Hoa Viên Phương Bắc

Chương 12: 12




Còn đang bận rộn hết mình từ chối, gia nhân nhà họ Quách đã đến tận phương đình tìm ta, bẩm báo phụ thân đã bàn xong việc rồi, đã đến lúc ta trở về nhà.
"Tuyệt lắm!"
Phải nói đây chính là điều ta cần nhất lúc này!
Thanh Phương đặt cái thùng giấy xiêu vẹo gói chậu bạch lan vào một cái giỏ mây có quai xách đưa cho thị nữ của ta, mặc cho Thanh Phi phụng phịu nói mình đã gói kĩ lắm rồi.
Hai tỷ muội bọn họ, Thanh Phương thì đi theo tiễn ta ra cổng, còn Thanh Phi rửa tay rồi mới chạy theo sau, có lẽ là do trong lúc gói hoa lan, đất rơi ra từ chậu ra bám đầy cả vào tay.
Thấy phụ thân đứng đợi sẵn, ta vội bước thật nhanh ra ngoài, hành lễ với Quách Tướng quân, Thanh Phi đằng sau cũng chạy tới kịp lúc cúi chào phụ thân ta, dáng vẻ hấp tấp giống hệt Quách Tướng quân ban đầu, không hổ là người một nhà.
Chào hỏi xong thì phụ thân và ta liền lên xe ngựa, trở về phủ.
Đã quá trưa, phụ thân lại chuẩn bị quay về kinh thành ngay sau khi về nhà, hôm nay ta không cần dùng bữa cùng người và mẫu thân nữa, Cẩn Y mang cơm lên phòng cho ta, còn có kèm món súp hầm rau củ như hôm nọ, ta chỉ nếm một muỗng rồi thôi, vì ban nãy ở Quách phủ ăn nhiều món như vậy, ta vẫn còn no lắm.
"Không thể tin được là ta lại ngồi cùng, còn ăn với bọn họ nữa chứ!"
"Tiểu thư, người cần gì sao?".

Cẩn Y thấy ta đăm chiêu liền hỏi.
"Không cần!"

Cẩn Y cúi đầu lui ra ngoài, lát sau mang lên chậu bạch lan mà ta suýt quên mất vào.
“Tiểu thư, bạch lan này để ở đâu thì được ạ?”
“Treo lên đi!”.

Ta tùy tiện đáp.
Cẩn Y vâng dạ rồi mang chậu hoa đi.

Ta bèn ngồi vào bàn luyện chữ, mất cả buổi sáng đến Quách phủ, buổi chiều ta phải học bù thêm một chút mới được.

Xem nào, còn cả mấy bài toán trong sách này chưa giải kịp, ta chắc đến tối sẽ xong.
Sau khi tắm và thay y phục, ta ngồi vào bàn đọc một quyển sách nói về mấy loài cây trồng rồi mới đi ngủ.
Tối hôm nay mưa lớn quá, ta cuộn tròn mình trong chăn bông, dạo này không biết vì sao mà ta cảm thấy hơi khó ngủ, ngủ không được ngon, nên thường xuyên thức dậy rất sớm.
Trơi sáng rồi mà mưa vẫn to như trút nước, gió rét phả từng đợt bên ngoài cửa phòng, Cẩn Y mang cho ta một cái áo choàng dày, cứ mấy canh giờ lại thêm than vào lò sưởi cho ấm.
Ngoài cửa sổ, trong sân hạ nhân đang quét dọn mấy cành cây bị gãy, mưa lớn làm chết hết mấy cái cây nhỏ yếu ớt.
"Tiểu thư, cẩn thận gió lạnh vào phòng, nô tỳ đóng lại cho người!"
Ta nghe tiếng quét lá cây xào xạc bỗng nhiên nhớ đến chậu bạch lan, hỏi Cẩn Y xem nó còn bên ngoài không.

Hôm qua mưa to quá, không chừng nó bị cuốn đi đâu mất rồi cũng nên.

Cẩn Y đi một lúc lâu thì mới quay lại.
"Tiểu thư, chậu bạch lan bị gió đánh rơi vỡ mất, nhưng hoa không bị làm sao cả, nô tỳ đã chuyển nó sang một chậu khác!"
"Đem nó vào đây!"
Cẩn Y nhanh nhẹn ra ngoài, ôm chậu hoa mới đổi vào, ta cho nàng đặt nó trên bàn, ngắm nghía một lúc.
Chậu hoa này đúng như lời Thanh Phi nói, cực kì khỏe, mưa to như vậy, đánh rơi vỡ cả chậu mà vẫn còn sống, không giống mấy chậu hoa lan mà ta từng có chút nào, nó còn một cái nụ đang chuẩn bị nở nữa.

Ta dặn Cẩn Y chăm sóc cho nó, vì sợ nếu để tay ta động vào chắc chắn nó sẽ lại không sống nổi như mấy chậu kia thôi.
Thấm thoát đã ba tháng Cẩn Y đến hầu hạ ở tiểu viện của ta, dường như mỗi ngày nàng đều tiến bộ rất nhanh, ta cũng xem nàng như là thân tín của mình.

Ngay cả thư của ca ca ta cũng cho nàng mang đi gửi.
Nhắc đến lại nhớ ra, cũng đã lâu rồi không nhận bức thư nào của ca ca, ta đột nhiên nôn nóng, gọi Cẩn Y đến quán trà quen nơi truyền thư quen thuộc để hỏi thăm tin tức từ ca ca.
Trong bức thư trước đó, ta có nói muốn ca ca dẫn ta đi hội đèn lồng sắp đến vào tháng sau, nhưng mãi cũng chưa thấy ca ca hồi âm, vậy rốt cuộc thì ta có được đi chơi hay là không đây.

Hiếm có lần nào ca ca quên lãng thư cho ta hết.
Cẩn Y đi một lúc thì trở về, nàng lật đật vội bỏ thêm than vào lò cho ấm phòng, ta thấy thế, đặt cây bút xuống.
"Có thư của ca ca không?"
"Tiểu thư, nô tỳ đến đó họ nói vẫn chưa có gì cả!"
Ta thở dài, Cẩn Y đi xuống châm lại ấm trà, còn mang một đĩa bánh điểm tâm lên cho ta, nhưng sự nhàm chán khiến ta chẳng muốn nếm thử gì cả.
"Sang thư phòng bên cạnh lấy cho ta thêm mực thỏi!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Từ lần ca ca gửi thư cùng một bộ vòng bạc cho ta vào tháng trước, ta chưa nhận được thêm bức thư nào khác, ta hơi lo, có phải ca ca gặp chuyện gì rồi không.
Không thể nào được, vì nếu có gì xảy ra với ca ca, không lý nào phụ mẫu ta lại im lặng như vậy, chắc hẳn là bận rộn quá nên quên mất hồi âm cho ta.
Cẩn Y mang mực quay lại, ta tiếp tục viết chữ, chép xong một tập thơ, ta nhìn trên bàn, chẳng còn quyển sách mới nào để đọc, ngoài trời mưa đã tạnh dần, ta gọi Cẩn Y cùng đến tiệm sách.
Xe ngựa đến nơi, Cẩn Y dìu ta xuống, gió rét phả vào mặt làm ta lạnh buốt, cũng may còn có áo lông của ca ca, không thì ta đã rét run từ lâu.

Tiệm sách hôm nay cũng vắng vẻ, vừa bước vào cửa đã gặp A Nhàn, nô tỳ trong phủ Nguyệt Quân quận chúa, nàng ta nhìn thấy ta thoạt đầu rất sửng sốt, sau đó hành lễ chào rồi bước đi mất.
Xem ra quận chúa đã khỏe rồi, còn có thời gian sai nô tỳ đi lấy thêm sách để đọc, chỉ không có thời gian gặp ta, bất giác ta cảm thấy chạnh lòng, thứ tình cảm quái quỷ gì đây chứ, người ta còn chẳng coi mình là bạn.
Ta và Cẩn Y vào bên trong, ta chọn được mấy quyển mới về, vài tập thơ và một quyển sách nói về trà đưa cho nàng cầm hộ.

Mất một buổi cũng chọn xong, chúng ta quay ra xe.
Lên xe ngựa, ta ngồi lật giở xem cẩn thận từng cái bìa của mấy quyển sách, Cẩn Y kéo áo choàng thêm cho ta, phủ một cái chăn mỏng dưới chân, hối thúc phu xe đánh ngựa chạy nhanh về phủ.
Mỗi ngày ta đều ngồi trong thư phòng, đọc sách và luyện viết chữ cho đẹp, trời cũng đã trở lạnh, ta thường dễ bị cảm nên ít khi đi ra ngoài, cũng chẳng có lý do gì phải đi mua sắm khi mỗi ngày đều mặc đồ ấm và khoác mấy chiếc áo lông to sụ này.
Cẩn Y lại thêm than vào lò, kéo cái lò lại gần chiếc bàn chỗ ta đang ngồi.

Nàng cũng sắp xếp lại mấy món đồ đặt sai vị trí trong thư phòng của ta, quét dọn sạch sẽ mà không gây ra tiếng ồn quá lớn.
Trời lại đổ mưa rồi, bên ngoài mùi đất ẩm bốc lên, Cẩn Y biết ta khó chịu vội vàng đóng mấy cánh cửa sổ, thắp lại nến khắp phòng, cẩn thận đặt một cái trên bàn cho ta, còn đốt một mảnh trầm thơm lên.
Nghe mưa rơi lộp độp trên mái, ta chợt nhớ, mới năm ngoái kia thôi, ta cũng ngồi ở đây đọc sách, nhưng cứ vài ngày là ca ca lại mang gì đó tới sợ ta ngồi một mình mà buồn chán, còn sai người đến trước thư phòng đổ kẹo bông gòn rất ngọt cho ta, vậy mà hiện giờ, đến thư hồi âm ca ca cũng quên viết....