Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 67: Mua quà cho Minh Hoàng Lễ



Vì sự việc ở studio Vân Anh cũng rất sợ hãi, may là cô bé không sao. Vân Anh cũng không cho cô đến nơi khác làm nữa, ở đây với mình, bảo vệ tốt hơn.

Cô gái nhỏ nào dám đi lung tung nữa đâu, sợ mấy hôm liền. Bước ra ngoài một chút thôi là có người xấu liền, bên cạnh anh vẫn là tốt nhất, an toàn nhất mà thôi.

Minh Hoàng Lễ cảm thấy Vân Anh là người rất đàng hoàng nên cũng để cho cô làm ở đây. Vui là được.

- -------

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh Tuyết Thanh đã làm được gần hai tháng.

Sức khỏe của Thanh Giao cũng đã dần ổn định, Thanh Nguyệt cũng thế. Thanh Giao nặng hơn, nên tạm thời không rời khỏi giường bệnh được. Nên anh ta được nghĩ ngơi dưới sự chăm sóc của Thanh Nguyệt, cô gái nhỏ tinh ý nhận ra, Thanh Giao có ý với Thanh Nguyệt nên luôn cố gắng hợp tác cho hai người họ ở cạnh nhau.

Tình cảm của cô và Minh Hoàng Lễ ngày một phát triển hơn, sau đêm hôm đó, quan hệ thân mật của họ ngày càng thêm một bước, nhưng sau lần đó Minh Hoàng Lễ cũng không chạm vào nơi tư mật của cô lần nào nữa. Anh luôn kiềm chế lại.

Chỉ có những lúc không nhịn được, anh bắt cô vuốt cho anh đến khi van xin anh, thì anh mới chậm rãi bắn ra. Khi đó tay cô mõi nhừ!!

Nhưng mà chỉ có cuối tuần anh mới làm như thế mà thôi, còn lại thì không động đến để cho cô nghĩ ngơi và đi học.

Hôm nay là ngày cô nhận được lương của mình, cô đã từng nói với chị Vân Anh là để hai tháng rồi lấy một lúc luôn.

Đến tám giờ ba mươi, sau khi kết khúc công việc thì Vân Anh gọi cô lại, đưa cho cô một bao thư, với hai tháng lương 10.800.000 triệu đồng hơn. Nhưng vì cô làm việc rất chăm chỉ nên Vân Anh đưa cho cô 11 triệu đồng.

Cô đương nhiên vui vẻ nhận lấy. Cộng thêm với 1200 usd hôm chụp studio nữa.

Nhưng vẫn không đủ tiền.

Tuyết Thanh đã có nói với Vân Anh là chỉ khi cô rảnh sẽ đến thăm mọi người, Vân Anh gật đầu tạm biệt cô gái nhỏ đáng yêu này.

Vì đã hứa với anh là chỉ đi làm có hai tháng mà thôi, nên hôm nay là cô phải thực hiện lời hứa của mình.

Tuyết Thanh lên xe ra về, hai cô gái lúc trước bị phạt vẫn đi theo cô, vì đã quen với sự có mặt của họ nên đã nói với anh. Hôm đó mè nheo với anh cả đêm anh mới đồng ý bỏ qua cho họ lần này, bù lại đêm đó cô vuốt cho anh muốn rụng cả hai tay mình!

Hôm nay anh có việc nên không đón cô đi làm về được, nên để người đi theo cô, từ khi xảy ra việc đó đến nay Minh Hoàng Lễ vẫn còn sợ hãi, nên khi đi đâu cũng có người đi theo phía sau để bảo vệ cô.

Tuyết Thanh ngồi trên xe mà tính toán suy nghĩ làm sao để mua quà cho anh đây. Không có quà nào vừa ý cô cả, mà sinh nhật anh chỉ còn có bốn ngày nữa mà thôi. Cô gái nhỏ bận suy nghĩ đến nhà lúc nào cũng không hay biết.

Hai người họ cũng không dám làm phiền phu nhân. Chỉ im lặng đợi phu nhân xuống xe.

"Em suy nghĩ gì vậy". Minh Hoàng Lễ vừa về đến nhà thì thấy xe vẫn còn đậu ở ngay cửa thì liền đi đến. Thấy cô gái nhỏ chau mày suy tư gì đó.

"Hả?? À không ạ". Cô vội xuống xe đi vào nhà.

Minh Hoàng Lễ đi theo mà lòng tràn đầy thắc mắc, cô giấu anh việc gì vậy? Sau mà thần thần bí bí vậy chứ.

Đến khi tắm, hôm nay cô muốn tự tắm nên anh cũng không phiền, chỉ dặn dò tắm hai mươi phút mà thôi, nhưng hơn ba mươi phút trôi qua vẫn chưa đi ra, Minh Hoàng Lễ mở cửa bước vào thì thấy cô ngồi ở bồn tắm đã ngủ quên.

Đúng là tức chết anh mà!! Sơ hở một chút là ngủ quên à! Anh bế cô ra ngoài cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Sau này anh sẽ không để tự tắm nữa, sẽ bị chết ngạt!

"Quà....quà". Cô gái nhỏ thì thầm gì đó trong miệng mình.

Minh Hoàng Lễ nghe rất rõ? Quà?? Của ai? Của cô hả? Nhưng ở đâu?

Bé con đi làm đã là ngày cuối rồi, quà gì nữa.! Minh Hoàng Lễ tràn đầy thắc mắc muốn hỏi cô nhưng thấy đã ngủ say cũng không nỡ phiền cô.

Anh chỉ ra ngoài hỏi những người đi theo cô mà thôi, nhưng cũng không có tin tức gì cả?

Vậy quà gì?

Cả đêm đó Minh Hoàng Lễ nằm cạnh cô, mà ngủ không được chút nào! Anh cứ nghĩ về quà quà mà bé con nói.

Trằn trọc mãi cho đến sáng luôn rồi! Đem đôi mắt gấu trúc mà bước xuống nhà. Lòng anh muộn phiền quá nhiều.



- -------

Tuyết Thanh ngủ rất ngon.

Đến sáng lắc lắc cái đầu nhỏ vui vẻ mà ăn sáng.

Hôm nay cô sẽ đi mua quà cho anh. Sinh nhật anh sắp đến rồi, phải chuẩn bị cho đầy đủ và cho anh bất ngờ mới được.

"Anh ngủ không ngon sao vậy anh".

"Ừm! Lo một vài chuyện thôi em ".

"Dạ. Anh vẫn phải giữ sức khoẻ ạ".

"Đừng lo cho anh". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô.

Bé con lại giấu anh gì nữa rồi, haizzz con tim nhỏ bé của anh cứ lên xuống mãi.

Ăn xong cô đi học, vẫn như mọi ngày anh vẫn đưa cô đi học.

"Hôm nay đi học xong em đi trung tâm thương mại với Lam Ái Hải Đường rồi em về ạ".

"Ừm! Chơi vui nhé".

Cô gật đầu. Khi bước xuống xe cũng không quên hôn anh một cái rồi mới rời đi.

Minh Hoàng Lễ cũng chỉ cười, đợi đi rồi anh mới ra lệnh cho Thanh Phong điều tra xem dạo này phu nhân làm cái gì mà bí mật vậy.

Thanh Phong vâng dạ rồi lái xe rời đi. Đương nhiên anh ta biết phu nhân muốn làm gì chứ. Thậm chí phu nhân còn muốn hôm sinh nhật của lão đại mang lão đại đi đâu một ngày đi.

Sinh nhật của lão đại năm nay dính vào ngày thứ bảy, mà hôm đó phu nhân được nghĩ học, nên phu nhân muốn tự tay mình chuẩn bị quà cho lão đại.

Thanh Phong cảm thấy hôm đó nhiệm vụ của anh ta vô cùng quan trọng. Đây là sinh nhật lần đầu của lão đại được đón cùng với phu nhân, mà phu nhân lại rất hào hứng nữa.

Thanh Phong cũng đang tính xem hôm đó anh ta nên lấy lý do gì để cho lão đại rời nhà đây. Hừm!! Bình thường lão đại dính lấy phu nhân như sam vậy đó.

Coi bộ khó khăn đây à.

- ----------

Đến chiều tan học.

Tuyết Thanh vui vẻ cầm thẻ đi mua đồ cho anh. Hiện tại có gần 40 triệu đồng. Nên định mua cho anh một chiếc ghim cài áo, cà vạt cùng với một chiếc đồng hồ, nhưng sợ tiền không đủ. Nên có chút lo lắng.

Xài tiền của anh thì cô lại không muốn. Mua quà cho anh thì phải do tiền cô làm ra thì mới vui vẻ được.

Sáu người đi dạo ở trung tâm thương mại, cô đi vòng vòng để tìm quà cho anh. Cuối cùng cũng mua được một chiếc ghim cài áo với giá mười triệu đồng, cà vạt thì có giá sáu triệu đồng. Cô còn lại khoảng hai mươi triệu? Ít quá!!

Tuyết Thanh đi mấy cửa hàng đồng hồ nam luôn, cái thì mắc quá, cái thì rẻ quá. Đi đến chín giờ tối mà cô cũng chưa về.

Minh Hoàng Lễ liền gọi cho cô, nói khoảng ba mươi phút nữa sẽ về, anh lập tức đi đón.

Khi cô quay người rời đi thì lại lùi lại vào một cửa hàng đồng hồ khác. Tuyết Thanh xem một lúc thì cũng chọn được, với giá hai mươi triệu đồng vừa đủ tiền. Cô liền vui vẻ lấy.

Nhưng lúc này có một cô gái lại muốn tranh nó với cô. Đương nhiên là cô không nhường rồi.

Quà cho anh mà!

"Tôi đã nhìn thấy trước và tôi đang định thanh toán". Tuyết Thanh nói với cô gái đó.



"Mày biết tao là ai không". Cô ta lớn tiếng nói. "Tao là con gái của tập đoàn Hà thị - Hà Ái Hương. Mày mà cũng dám tranh với tao hả ".

Tuyết Thanh nhìn cô gái đó, đâu có tranh đâu.

Hạ Phượng Nghi đương nhiên không để yên rồi, vội đi lại bên Tuyết Thanh.

"Gói cho tôi". Hạ Phượng Nghi lên tiếng, đưa thẻ của Hà Tuyết Thanh cho nhân viên quẹt.

"Dạ dạ". Cô nhân viên đó vội làm theo.

"Mày là ai hả con khốn kia". Hà Ái Hương chỉ vào mặt Hạ Phượng Nghi mà mắng.

Nhưng lại bị Hạ Phượng Nghi bẻ ngược ngón tay lại, và khiến cho cô ta đau đến hét lên.

Khi đó Hạ Phượng Nghi mới buông ra.

"Cảm ơn quý khách ạ". Cô nhân viên đó sao khi tính tiền xong thì liền đưa cho Hạ Phượng Nghi.

"Ừm". Hạ Phượng Nghi cầm lấy và đưa nó cho cô.

"Cảm ơn cậu". Cô vui vẻ nói.

Hạ Phượng Nghi gật đầu rồi nắm tay cô rời đi, nhưng lại bị Hà Ái Hương chặn lại và muốn vun tay tát cho cô một cái thì bị Hạ Phượng Nghi ngăn lại, và đẩy ngã về phía sau.

"Cút! Về nói với ba mẹ mày! Tao! Hạ Phượng Nghi ". Rồi Phượng Nghi rời đi. Không quên nắm tay Hà Tuyết Thanh.

Khi nghe nói đến tên là Hạ Phượng Nghi thì Hà Ái Hương không còn vẻ kiêu căng nữa, ai mà không biết gia tộc họ Hạ cơ chứ. Mặc dù không vui nhưng cô ta vẫn không nói gì.

Khi cả bọn bước ra từ trung tâm thương mại thì Minh Hoàng Lễ đã đứng đó đợi rồi.

"Anh ơi". Tuyết Thanh chạy vào lòng anh.

"Ừm? Chơi vui không em".

"Dạ vui". Cô tạm biệt mọi người rồi theo anh lên xe về nhà.

Cô kể lại việc gặp Hà Ái Hương ở trung tâm thương mại cho anh nghe, khi nghe cô nhắc đến cái tên đó, Minh Hoàng Lễ giật mình, nhưng lại sợ cô phát hiện nên vội kiềm lại.

Hà Ái Hương!

Đêm đó Tuyết Thanh ngủ rất ngon, nhưng Minh Hoàng Lễ thì lại không. Vội vàng cho Thanh Phong đi điều tra nhà họ Hà những năm nay. Suýt chút nữa thì anh đã quên họ luôn rồi.

Thanh Phong vội nhận lệnh rời đi, anh ta đương nhiên biết cái gia đình họ Hà này đã gây ra cho phu nhân của họ bao nhiêu đau khổ.

Sau khi điều tra được Thanh Phong lập tức gây rối cho công ty của nhà họ, khiến cho họ phải lao đao một thời gian.

Minh Hoàng Lễ cũng yên tâm hơn, anh chỉ sợ bé con nhớ lại những chuyện không vui trước kia mà thôi.

Hiện tại thế này rất tốt, cô vui vẻ, cười rất nhiều, mong manh dễ vỡ cần được anh che chở. Như thế mới đúng thật là con người của cô, đúng tuổi.

Nhìn cô ngủ say trên giường, Minh Hoàng Lễ vuốt ve mặt cô.

Anh sẽ dùng cả mạng này để bảo vệ em một đời an toàn nhé bé cưng của anh.

Vì em xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất của người con gái.

Minh Hoàng Lễ hôn lên môi cô một nụ hôn, không hề có dục vọng. Chỉ đơn thuần hôn cô trân trọng như một bảo bối đầy yêu thương.

Yêu em. Anh nguyện mãi yêu em. Bé cưng của anh.

Sẽ không để em phải đau khổ nữa.
— QUẢNG CÁO —