Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 60: Nói dối anh



Cuối cùng dưới sự năn nỉ của anh chàng studio đó, nên Hà Tuyết Thanh đã gọi chị Vân Anh đến xử lý cho mình.

Vân Anh rất thích cô bé này, nên khi biết Hà Tuyết Thanh cần tiền thì đương nhiên cô ta sẽ giúp hết lòng, chỉ là sợ người xấu mà thôi.

Qua một hồi nói chuyện thì Vân Anh cũng biết cậu ta Châu Trung. Giám đốc Studio chuyên chụp các sản phẩm làm đẹp cho các nhãn hàng.

"Chỉ là chụp các sản phẩm giới thiệu mà thôi: Son, các đồ mỹ phẩm hoặc các sản phẩm dưỡng tóc, chăn sóc da". Anh ta nói.

"Ừm!". Vân Anh gật đầu. "Cát -sê như thế nào vậy".

"Người khác chỉ có 200 - 300 usd tuỳ thuộc vào các sản phẩm mà thôi.". Châu Trung nói.

Thông thường các cô gái đến chổ anh ta chụp được trả cát-sê rất cao.

200 - 300 usd cho bốn tiếng chụp một số sản phẩm, có khi là sáu hoặc tám, tuỳ thuộc vào thời gian và sản phẩm nên các giá sẽ khác nhau. Nhưng hôm nay tìm được người mới nên Châu Trung bằng lòng trả 400 - 500 đô cho hai tiếng chụp hình.

Vì Hà Tuyết Thanh rất được lòng anh ta, như là chỉ có cô ấy mới chụp các sản phẩm này mà thôi.

Lần này anh ta được các nhãn hàng thời trang quốc tế A B C đưa đến các sản phẩm cho anh ta, để được giới thiệu.

Mấy hôm nay anh ta tìm rất nhiều nhưng lại không có ai phù hợp cả. Mãi cho đến hôm qua gặp được Hà Tuyết Thanh.

Hà Tuyết Thanh cũng siêu lòng, nhưng cô lại không muốn nghĩ việc ở đây nên từ chối, nhưng Vân Anh lại đồng ý cho mình chụp. Tiền cả mà có ai mà chê đâu.

Cuối cùng Hà Tuyết Thanh kêu nhắn cho một người đi theo mình để điều tra thân phận người đàn ông này, xem có được không thì mới đến chụp.

Sau hơn mười phút đợi thì cô nhận được thông tin tất cả. Rất tốt. Cô có thể chụp. Vì cần tiền mua đồ cho anh.

Hôm nay anh bận việc nên cô muốn tranh thủ anh bận để đi chụp ngay lập tức. Chiều bốn giờ ba mươi cô sẽ đến studio để gặp Châu Trung. Nhưng cô đã thoả thuận trước là không chụp các bộ quần áo đi theo mà hở đâu, Minh Hoàng Lễ mà biết được cô tin chắc sẽ mắng thậm chí còn đánh một trận nữa.

Nhiều khi anh sẽ không cho mình ra khỏi nhà nữa.

Châu Trung đồng ý, hỏi còn yêu cầu gì khác nữa không, cứ đưa ra anh ta sẽ đồng ý tất cả.

Cô đưa ra một số yêu cầu: không chụp đồ hở, chỉ chụp hai tiếng và sau đó đưa tiền cho cô ngay lập tức, không được làm khó.

Châu Trung đồng ý. Đối với gương mặt này chụp hai tiếng thì một số sản phẩm đã rất tốt rồi. Hiệu ứng sẽ rất cao.

- ----------------------------

Ở lớp, cô hẹn Trần Quân ra nói chuyện về việc đó, mong cậu giữ bí mật cho mình.

Trần Quân nhìn Tuyết Thanh, chắc có lẽ vẫn không biết đến việc Minh Hoàng Lễ gọi cho cậu nữa đêm để hỏi cô cần tiền làm gì?



Dạo này cậu cũng rất hay đến nơi của chị Vân Anh vì nơi đó trả lương cho cậu rất cao. Cậu không tính giờ như các người khác mà lương cố định ở đó.

"An toàn không vậy".

"An toàn!". Cô gật đầu. "Người đi theo bảo vệ tớ đã đi điều tra rồi, có cả chị Vân Anh đồng ý nữa".

"Ừm tớ sẽ giữ bí mật cho cậu".

"Cảm ơn".

Trần Quân cũng không nói gì, chuyện riêng của Hà Tuyết Thanh nếu cậu ấy muốn che giấu thì đương nhiên Trần Quân sẽ giữ bí mật cho.

Chỉ là thời gian gần đây họ rất thân nhau, nên cô liền là cái gai trong mắt của một số con gái ở trường. Vì Trần Quân đẹp trai lại học giỏi nên ai cũng thích cậu ấy, dường như ngoài Lam Ái, Phượng Nghi ra cậu chưa từng thân thiết với ai nữa.

Lam Ái nghe các bạn học bàn tán thì lại không thích, cô ấy rất tin tưởng chị dâu mình, chắc là chị dâu đang định làm gì mà thôi. Chứ làm sao mà thích Trần Quân được. Chị dâu biết Lam Ái thích Trần Quân mà!

"Chị dâu tớ nói gì với cậu vậy". Lam Ái thấy cậu đi vào chổ ngồi thì liền hỏi.

Trần Quân kể lại việc Hà Tuyết Thanh đi làm thêm rồi cũng có nói với Lam Ái là giấu anh họ đi. Lam Ái gật đầu.

- ----------

Giờ học trôi qua rất nhanh, cô đúng giờ lại đến studio đó để chụp hình.

Minh Hoàng Lễ thì sau khi nhận được điện thoại của cô nói là ở quán nước nên cũng không nghi ngờ gì cả. Mỗi khi đến quán hay đi học cô điều nhắn cho anh biết. Anh cũng rất tin tưởng cô sẽ không nói dối.

Hôm nay cô chụp mỹ phẩm cho Châu Trung nên cô thay bộ bộ váy liền thân dài đến đầu gối, dưới sự hướng dẫn của Châu Trung và trang điểm hơn ba mươi phút sau mới bước ra.

Châu Trung cùng với các người có mặt ở đây điều rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của cô. Tóc cô vốn dài đến ngang lưng, bình thường được cột lên hôm nay được uốn xoăn lơ nhẹ, cộng thêm lối makeup nhẹ nhàng. Trông cô lúc này như một người khác hoàn toàn không có chút nào phải chê cả.

"Exactly". Châu Trung nhìn Tuyết Thanh bước ra thì hoàn toàn ngạc nhiên trước vẻ đẹp này. Anh ta quả nhiên chọn người không sai mà! Trả tiền cho việc chụp các sản phẩm này anh ta cũng không cảm thấy quá nhiều!

Anh ta hướng dẫn cô chụp như thế nào cho đúng, cô im lặng lắng nghe và làm theo.

Từ tư thế ngồi hay đứng đều rất làm Châu Trung vừa lòng. Ngay cả hai cô gái đi theo bảo vệ phu nhân của họ cũng cảm thấy phu nhân quá đẹp rồi, hèn chi lão đại cho người đi theo bảo vệ cô thế này. Mất vợ như chơi á!

"Nhìn đây nhìn đây". Châu Trung cầm máy ảnh yêu cầu cô nhìn vào máy ảnh. Để anh ta chụp.

"Đẹp đẹp".

"Nhìn sang trái một chút ".

"Ngẩng mặt lên một chút".



"Đúng đúng".

"Giữ nguyên tư thế này"

Một loạt lời nói của Châu Trung nói ra liên tục, Hà Tuyết Thanh làm theo và trên môi lúc nào cũng nở nụ cười rất tươi, nếu Châu Trung muốn cô chụp vui tươi hay hoạt bát thì điều làm theo sự hướng dẫn cho anh ta.

Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, đến nỗi Châu Trung cũng không biết mình chụp được bao nhiêu món đồ mà trên miệng anh ta cười không ngớt luôn.

Mãi cho đến khi sắp hết giờ chỉ còn năm phút thôi thì một người đi theo cô liền nhắc nhở Châu Trung. Châu Trung cũng làm đúng như thoả thuận và anh ta cũng rất thoả mãn buổi chụp hôm nay.

Vui vẻ trả cho Hà Tuyết Thanh 500 đô, cô vui vẻ nhận lấy số tiền đầu tiên tự tay mình kiếm được, cô cũng có chút mệt nên khi nhận được tiền thì cô liền lên xe đi về quán của chị Vân Anh. Đúng tám giờ ba mươi thì từ đó về nhà.

Minh Hoàng Lễ hoàn toàn không hay biết việc hôm nay vợ mình đi làm ở studio. Hiện tại anh đang ở bang và xử lý một số việc.

Hôm trước Minh Thiên Doanh có ý xấu với vợ anh, nên anh bắt lại mà hành hạ mấy hôm, nhưng cuối cùng lại quên mất. Đến khi nhớ ra thì đã một tháng hơn rồi? Cũng đòi tiền chuộc thôi.

Minh Hoàng Lễ cảm thấy năm triệu đô là được, nhưng Thanh Phong lại cảm thấy quá ít phải gấp đôi mới được để bù vào việc cho phu nhân bị hoảng sợ.

Minh Hoàng Lễ cũng thấy có lý, sau một hồi căn nhắc thì quyết định số tiền chuộc là hai mươi triệu đô! Ba ngày sau nhận được tiền sẽ thả người nếu báo công an thì sẽ nhận lấy mạng của Minh Thiên Doanh ngay lập tức.

Ba mẹ của Minh Thiên Doanh lập tức chuẩn bị tiền để cứu con trai mình ra. Ba anh ta còn chần chừ nhưng vì mẹ khóc lóc dữ quá nên ông ta cũng xiêu lòng.

Nhưng cũng đòi gặp để muốn chắc chắn là Minh Thiên Doanh vẫn còn sống, Minh Hoàng Lễ cũng ra mặt chán nản. Cha con nhà này thiệt khiến cho anh vô cùng đau đầu và mệt mỏi.

Gặp thì gặp vậy. Thanh Phong gọi đến cho họ gặp mặt.

"Ba mẹ!! Cứu con". Minh Thiên Doanh bị thương nặng nhưng vẫn giữ được mạng sống, giờ phút này trông anh ta thật thêm thảm.

"Con!! Tiểu Lễ của mẹ". Bà ta khóc lóc, xác định con trai vẫn còn sống ông ta vội vàng chuẩn bị tiền.

Một màn tình thâm này Minh Hoàng Lễ vô cùng chán ghét, anh quyết định lên thêm ba mươi triệu đô cho bỏ ghét. Ai bảo cô gái nhà anh sợ hãi đến như thế, cô kêu đau đầu còn sợ hãi.

Không gọi điện thoại đến thì chỉ có hai mươi triệu đô, sau một hồi lại lên ba mươi triệu đô, khiến cho ba Minh Thiên Doanh lại muốn tăng xông, nghe thêm tiền trong ba ngày thì xỉu ngay lập tức.

Bà mẹ đó cũng hoảng sợ vô cùng, hai mươi triệu đô với nhà họ không đáng là bao nhiêu, nhưng hiện tại lên đến ba mươi triệu đô nên ông ta có chút không muốn cứu người nên cứ chần chừ mãi.

Đến ba ngày sao mà vẫn không đồng ý thế là bà ta lại nhận được một bưu phẩm khi mở ra là thêm một đốt tay của Minh Thiên Doanh kèm theo bốn mươi triệu đô.

Bởi vì Minh Thiên Doanh vẫn còn tốt hơn so với Minh Hoàng Lễ nên cuối cùng ông ta vẫn đồng ý chuộc ra. Lúc nhận được tiền thuộc hạ ở lại kiểm tra đầy đủ khi chính xác nhận được bốn mươi triệu đô thì mới thả người.

Bà ta vội vàng đưa Minh Thiên Doanh vào bệnh viện để chữa trị.

Minh Hoàng Lễ nhận được tiền thì đưa cho các thuộc hạ ở bang ba mươi triệu đô để họ chia ra mà sử dụng, nếu thiếu thì cứ nói với anh. Xưa nay đối với người của mình anh chưa từng hẹp hòi cả.