắp. Mặt nước trong hồ những ngày này yên ả lạ thường, khẽ khàng đón nhận sự rung động từ một chiếc lá hay cánh hoa rơi.
***********************
Ngọc Dao bước chân vào chánh điện, quan thái y và ả cung tì đã ở đó tự bao giờ. Cả hai cúi đầu hành lễ:
- Tham kiến nương nương!
- Bình thân đi! - Ngọc Dao ngồi vào ghế, trên tay vẫn bế Tiểu Cát Tử.
Quan thái y vái tạ rồi nói:

- Chẳng hay nương nương triệu kiến hạ thần đến đây có chuyện gì?
- Ta muốn hỏi khanh xem ...đã điều tra vụ đầu độc sứ giả đến đâu rồi?
Quan thái y ngập ngừng:
- Hạ thần... đang cùng với các quan đại thần khác tiến hành điều tra, nhưng hiện tai ...vẫn chưa có tiến triễn gì.
Ngọc Dao trong lòng có hơi thất vọng nhưng nàng vẫn ra chiều suy tư hỏi tiếp:
- Chuyện ngự thiện phòng bị giam vào đại lao, khanh cũng biết chứ?
- Hạ thần có biết chuyện đó. Hiện tại chưa có bằng chứng gì chính xác kết tội Ngự thiện phòng, nhưng vì đó là nơi chế biến thức ăn nên... - Quan thái y ậm ừ. - Vô cùng bất lợi.
Ngọc Dao biết rõ điều đó, và đôi khi nàng cũng muốn bỏ cuộc, nhưng trách nhiệm của một lời hứa khiến cho nàng không thể.
- Còn hai ngày nữa là sứ giả về nước, đồng nghĩa với việc trong hôm nay hoặc ngày mai, Ngự thiện phòng sẽ bị mang ra xử tử.
- Hạ thần... quả thật không thể nghĩ ra bất cứ phương án gì!
Ngọc Dao thở dài, thả Tiểu Cát Tử xuống. Nàng ngả lưng vào ghế, lắng nghe từng hơi gió hiu hắt bên ngoài. Sao mà gió vô tư thế, gió chẳng chút nghĩ suy, thật đối lập với nàng lúc bấy giờ.
- Những manh mối khanh tìm được, ngoài nắp bình rượu ra... còn thứ gì khác nữa không?
- Dạ... dạ không! Hạ thần cũng từng đặt ra nhiều suy đoán. Nhưng... không có bất cứ một thứ gì xác thực cả. Trước đây đã từng có nhiều vụ án mà kẻ thủ ác sắp xếp chứng cứ giả. Quan phá án vì chủ quan nên đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
- Nếu cứ đà này thì e là... - Rồi Ngọc Dao quay sang người cung tì. - Ngươi ra ngoài thám thính tình hình, có chuyện gì lập tức về báo lại cho ta.
Nhìn theo dáng người cung tì rời khỏi điện, Ngọc Dao bất giác hỏi quan thái y:
- Sao khanh không điều tra theo hướng khác thử xem?
- Thần đã từng có ý đó, nhưng khổ nỗi mọi chứng cứ khác đều mịt mờ, hạ thần... sao có thể nghĩ ra được.
Ngọc Dao mệt mỏi nhìn Tiểu Cát Tử hồn nhiên vờn đùa bên cuộn len, vô tư chẳng chút lo lắng. Có cơn gió thổi làm cuộn len quay tròn, chạy lệch sang chiếc bàn mà sứ giả dự yến tiệc hôm đó. Tiểu Cát Tử nhảy lên bàn, liếm láp chân của mình rồi lại trườn xuống, cố bắt bằng được cuộn len. Một lúc sau đột nhiên con mèo đứng sựng lại, rồi một tiếng "meo" thất thanh phát ra, nó quỵ sang một bên, miệng sùi bọt trông rất kinh sợ.
Thấy con mèo quý của mình gặp chuyện, Ngọc Dao hốt hoảng chạy đến. Con mèo vẫn còn thoi thóp thở, nhưng chân cứng đờ không chút sức sống. Quan thái y bước đến lấy châm thử độc ra, xem xét hồi lâu rồi quay sang Ngọc Dao:
- Nó bị trúng độc rồi thưa nương nương!
Trúng độc - hai từ ấy làm Ngọc Dao lo sợ. Cũng bởi nó mà Ngự thiện phòng sắp sửa mất mạng, cũng bởi nó mà triều đình nhà Lê suýt xảy ra biến cố. Nàng hoảng hồn:

- Cái... cái gì? Là loại độc gì? Có nguy hiểm không?
Quan thái y ngẫm nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ông sửng sốt:
- Loại độc nó trúng phải... giống hệt như của sứ giả, là Châu Hồn Tán, thưa nương nương.
- Vậy... có nguy hiểm không?
- Loại độc này chỉ gây ra đau đớn, chứ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ cần một lượng rất nhỏ cũng đủ để phát huy độc tính.
Ngọc Dao nhắm mắt nhớ lại từng cử chỉ của con mèo lúc nãy. Từ lúc nó đuổi bắt cuộn len, đến khi nó vừa nhảy lên bàn của sứ giả, liếm láp chân thì một lúc sau lại bị trúng độc. Ngọc Dao nhìn quan thái y quả quyết:
- Chắc chắn trên bàn này vẫn còn sót lại manh mối gì đó, có khi nếu tìm được nó, chúng ta sẽ có câu trả lời cho vụ việc này.
Quan thái y lập tức y lệnh. Chiếc bàn bằng gỗ và đã lâu năm nên trên mặt bàn xuất hiện một số khe nứt rất nhỏ, đủ để óng chân mèo lọt vào. Bình thường sẽ chẳng ai để ý tới đó cả. Quan thái y nhìn thật tỉ mỉ, thấy trong đó có một ít chất lỏng gì đó màu vàng. Ông dùng bông se vào trong rồi lấy ra xem thử.
- Nương nương, đây... - Ông nói bằng giọng khấp khởi. - Đây là độc dược, hóa ra nó vẫn còn vương một ít trên mặt bàn.
Rốt cục thì ông trời cũng giúp nàng, nàng linh cảm mọi chuyện sắp có lời giải đáp. Nàng bảo quan thái y:
- Nhưng thứ đó chẳng lẽ chỉ có mình độc dược? Khanh xem kĩ lại xem!
Quan thái y đưa mảnh bông đó lên mũi ngửi, một mùi hương là lạ... đúng cái phong vị chỉ hoàng tộc mới có. Ông bất ngờ nói:
- Nương nương, ngoài độc dược ra... còn có... trà.
- Trà? Là loại trà gì?
- Là... loại trà khai tiệc hôm đó.
Ngọc Dao sửng người. Nàng ngồi xuống mường tượng ra một điều gì đó. Nàng đem tất cả mọi việc xảy ra trong đêm yến tiệc và những ngày sau đó xâu chuỗi lại với nhau, hóa ra có điều uẩn khúc trong chuyện này. Thì ra kẻ đó đã âm mưu đánh lạc hướng mọi người, dàn ra một màn kịch vô cùng hoàn hảo. Nàng mỉm cười nhìn quan thái y:
- Ta biết đáp án rồi. Tất cả chúng ta đều đã bị đánh lừa, điều tra theo hướng bình rượu mà không chú ý gì đến chung trà khai tiệc hôm đó.
Cũng như Ngọc Dao, quan thái y hiểu được phần nào câu chuyện. Ngọc Dao giao Tiểu Cát Tử cho quan thái y:
- Khanh chăm sóc nó giúp ta.
- Hạ thần sẽ cho nó uống một ít thuốc giải, chắc chắn sẽ không sao.

Ngọc Dao bước nhanh ra cửa, trong lòng rộn lên một niềm khấp khởi. Bất chợt nàng nghe có tiếng la thất thanh:
- Nương nương! Có chuyện không hay rồi!
Ả cung tì chạy đến chỗ Ngọc Dao, gương mặt đầy kinh hoảng, mồ hôi vẫn còn đầm đìa trên trán. Tiếng thở gấp vang lên.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Người cung tì dừng lại, thở hồng hộc:
- Ngự... thiện phòng, Ngự thiện phòng... sắp... sắp...
- Bình tĩnh lại, từ từ nói!
- Sứ giả đã thay đổi lịch trình, sáng mai sẽ về nước nên... Ngự thiện phòng... hiện giờ sắp sửa bị giải ra pháp trường hành quyết.
- Cái gì? - Ngọc Dao giật mình. - Không ai có kế gì ngăn cản cả sao?
- Nguyễn Trãi đại nhân đang trên đường đến đây, nhưng chỉ có thể kéo dài thời gian, nếu chúng ta không nhanh chóng tìm ra sự thật, e rằng...
- Ta tìm ra rồi. - Ngọc Dao gấp rút quay sang quan thái y. - Đi theo ta.
******
Hơn chục cung tì của Ngự thiện phòng bị trói mang ra trước bệ trảm. Chỉ cần một nhát đao giáng xuống, một sinh mạng sẽ lìa đời. Sứ giả cười đắc ý nhìn nét mặt hoảng sợ của từng người trong Ngự thiện phòng. Hoàng thương cố gắng kìm nén cơn giận, cảm thấy nóng ran trong người, nếu không phải vì nền giao bang của hai nước, tên này sẽ chẳng có dịp mà dương dương tự đắc ở đây. Vì Ngự thiện phòng là một bộ phận của hậu cung nên cả Dương phi, Bùi quý nhân và Thần phi đều được đưa đến pháp trường xem hành quyết. Nhưng lòng Dương phi thì như lửa đốt, thời khắc sắp đến mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ngọc Dao, nàng đâm ra lo lắng.
- Hoàng thượng, giờ Ngọ đến rồi! - Sứ giả nhìn hoàng thượng mỉm cười.
Hoàng thượng nắm chặt tay, thấy có cái gì đắng chát ở đầu lưỡi khi phải làm một việc mà mình không hề mong muốn, huống hồ rồi đây sẽ có hơn chục người phải chết trong cảnh chẳng toàn thây. Hoàng thượng run rẩy rút tấm thẻ hành quyết chuẩn bị ném xuống thì có tiếng nói lớn.
- Hoàng thượng, xin dừng lại!
Từ phía xa, quan đại thần Nguyễn Trãi đang bước đến, vẻ mặt căng thẳng. Ông nhìn sứ giả nói:
- Rõ ràng ngài đã cho chúng tôi kì hẹn ba ngày để điều tra rõ chuyện này, tại sao lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?
- Lần này bổn sứ suýt nữa thì vong mạng, mưu sát sứ thần, bốn chữ đó các ông gánh nổi không?
Nguyễn Trãi tuy tức giận như vẫn điềm đạm:
- Trời còn có đức hiếu sinh, bao nhiêu người phải chết oan, ngài không cảm thấy quá độc ác sao?
- Chúng chỉ là những cung tì thấp hèn, có chết cũng chẳng đáng tiếc. Huống hồ chúng nên cảm thấy vinh hạnh vì cái chết của chúng có thể đem lại nền hòa hiếu cho hai đất nước.
Quá tàn độc, Nguyễn Trãi thật không ngờ sứ thần của Minh triều lại là người như vậy. Ông đáp:
- Nhớ năm xưa, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương cũng chẳng phải tay không mà gầy dựng cơ đồ, cũng phải dựa vào sức của muôn dân trăm họ. Bọn họ dù là cung tì đi chăng nữa thì cũng là con dân của nước Đại Việt chúng tôi. Sinh thời thái bình, ai chẳng được ở yên, gặp đời thanh minh, ai chẳng được thỏa sống. Nay đang là thời bình, gặp thời thịnh mà cớ vì sao lại khiến cho thảm cảnh máu chảy đầu rơi một cách oan uổng?
Sứ giả mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt nhìn Nguyễn Trãi:

- Ông dám buôn lời xằng bậy, sỉ nhục đất nước chúng tôi! Minh Thái Tổ sáng lập ra nhà Minh thế nào cúng tôi tự biết rõ, không cần ông phải nhắc.
- Tôi không sỉ nhục mà tôi chỉ muốn nhắc cho ngài nhớ chim tinh vệ lấp biển há quản gian lao, kẻ oan ức trả thù cũng liều sống thác. Thực hư mọi chuyện vẫn còn chưa rõ, ngài đã vội vàng hành xử, chẳng lẽ không sợ cái gọi là quả báo hay sao?
- Đối đáp hay lắm! - Sứ giả cười khẫy. - Nhưng tôi không có nhiều thời gian đôi co với ông, ông có biết ông đang làm trì trệ buổi hành quyết không? - Rồi ông ta quay sang hoàng thượng. - Giờ Ngọ đã đến lâu rồi, sao hoàng thượng còn chưa xuống lệnh?
- Tôi đã tìm ra hung thủ! - Từ phía xa, giọng nói của Ngọc Dao đĩnh đạc vang lên, tà áo nhè nhẹ bay trong gió.
- Ngô Tiệp dư bảo đã tìm ra hung thủ, xin mạn phép hỏi kẻ đó là ai?
Ngọc Dao liếc nhìn Dương phi, khẽ mỉm cười. Bắt gặp ánh mắt ấy, Dương phi thấy toát cả mồ hôi. Ngọc Dao nghiêm nghị:
- Dương phi... chính là hung thủ!
Hai tiếng hung thủ vọng vào tai Dương phi. Nàng có nghe lầm không? Tại sao Ngọc Dao lại cả gan nói vậy, huống hồ bấy lâu nay nàng là người luôn bênh vực Ngọc Dao. Nàng kinh sợ:
- Ngọc Dao, muội nói gì lạ vậy, sao muội lại vu oan cho tỉ?
- Muội không có vu oan, những gì tỉ làm, tỉ phải tự mình biết chứ!
- Không có bằng chứng, Ngọc Dao, nàng đừng nên nói bừa! - Hoàng thượng lên tiếng.
Ngọc Dao vẫn đầy tự tin:
- Nếu hoàng thượng cần bằng chứng, tối nay sẽ rõ, thần thiếp không dám ngoa ngôn. Tạm thời cứ nên giữ tỉ tỉ tại cung, mọi chuyện đợi đến tối sẽ sáng tỏ.
Thấy tình hình trở nên bất lợi với Dương phi, một tình địch như Thần phi sao có thể không vui mừng được. Nàng đắc ý:
- Hoàng thượng, thần thiếp thấy Ngọc Dao nói rất có lí. Từ xưa đến nay Ngọc Dao vốn đã có tiếng là tài trí trong hoàng cung, hay là ta cứ thử nghe theo lời muội ấy, tránh để Ngự thiện phòng phải chết oan.
- Nhưng mà... - Hoàng thượng do dự.
- Ngọc Dao dám lấy đầu của mình ra bảo đảm, tối nay, Ngọc Dao sẽ cho hoàng thượng và mọi người biết, chuyện sứ giả bị hạ độc, thực hư bên trong là như thế nào. - Ngọc Dao kiên quyết.
- Hoàng thượng, bổn sứ cũng rất tò mò muốn biết sự thật! - Sứ giả cười thỏa mãn.
Nực cười thật. Dương phi không ngờ đến cuối cùng mọi người lại quay hướng chĩa vào nàng. Nỗi oan ức này sao không ai thấu hiểu.
- Hoàng thượng, thần thiếp không hề làm chuyện đó, mong hoàng thượng minh giám! - Dương phi nài nỉ.
Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Mọi người nói đúng, thử một lần cũng không mất mát gì. - Rồi ngài quay sang Dương phi. - Nàng về cung trước, nếu nàng thật sự trong sạch thì không cần phải sợ.
Dương phi miễn cưỡng lạy tạ rồi quay gót đi. Thần phi mừng như mở cờ trong bụng, nàng quay sang nhìn Ngọc Dao, phút chốc lại đột nhiên rùng mình. Đôi mắt hạnh đào kia dường như đang ẩn chứa một điều gì sâu xa lắm, nó làm bản thân nàng muốn khai phá cũng chẳng được. Ánh nắng chiếu vào mắt, đậu trên hàng mi cong đen rậm của Ngọc Dao. Nàng cùng cung tì lui bước trở về.