Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 233: Ngoại truyện





Lấy máu xong thì anh đi ra, ngồi lại gần cô ấy thì đột nhiên cô ấy lại đứng dậy. Ngồi cách xa anh.

“Chúng ta…”.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ mẹ con của chúng tôi”. Cô ấy cắt ngang lời của Lâm Tân Viễn. “Ơn này của Lâm thiếu gia tôi sẽ không bao giờ quên”.

“Nhà họ Lâm chúng tôi xưa nay chỉ truyền lại việc bị dị ứng hạch đào cho người trong gia tộc mà thôi. Cô Lương đây có gì muốn nói với tôi không”. Anh nhìn cô gái đó.

“Chỉ…chỉ là trùng hợp mà thôi”. Hà Lương cố tìm lý do.

“Vậy sao? Vậy thì đợi DNA đã”.

“Anh…đứa bé không phải là con của anh!!”.

“Thì đã sao”. Anh hỏi ngược lại. “Đợi đi”.

“Anh…rốt cuộc anh muốn gì?”.

“Tôi chỉ muốn biết ngày bảy tháng tám năm 2019 rốt cuộc cô đã ở đâu?”.

“Tôi…tôi…”.

“Được rồi, không sao? Đừng lo, tôi sẽ không cướp đi đứa bé của em đâu”. Anh thở một hơi. “Tôi chỉ muốn biết có phải là con của tôi hay không thôi”.

“Anh không cướp đi thật chứ?”.

“Thật. Cô bé được em nuôi dưỡng, bao lâu nay tôi sẽ không giành lấy”.

“Cảm ơn”.

Lúc này Hà Lương mới nhẹ người, cô cũng không nói gì thêm với anh nữa, đứng bên ngoài đợi con gái mình đi ra ngoài mà thôi.

“Cậu Lâm”. Y tá đưa cho anh một tờ giấy kiểm tra DNA. “Đứa bé đó là con của anh”.

“Cảm ơn”. Anh gật đầu rồi nhận lấy tờ giấy đó.

Hà Tường Vân. Ba tuổi.

Qua kiểm tra DNA thì hoàn toàn trùng khớp với 99,98%.

Lâm Tân Viễn là ba ruột của Hà Tường Vân.

Con gái của anh đã lớn như vậy rồi sao? Còn lớn hơn cả con của Minh Hoàng Lễ nữa!

Hàm Duyên nó mới hai tuổi thôi nhưng con gái của anh nay đã được ba tuổi.

“Anh đừng lo…tôi sẽ không cần anh đền bù đâu! Tuyệt đối sẽ không dùng đứa bé này để uy hiếp anh”. Hà Lương run giọng nói. “Tôi…tôi….chúng tôi sẽ đi nơi khác sinh sống”.

Đợi y tá đi rồi, Hà Lương mới dám lên tiếng.

“Không cần đâu”. Biết người trước mặt mình là cô gái khi đó anh mới nhẹ lòng. “Tôi đã nói sẽ không giành lấy con bé thì tuyệt đối không giành”.

“Cảm ơn anh…thật sự cảm ơn anh”.

“Nhưng tôi có một yêu cầu, là tôi muốn được cùng với em chăm sóc con gái của mình”.

“Chuyện này…”. Hiển nhiên là Hà Lương không muốn đồng ý cho lắm.

Để anh chăm sóc, dựa vào anh chắc chắn có ngày sẽ cướp đi con gái của cô mất thôi.

Nên Hà Lương không muốn chỉ muốn ôm con mình về rồi soạn đồ đạc bỏ đi mà thôi.

Phải trốn cho thật kỹ.

Thay tên đổi họ.

“Lâm Tân Viễn tôi nếu muốn giành lấy thì em chắc gì đã giành lại tôi?”. Anh cười nhẹ một tiếng. “Hà Lương, tôi chỉ muốn được bù đắp cho con bé những năm qua”.

“Nếu tôi nói mình không cần thì sao? Hai mẹ con chúng tôi sống với nhau rất tốt”.

“Vậy khi con bé hỏi ba nó đâu? Em chỉ nói chết thì là xong à”. Khi nói đến chữ “chết” thì thiếu điều anh muốn ăn thịt Hà Lương luôn cho rồi!

Rõ ràng là anh còn sống!

Còn sống sờ sờ một cách khoẻ mạnh!

Chưa có chết do bệnh tật!!

Vậy mà cô dám nói anh bệnh nan y khó chữa? Mẹ kiếp!

Khi nhận lấy thông tin mà anh cho người điều tra được thì muốn bóp chết cô luôn cho rồi.

“….”. Hà Lương sờ mũi đầy ngại ngùng, thì khi đó cô nghĩ ba nó chết thật mà.

Nên mới nói như thế đó chứ.

Với lại cô ngay từ đầu đã không muốn liên quan gì đến với nhau nên sẽ không phiền anh.

Nhưng…haizzz

Xem ra cuộc sống sao này thật sự không dễ dàng gì rồi, nếu anh ta đã biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Cũng từ khi đó mà Lâm Tân Viễn thường xuyên qua lại ở bệnh viện đến khi cô con gái khoẻ mạnh lại thì anh mới yên tâm.

“Mẹ…hôm nay chú không đến đón mình sao ạ”. Bé Tường Vân có chút mong chờ Lâm Tân Viễn đến.

“Không, hôm nay chú bận rồi, mẹ con mình về nhé”. Thu xếp đồ đạc xong thì cô và con chuẩn bị ra về.

Khi mới ra đến cổng bệnh viện thì một chiếc xe ô tô dừng lại ngay bên đường.

Một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông đi xuống xe.

Hà Lương nhận ra hai người họ nên liền bế con gái mình lên và muốn bỏ chạy.

“Cô Hà, mong cô đừng bỏ chạy”. Người phụ nữ vội vàng ngăn lại.

“Mẹ!! Mẹ đến làm gì thế”. Lâm Tân Viễn chạy lại. Đưa hai mẹ con họ ra phía sau lưng mình.

“Anh thì biết cái gì? Không phải tại anh vô dụng nên mới để vợ con mình lưu lạc bên ngoài à? Tại sao Lâm gia chúng tôi lại sinh ra anh chứ?”. Mẹ Lâm trách mắng. “Cháu lại đây, bà cưng nhé”.

Chu choa! Nó đáng yêu chưa kìa.

Không như thằng con vô dụng của bà. Từng tuổi đầu rồi mà chưa có một cô bạn gái. Khiến cho ý muốn bế cháu từ lâu bà đã không dám nghĩ đến.

Nếu không phải ba bốn hôm nay nó cứ đi đi lại lại ở bệnh viện, bà sợ nó bị gì nên mới cho người hỏi thăm, không ngờ phát hiện ra sự thật kinh hoàng.

Con trai có vợ!

Lại còn có một đứa con gai nay đã được ba tuổi hơn?!

Hạnh phúc quá đỗi bất ngờ nên bà biết được tin thì vội đến thăm cháu gái ngay.

Hả???

Bé Tường Vân ngơ ngác nhìn hai người lạ đứng trước mặt mình rồi chuyển sang nhìn mẹ mình vẫn đang sợ hãi.

Bé không biết gì cả, nhưng nếu mẹ không vui thì bé không muốn đâu.

Bé liền lắc đầu mình. “Mẹ, ông bà là ai thế ạ”.

“Họ….”. Hà Lương cũng không biết nói cho con gái mình nghe thế nào.

“Chúng ta đi thôi, con mới khoẻ đừng đứng ở ngoài nắng”. Lâm Tân Viễn bế Tường Vân lên sau đó đi vào xe, Hà Lương vội vàng đi theo không quên gật đầu chào họ.

Ba mẹ Lâm đương nhiên đi theo họ rồi.

Họ đi về đến nơi ở của Hà Lương mà chăm sóc cô bé, được biết gia cảnh cô không được tốt lắm, mang thai khi mới học đại học năm tư, chuẩn bị ra trường thì biến cố ập đến.

Cuối cùng thì…

Tường Vân mới khoẻ lại nên trên đường về đã gục lên vai của Lâm Tân Viễn mà ngủ say.

“Cô chú uống nước đi ạ, thật xin lỗi nhà không có gì tiếp đãi, mong cô chú lượng thứ ạ”. Hà Lương mỉm cười nói với họ, dù sao khi bước vào căn nhà nhỏ này thì cô cũng không muốn giấu họ.

Biết trước hay biết sao gì thì cũng vậy mà thôi. Không sao cả.

Hà Lương cô đây chưa từng cảm thấy có lỗi với bản thân mình, duy chỉ có lỗi với con gái mà thôi. Cô không cho con bé được một gia đình hoàn hảo và cũng không có cuộc sống tốt nhất đầy đủ nhất mà bao người có được.

“Không sao, không sao”. Mẹ Lâm xua tay. “Thật ra thì… cô chú muốn nhận lại cháu của mình”.

“Mẹ…”. Lâm Tân Viễn bật dậy phản đối.

“Anh thì biết cái gì? Im đi”.

“Hét cái gì mà hét chứ? Cái đồ vô dụng nhà anh, có vợ có con mà cũng không biết, anh không thấy có lỗi với Lâm gia à”. Ba Lâm trách mắng.

Con trai ông nhưng lại không giống anh, nhớ khi xưa, khi gặp vợ mình thì ông đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, một tháng hẹn hò, tháng sau đã kết hôn, và tháng sau thì bà đã mang thai Lâm Tân Viễn.

Quá trình nhanh vô cùng nhưng hai người vẫn sống hạnh phúc bao nhiêu năm nay.