Họa Tiên

Chương 11: 11




Edit: Ballantine’s.
"Ngươi không hiểu rõ ý của trẫm cũng đừng lo, trẫm hiểu ý ngươi là được rồi.

Đừng nói là ngươi, ngay cả mấy công chúa của trẫm cũng có ý với Hình Thiếu sư.

Cho nên có thể tranh thủ được hay không thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của ngươi rồi.

Trẫm tuyệt đối sẽ không ỷ thế hiếp người." Lý Long Cơ cười sang sảng, vỗ vỗ đùi nhìn về phía Hình Dật Sơ, "Trai tài gái sắc, đẹp cả đôi.

Hình Thiếu sư thấy thế nào?”
Gần đây Thánh Nhân thật sự hơi lạ, có lẽ là bản thân ông rơi vào lưới tình nên cũng thích gán ghép lung tung.

Thấy gương mặt Hình Dật Sơ có vẻ đờ đẫn, Bùi Hi Lam đứng lên, dùng sức xua tay nói: "Bệ...!bệ hạ, Bùi Hi Lam và Hình Thiếu sư chỉ là bạn bạn bè đạo nghĩ thôi!:
Lý Long Cơ nói: "Sao chứ, chẳng lẽ trẫm đoán sai sao? Một nữ tử như ngươi, hay là định học tập Ngọc Hoàn tỷ tỷ của ngươi vậy.

Nếu trẫm đoán sai tâm ý của ngươi thật, vậy ngươi cứ gả cho Quách Tử Nghi đi thôi."
Ngay lúc Bùi Hi Lam đang khó xử, một hoạn quan chạy chậm đến: "Bệ hạ, sứ giả quân đội Bình Lư - An Lộc Sơn - hiến tặng nhạc công Cao Xương và vũ nữ Khâu Từ, đang chờ ở trong viện." Ông ta khoảng chừng gần năm mươi tuổi, đôi mắt dài mà nhỏ, da trắng, hơi gầy, cầm chiếc phất trần trong tay, trên đầu đội lung quan vải màu đen, cả người y phục đỏ thẫm chỉnh tề, đeo điệp tiệp* đầy ngọc.

Đây đúng là công công chịu Thánh sủng nhất - Cao Lực Sĩ.
*Điệp tiệp là một kiểu dây lưng có nhiều đai ngọc rũ xuống, dùng để trang trí và phân biệt phẩm cấp các quan.
Lý Long Cơ nói: "An khanh có lòng quá, không chỉ là có nhân duyên tốt trong triều, lần nào cũng mang đến cho trẫm niềm vui bất ngờ, trẫm thật sự muốn xem bây giờ hắn đang chuẩn bị trò gì đây."
Ông ta dẫn đoàn người đi vào trong viện, quả nhiên nhìn thấy những nhạc công và nũ nữ đứng thành nhóm.

Sau khi Thiên Tử đã an vị.

Cao công công hạ lệnh, các nhạc công bắt đầu gảy Đan Bất Nhĩ*, diễn tấu một khúc nhạc Tây Vực.

Năm vũ nữ đều đội lông vũ trắng, mặc váy mang giày hoa, uyển chuyển múa xoay tròn liên tiếp như làn sóng.

Theo tiết tấu mỗi lúc một nhanh, tốc độ xoay tròn của các vũ nữ cũng càng lúc càng nhanh, lụa mỏng tung bay, ca múa diễm lệ.*.

Các Khanh sĩ đi theo đều trầm trồ khen ngợi.

Múa được nửa bài, Lý Lâm Phủ* nhìn thoáng qua Dương Ngọc Hoàn, khẽ nói: "Nghe nói Thái Chân đạo trưởng cũng là người thích nhảy múa, sao không tiến lên hiến một khúc cho bệ hạ nhỉ?"
*Một loại đàn dây cổ của người Duy Ngô Nhĩ, có âm sắc rất độc đáo, mang âm hưởng địa phương.
*Nguyên gốc là Đấu mị tranh nghiên: đua quyến rũ, tranh xinh đẹp, xuất phát từ Tùng tân tỏa thoại - Họa thuyền kỷ diễm của Vương Thao thời nhà Thanh.
*Thừa tướng thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ.
Dương Ngọc Hoàn không trả lời, Lý Long Cơ lập tức nói: "Ngọc Hoàn, nếu nàng không muốn múa thì cũng không cần phải để ý cẩu nô tài này."
Lý Lâm Phủ mang nụ cười nịnh nọt hối lỗi, lén bước lùi xuống khỏi bậc sân khấu.

Chẳng những Dương Ngọc Hoàn không hề cảm thấy sợ hãi mà lại còn bước về phía giữa nhóm vũ nữ.

Nữ tử Khâu Từ múa dẫn đầu tóc xoăn mắt xanh, đầy đặn quyến rũ, Ngọc Hoàn tóc đen mềm như nước, nhẹ nhàng như mây.

Hai người cùng múa song song tạo thành một bức họa sáng tối rõ ràng.

Khúc nhạc khi thì như mây vàng bao phủ mặt trời, lúc lại như trăm hoa đua nở ập vào mắt*.

Ống tay áo dài của Dương Ngọc Hoàn bị được gió phất lên giống như sương khói mây bay, vô cùng xinh đẹp.

Nàng nhảy vô cùng chuyên tâm, cũng không liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một lần nào.

Mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, mọi người bái phục vì kỹ thuật múa của nàng ấy, lúc ấy nàng ấy mới từ tốn đi về bên cạnh ông ta.
*Tác giả mượn ý trong bài thơ Nghe An Vạn Thiện thổi khèn Tacta của tác giả Lý Kỳ thời Đường.

Hai câu thơ gốc là:
Hốt nhiên canh tác ngư dương sảm, Hoàng vân tiêu điều bạch nhật ám.
Biến điều như văn dương liễu xuân, Thượng lâm phồn hoa chiếu nhãn tân.
Dịch nghĩa: Bỗng nhiên pha thêm khúc Ngư Dương bi tráng, làm mây vàng hoàng hôn kéo đến khiến ban ngày trở nên tiêu điều.
Rồi lại bỗng đổi thành khúc Chiết Dương Liễu vui vẻ nồng nhiệt, như ngàn hoa tựa gấm trong vườn Thượng Uyển ập vào mắt.
Lý Long Cơ vô cùng vui vẻ, tự mình đưa chén rượu cho Dương Ngọc Hoàn: "Xiêm áo như mây, mặt tựa hoa.

Hương xuân gió thoảng ngọc sương sa*...! Lý Cung phụng, "Thanh Bình điệu" này trẫm rất thích, mau soạn thêm một khúc nhạc vui tươi cho Ngọc Hoàn của trẫm nào."
*Thanh Bình Điệu kỳ 1, Lý Bạch, bản dịch thơ của Đinh Vũ Ngọc.
Lý Bạch đã uống không ý rượu, thần trí không tỉnh táo, chỉ ậm ờ nói vài câu rồi lại liên tục rót rượu cho mình.

Cao Lực Sĩ sợ tới mức hồn vía lên mây, cầm phất trần, bưng bút, mực chạy đến bên cạnh Lý Bạch muốn lay ông tỉnh.


Cơ thể Lý Bạch nghiêng một cái, ngã vào cột đèn đá chạm khắc hình rồng, giơ một chân lên, "cạch" một tiếng đặt lên trên bàn: "Cao công công, cởi xong chiếc giày này ta sẽ tặng cho ông một bài."
Mặt Cao Lực Sĩ biến sắc, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Long Cơ.

Lý Long Cơ lại nhìn Dương Ngọc Hoàn, quát lớn: "Ngươi cởi cho hắn là được!"
Cao Lực Sĩ bất đắc dĩ, đành phải vươn móng tay dài như cựa gà của mình, xách lấy đầu chiếc giày của Lý Bạch, kéo nó xuống một cách khó khăn.

Lý Bạch ngồi ung dung, ngạo nghễ như thường, vừa giơ một chân khác ra vừa vung bút viết xuống mặt giấy:
"Danh hoa khuynh quốc, hai cùng tươi
Khiến cho quân vương đứng nhìn trời
Bao nhiêu sầu hận tan theo gió
Dựa đình Trầm Hương đứng ngắm người."
Lý Bạch và Bùi Hi Lam chỉ cách nhau mỗi một chỗ ngồi, thấy ông viết nhanh ngẫu hứng như vậy, cảm thấy không ổn, vội vàng đứng lên nói: "Một bài thơ tuyệt vời như vậy nếu không viết trên một bức tranh thật sự khá đáng tiếc.

Bệ hạ, thần cả gan xin được vẽ thêm vài đóa hoa trên bài thơ của Lý Cung phụng."
Lý Long Cơ khoát tay, ý bảo nàng tùy ý.

Nàng nhận lấy bút lông, đứng che trước mặt Cao Lực Sĩ, vẽ thêm vài nét bút nhẹ nhàng trên bức tranh tạo ra một đóa hoa mẫu đơn đang bừng bừng nở rộ, rồi nhanh chóng viết thêm sáu nét chỗ bài thơ.

Chờ đến khi bức tranh hoàn thành, Cao Lực Sĩ cuộn bức tranh thơ lại bưng về phía trước mặt Lý Long Cơ, Lý Long Cơ ngâm:
"Danh hoa khuynh quốc, hai cùng tươi
Khiến cho quân vương đứng nhìn cười
Bao nhiêu sầu hận tan theo gió
Dựa đình Trầm Hương đứng ngắm người.
Thơ hay, thơ hay, bức họa này cũng như dệt hoa trên gấm.

Ngọc Hoàn, nàng có thích không?"
Dương Ngọc Hoàn nói: "Thơ cũng được, nhưng ta càng thích bức tranh này của muội muội ta hơn."
"Đó là đương nhiên rồi, nha đầu Bùi Hi Lam kia xưa nay vẫn thông minh khéo tay như vậy."
Lý Bạch nghe hết bài thơ, không còn cảm giác say không biết gì như lúc nãy, chỉ nheo mắt lại nhìn về phía Bùi Hi Lam: "Đa tạ tiểu nương tử cứu giúp, nếu không có sự thông minh tuyệt đỉnh của tiểu nương tử, cái đầu này của Lý Bạch sợ là không giữ nổi."
"Khách sáo, khách sáo rồi, thi tiên phóng khoáng tùy tâm, tài hoa khí phách, khó tránh khỏi chuyện không chú ý đến những thứ vặt vãnh."
Hai người hàn huyên qua lại một lát.

Lý Bạch kể bản thân ông từng xách kiếm đi khắp quốc gia, tạm biệt mẹ cha ở nhà ra đi, thật ra ông hy vọng giống như thầy Mạnh, trẻ trung chẳng thiết quý quyền, già nua vui chốn lâm tuyền cùng mây*, nhưng mà vẫn cứ canh cánh trong lòng việc nước, vẫn muốn cứu tế giúp đời, xây dựng quốc thái dân an, sau khi vào cung thì trong lòng lại chất chứa muôn nỗi sầu khổ.

Thật ra thì chuyện này rất dễ hiểu, chủ yếu là vì Lý Cương* và Lý Bạch tuy cùng là họ Lý nhưng không sinh cùng thời đại, tạo thành quan hệ cha con.

Bùi Hi Lam rất hiểu ông, "nữ tử dù xấu đẹp, vào cung ắt bị ghen, trí thức tài hay đức, vào triều ắt bị ghét"* khiến ông cảm thấy an tủi.

Sau đó họ lại bàn luận về những bài thơ của Mạnh Hạo Nhiên, đề tài nói chuyện nói hoài không hết.

Lý Bạch vô cùng xem trọng Bùi Hi Lam, nói nàng là người hiểu nhiều nói ít.

Được thần tượng nổi danh đến cả nước láng giềng của cha già tán dương như vậy, Bùi Hi Lam hơi ngượng, cười cười quay mặt đi.

Nhưng cái ngoảnh đầu này lại trùng hợp bắt gặp ánh mắt vừa mới rút về của Quách Tử Nghi.

Nàng cũng không để ý, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Bạch.

Lúc trễ hơn một chút, Dương Ngọc Hoàn chịu không nổi cơn say của rượu nên ngã xuống, được Lý Long Cơ dìu về.

Hi Lam đáng thương còn chưa nói chuyện được với biểu tỷ mấy câu đã phải cùng các văn võ đại thần nối đuôi nhau rời khỏi đình Trầm Hương.
*Trích trong bài thơ Tặng Mạnh Hạo Nhiên của Lý Bạch, bản dịch của Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995.
*Lý Cương: tể tướng triều Tống, được đánh giá là một trong những vị quan tài năng và tận trung nhất qua các thời đại.
*Trích trong Biển Thước thương công liệt truyện, một phần trong Sử Ký của Tư Mã Thiên
Hôm sau Bùi Hi Lam không có chuyện gì phải làm, Bùi phu nhân ném nàng lại, tự mình đến phường Tuyên Dương mua đồ ăn nhưng lại không cho nàng đến bên cạnh chợ Tây để tìm sách.

Nàng phải ở trong nhà suốt cả buổi chiều chán muốn chết.

A Ni Man thấy nàng không vui lắm thì nhẹ giọng hỏi: "Nhìn hình như tiểu nương tử có tâm sự, là vì Quách Trường sử sao?"
"Chuyện đó có liên quan gì đến hắn."
"Không phải là hôm qua ở đình Trầm Hương, tiểu nương tử đã hàn huyên rất nhiều với Lý Cung phụng sao, ánh mắt của Quách Trường sử chưa từng rời khỏi hai người khắc nào luôn."
"Chắc là hắn hận không thể nhìn ta đến nỗi lủng cả bụng chứ gì."
"Hì hì, nếu Quách Trường sử thích tiểu nương tử, tiểu nương tử có xuy xét đến chuyện thành thân với hắn không?"
"Nói nhăng nói cuội gì vậy."
Lúc này, người canh cửa thông báo nói có khách đến chơi, ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi.

A Ni Man kích động nói: "Có thể nào là Quách Trường sử hay không? Ta đi xem thửu giúp ngài." Nàng chạy ra ngoài rồi lại vội vàng chạy về, nói: "Oa, ta, ngươi đoán xem bên ngoài là ai?" Xưng hô ta ngươi lộn xộn, hẳn là giật mình rồi.
Bùi Hi Lam đi ra ngoài cùng nàng ấy, chỉ thấy ở viện trước có những đóa hoa bay tán loạn, Hình Dật Sơ kéo theo áo choàng, bước xuống cầu thang.


Nghe thấy tiếng bước chân nàng thì hắn thoáng ngẩng đầu lên: "Bùi phụ tá." Hai người nhau nhau trong khoảnh khắc rồi vái nhau một cái.
Bùi Hi Lam đưa hắn đến chính đường: "Cha mẹ ta không ở nhà, mời vào trong chờ trước.

Hàn xá quê mùa, mong Hình Thiếu sư thứ lỗi."
"Không sao, còn lớn hơn cửa nhà ta." Không thèm đếm xỉa đến khóe môi run rẩy của nàng, Hình Dật Sơ tiếp tục nói: "Ta tới tìm ngươi."
"Thì ra là vậy, mời ngồi." Bùi Hi Lam chỉ chỉ về cái tháp ở cạnh lò hương, dựa vào trường kỷ rồi ngồi quỳ xuống.
Hình Dật Sơ cũng ngồi xuống nhưng không tựa vào trường kỷ mà ngồi nghiêm chỉnh trước mặt nàng.

Khi còn bé, Bùi Hi Lam đã từng học lễ nghi, nhưng tư thế ngồi như vậy, cũng chỉ khi phụ thân đón tiếp quan viên nàng mới có thể nhìn thấy.

Nàng đang do dự có cần kéo bàn tay đang đang dựa trên trường kỷ của mình hay không đã thấy hắn bưng lấy cái chén được tỳ nữ đưa tới, cúi đầu ẩm trà.

Hắn gảy lá trà, hơi buông mày xuống, đôi mắt gần như nhắm lại, từng động tác nhỏ đều rất tao nhã lịch sự.

Hắn đẹp như vậy, ngay cả tỳ nữ bên cạnh lúc rời đi cũng lưu luyến không muốn rời.
Hình Dật Sơ nói: "Còn nhớ cây bút năm đó không?"
"Đương nhiên là nhớ."
"Cây bút đó đã từng thuộc về Từ Phượng tổ sư trên tiên giới.

Từ Phượng tổ sư từng nuôi một con thần điểu, tương tự như phượng hoàng, chẳng phải ngô đồng thì không đậu, không phải trúc thật thì không ăn, không phải suối ngọt thì không uống.

Sau này thần điểu đó hóa thân thành tiên, nhưng lại có mệnh thiên sát cô tinh*, không thể kết thành vợ chồng với người thương, nếu không sẽ tạo ra thiên tai.

Do đó, Từ Phượng tổ sư gọi hắn là Cô Loan chân quân.

Cô Loan chân quân không chịu được sự buồn tẻ, hạ phàm làm người, nhưng mà chuyện này không thể thay đổi.

Khi hắn cưới người hắn yêu thì số mệnh của hắn sẽ bị phá vỡ, cuộc sống sẽ thay đổi rất lớn.

Nếu hắn chuyển thế thành người thường thì nhiều lắm cũng chỉ chết yểu, nhưng nếu đầu thai vào nhà đế vương, sẽ khiến nước mất nhà tan, trăm họ lầm than."
*Có mệnh cô độc cả đời, ở gần ai thì người đó bị hại/ chết.
"Vậy là, đời này hắn đầu thai vào nhà đế vương?"
"Đúng."
"Vậy đó là hoàng thân hay hay là quan lại?
Hình Dật Sơ im lặng lắc đầu.

Bùi Hi Lam nói: "Chẳng lẽ là hoàng tử?"
Thấy Hình Dật Sơ vẫn lắc đầu, Bùi Hi Lam suy nghĩ rất lâu, bỗng mặt nàng biến sắc: "Chẳng lẽ là, là..."
"Là thiên tử đương triều - Lý Long Cơ."
Cả người Bùi Hi Lam cứng đờ, xém chút nữa đã đè gẫy cái bàn dựa, nàng run rẩy nói: "Sao có thể? Nói như vậy, biểu tỷ của ta, tỷ ấy...!chẳng phải là..."
"Họ có thể tán tỉnh nhau, yêu nhau ngắn ngủi nhưng không thể thành thân.

Một khi hắn cưới Dương Ngọc Hoàn, những ngày thái bình của Đại Đường sẽ kết thúc."
"Vậy, vậy, vậy phải làm sao cho phải?"
"Ta chỉ có thể cố hết sức để thay đổi thế cục."
"Có thể thay đổi được thế cục sao?" Bùi Hi Lam lộ ra đôi mắt mong ngóng đơn thuần như đứa trẻ.
"Rượu quá sẽ say, vui quá sẽ hóa buồn, mọi chuyện không được quá mức, đến đỉnh điểm chắc chắn sẽ suy thoái.

Dựa theo như vậy mới có thể thay đổi triều đại, thời thế đổi thay."
Những câu nói này cũng rối rắm quá, nàng ngẫm nghĩ một lúc lâu thì cảm thấy bản thân mình đang bị đùa giỡn: "Ngươi muốn nói là chính ngươi cũng không biết chứ gì."
"Tình huống bây giờ thật sự không tốt cho lắm, bởi vì Ma giới đã biết."
"Chuyện này có liên quan gì đến Ma giới chứ?"
"Cung Đại Minh đối diện với sao Tử vị, là một trong sáu thông đạo lớn nhất nối liền Tiên giới và Ma giới.

Ma giới vẫn luôn bừng bừng dã tâm muốn chiếm giữ cung Đại Minh, rồi từ đó tấn công Tiên giới."
Cuối cùng Hi Lam cũng hiểu rõ, gật đầu.

Nàng nhớ trước kia nàng từng đọc trong sách, sao Tử Vi là nơi chúng tiên tập hợp, chiếm giữ vị trí trung tâm phía Bắc Tiên giới, vì vậy còn có tên là sao Bắc Cực.

Thông qua "Chu Dịch", cổ nhân đã từng suy tính vị trí của sao Tử Vi, gọi là sao Đế Vương.

Tùy đế thành lập cung Thái Cực ở hướng chính Bắc Trường An, đó cũng là vì đối ứng với trời.

Mãi cho đến trước khi Cao Tông và Võ Hậu dời đến cung Đại Minh thì cung Thái Cực vẫn là hoàng cung của Đại Đường.


Nhưng liên hệ những chuyện đó với chuyện của Tiên giới, Ma giới, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Bùi Hi Lam bỗng cất lời: "Khi đuổi giết Tịnh Ba Tất Lâm, những yêu ma quỷ quái ta gặp đó..."
"Nơi đó là thông đạo do Ma tộc mở tới dị giới, để yêu ma quỷ quái trong lục giới đi qua, ngươi vô tình bước vào mà thôi."
"Vậy ngươi có nhớ rõ không, đêm rằm tháng Giêng, ta từng nhìn thấy một vài ảo cảnh ở trong hồ trong đình ở quán rượu, đó là..."
"Đó là Ma giới."
"Cái gì! Ma tộc thật sự xuất hiện ở Trường An sao?"
"Không đâu, tạm thời Ma tộc không thể xâm lấn được.

Bởi vì sau lần giao chiến cuối cùng của Thần Ma ở Cửu Châu, thiên địa lục giới suýt nữa sụp đổ, may mà Nữ Oa vá trời cứu với trăm họ.

Trận chiến đó Thần giới chiến thắng, ép Ma giới ký kết thư thua trận, hứa hẹn sau này Ma tộc vĩnh viễn không được phát động chiến tranh ở nhân giới.

Cho nên, tạm thời Ma tộc chỉ có thể rình coi nhân giới thông qua mặt kính, tìm đủ mọi biện pháp khiến nhân gian tự loạn lạc, cái hồ đó chính là kính của bọn họ."
Bùi Hi lam rùng mình một cái, trên lưng nổi da gà như kiến leo cây.

Nàng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, tên của Ma tôn là gì?"
"Tử Tu."
Bùi Hi Lam nhớ tới giấc mơ về Tiên giới trên đường hành quân quay về Trường An, trong mơ nàng cũng từng nói chuyện với vị tiên nhân tên Tử Tiêu kia về Ma tôn, hình như tên của Ma tôn là Tử Tu.

Nàng nói chuyện trong mơ cho Dật Sơ nghe nhưng lại che giấu việc trong mơ mình có liên quan đến hắn.

Dật Sơ nói: "Lại có giấc mộng như vậy sao."
"Vậy trên Tiên giới thật sự có người tên Tử Tiêu này sao?"
"Có, hắn từng là Bút lại trông coi Hiên Viên Tòa ở Chu Tước Thiên, bây giờ không còn ở tiên giới nữa.

Bộ xương khô mặc y phục đỏ ngươi gặp được ở thông đạo Thần Ma chính là hắn."
"Cái gì, bộ xương khô đó rõ ràng là quỷ!"
"Đúng, hắn yêu một nữ tử không nên yêu, bị đánh nhốt vào trong mười tám tầng địa ngục, mới trở thành dáng vẻ như vậy."
Sự thật lại một lần nữa dần khớp với cảnh trong mơ, Bùi Hi Lam cố gắng hồi tưởng lại những ký ức không rõ ràng cho lắm, chậm rãi nói: "Nàng ấy chính là Ma tộc? Là cuồng ma giết thần đó?"
Hình Dật Sơ khẽ giật mình, nói: "Về chuyện Tiên giới, ta không tiện tiết lộ quá nhiều.

Ngươi nói một chút về chuyện Ngọc Hoàn tỷ của ngươi đi."
"Được rồi, nhưng mà ngươi cũng đừng hướng về tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không thích ngươi.

Tỷ ấy từng nói với ta, tỷ ấy không thích nam nhân nào quá đẹp."
"..."
Hai người nói qua nói lại, chẳng mấy chốc đã đến lúc chiều tà chiếu rọi ánh vàng.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng tiếng chiêng gõ, sau ba trăm tiếng sẽ ngừng buôn bán.

Chỉ cần những Vũ Hầu ra ngoài canh giữ thì những người khách có thể không quay về nhà được.

Hình Dật Sơ cũng hiểu như thế, đứng dậy chuẩn bị từ biệt ra về.

Bùi Hi Lam cũng đứng lên theo, định tiễn hắn ra cửa.

Nhưng hai người vừa đi tới chính đường thì vừa khéo gặp phải Bùi Kiều Khanh.

Ba người đưa mắt nhìn nhau mấy cái, Hình Dật Sơ cúi chào Bùi Kiều Khanh trước: "Bùi công."
"Đây không phải là Hình Thiếu sư sao? Hân hạnh, hân hạnh." Bùi Kiều Khanh vui mừng đáp lễ Hình Dật Sơ, nhưng nhân lúc quay người thì ném một ánh mắt sắc như dao về phía Bùi Hi Lam.
Bùi Hi Lam nhoẻn miệng cười: "Phụ thân, tuy nữ nhi với Hình Thiếu sư chỉ mới quen nhưng hai người rất hơp nhau, cùng nhìn về một hướng, đã quyết nhất định phải trờ thành huynh kệ kết nghĩa." Lời này vừa mới nói xong, nàng lại nhận được một ánh mắt như dao từ Hình Dật Sơ.
Bùi Kiều Khanh nói: "Thì ra Hình khanh tới thăm nhà chúng ta, ta cũng muốn cùng tâm sự với túc hạ, mời vào, mời vào."
Bùi Hi Lam nói: "Hắn phải về liền rồi."
Bùi Kiều Khanh ngạc nhiên nói: "Về sớm như vậy sao? Không ở lại dùng bữa à?"
Giữ hắn lại dùng bữa chẳng phải đồng nghĩa với việc giữ hắn lại qua đêm trong nhà sao? Nhưng mà Bùi Hi Lam không lo lắng về chuyện quá mức nhiệt tình của phụ thân mình, bởi vì nàng biết Hình Dật Sơ khá soi mói, chắc chắn hắn sẽ không ở nơi chỉ to hơn cánh cửa nhà hắn đâu...
Hình Dật Sơ nói: "Được."
Bùi Hi Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn họ đi vào, lại ngồi vào vị trí trước đó một lần nữa.

Bùi Kiều Khanh ra lệnh cho đám nô bộc chuẩn bị Tam Lặc Tương*, váng sữa và cháo Trường Sinh, trò chuyện vui vẻ với Hình Dật Sơ.

Không lâu sau đó, Bùi phu nhân cũng đã về, vừa thấy bóng dáng Hình Dật Sơ thì bà hơi sũng người, chờ đến khi hắn quay qua chỗ khác, bà lại nhanh chóng kéo tay Hi Lam vào góc tường, lấy một chiếc trâm cài mới cắm lên đầu nàng, lại bôi thêm gì đó lên hai gò má nàng, tô thêm chút gì đó trên môi, mặc một bộ đồ màu hoa đàu mới rồi mới đẩy nàng ra ngoài.

Bùi Hi Lam âu lo nói: "Mẫu thân bôi cái gì lên mặt con vậy, chẳng thoải mái chút nào."
*Một loại thức uống bổ dưỡng được điều chế theo cách bí mật của đời Đường, chủ yếu là dùng các thảo mộc và trái cây không chứa các chất độc hại để làm.
*Cháo Trường Sinh: Một món ăn của Thiểm Tây, gần như một loại chè, gồm có gạo nếp, gạo đào, đậu phộng, đường phèn.
"Yên tâm, là những thứ Hồ khí thôi." Bùi phu nhân vừa đi vừa khẽ nói, "Con gái à, dạo gần đây con trêu chọc ở đâu mà được nhiều lang quân như vậy, người sau còn đẹp trai hơn người trước nữa."
"Lang quân này là Thiếu sư của Thái tử đương triều, tên là Hình Dật Sơ."
Bùi phu nhân thoáng sững người rồi bình tĩnh nói: "À, vậy thì không liên quan gì đến con rồi." Bà bước lên cất tiếng chào hỏi Hình Dật Sơ một tiếng, hành lễ một cái rồi vội vàng chạy về phía phòng bếp, người trước người sau giống y như hai người vậy.
Nhưng mà, sau khi mẫu thân nàng chỉnh trang cho nàng, Hình Dật Sơ đờ đẫn nhìn vào mặt nàng, dáng vẻ giống như giật mình.

Mãi đến khi nàng bước đến trước mặt hắn, hắn mới không nhịn được mà bật cười.

Bùi Hi Lam không biết vì sao nên chạy tới gương đồng nhìn một cái thì câm nín nhắm mắt.

Mẫu thân nàng thích nhất là kiểu mặt trắng bệch má cà chua, thật sự rất Hồ khí.
Bùi Hi Lam đi đến viện sau rửa son phấn trên mặt, sau khi trở lại phòng khách một lần nữa thì vừa khéo phụ thân nàng không còn ở đó.


Trên không “trăng non đầu tháng cong làn mi, bao giờ tròn mới có ý đoàn viên”.* Ánh trăng sáng rải màu lên y phục, Hình Dật Sơ đang tựa cửa sổ lật sách xem.

Bên song cửa đỏ kính xanh xanh, chim quyên gọi xuân hót trên cành, mành cửa gió lùa bay khe khẽ, khi lên khi xuống gợn vờn quanh, hắn ngồi nghiêng giống như bóng dáng được vẽ ra.

Bùi Hi Lam lơ đãng nhìn hắn, thầm nghĩ người này lạ thật, rõ ràng là đang mặc triều phục đẹp đẽ quý giá nhưng vẫn không hề có nhiễm khói bụi trần gian, điều này chứng minh rằng những tiên nhân hạ phàm rất khác biệt với người phàm.

Hình Dật Sơ vẫn chẳng hề ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng cười: "Ta đẹp vậy sao?"
*Trích trong bài thơ Sinh tra tử kỳ 2 của Ngưu Hy Tế.

Ý là trăng non cong cong như làn mi, vẫn chưa tròn (trăng tròn ý nghĩa đoàn viên), hai câu thơ sau là không dám nhìn hồng đậu, nước mắt tương tư chảy ràn rụa.
Tim Bùi Hi Lam đập nhanh hơn không ít, nhưng lại dày mặt cười nói: "Nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển tựa như rồng, rực rỡ như thu cúc, tươi tắn tựa tùng xuân.

Lòng ta mến mộ chàng hiền thục, xao xuyến rung động chẳng hề nguôi*." Nàng không hề ngoài ý muốn chút nào khi bị đối phương liếc xéo một cái.

Đúng lúc Bùi Kiều Khanh quay lại, sai người cầm theo hai bình rượu lớn, nói với Hình Dật Sơ: "Trong quân thời Ngụy cấm rượu, khách uống rượu uyển chuyển đặt là rượu trong vì thánh nhân, rượu đục dành hiền tài, cả thánh cả hiền ta đều có, chỉ xem Hình Thiếu sư chọn cái nào thôi?"
*Trích trong Lạc Thần phú của Tào Thực tả về nữ thần sông.
Hình Dật Sơ nhìn về phía Bùi Hi Lam: "Bùi tiểu nương tử thân là phụ tá trong quân, không biết uống rượu thế nào?"
Bùi Hi Lam ngượng nghịu nói: "Vừa rồi phụ thân đã nói, trong quân thời Ngụy cấm rượu."
Hình Dật Sơ cười cười: "Đáng tiếc, bây giờ là thiên hạ của Lý thị.

Sao nào, có thể nể mặt uống cùng Dật Sơ một chén không?"
Bùi Kiều Khanh xắn tay áo lên, cười nói sang sảng: "Tửu lượng của tiểu nữ rất yếu, một chút cũng uống không hết, mong Hình Thiếu sư thông cảm."
Thời gian một chén trà trôi qua, Hình Dật Sơ và Bùi Hi Lam vẫn cụng chén như trước, Bùi Kiều Khanh xếp bằng ngồi một bên, ôm bình rượu, khua loạn lên: "Uống rượu với bổn công, những thứ chuột nhắt, chim sợ cành cong như các ngươi, chỉ cần nghe thấy tiếng gió đã kinh hồn táng đảm!"
Hình Dật Sơ uống một ngụm rượu, lời đã nói một nửa cũng bị Bùi Hình Khanh cắt ngang, nói: "Không ngờ Bùi Kiều Khanh gan góc dũng cảm, như rồng như hổ, đầu đội trời chân đạp đất, anh tuấn uy vũ vang danh ngàn dặm, oai hùng vạn lý của chúng ta không uống thì thôi, vừa uống đã khiến người khác giật mình!"
Bùi Hi Lam xấu hổ cười trừ, ra lệnh cho nô bộc đỡ ông quay về phòng.

Sau đó trong phòng chỉ còn lại nàng và Hình Dật Sơ, không khí có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Hình Dật Sơ ngắm bên ngoài cửa sổ một lát rồi nói: "Bùi phụ tá, ta thấy sắc trời đêm nay rất đẹp, có thể đưa ta đến viện ngắm trăng một lát không?"
Thật sự là không nhìn ra Hình Dật Sơ lại là người có nhã hứng như vậy.

Bùi Hi Lam dẫn hắn lên chiếc cầu nhỏ ở trong viện.

Lúc này tinh tú chuyển dịch theo Bắc Đẩu, sao thưa rọi sáng cả sông ngân*, bóng đổ trắng đầy cả khoảnh sân.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh trăng cũng đọng lại trong mắt hắn, không hiểu vì sao, nhìn có vài phần ưu thương.

Bùi Hi Lam nói: "Đang nhớ nhà trên bầu trời kia sao?"
*Tác giả mượn ý trong bài từ Động Tiên Ca của Tô Thức
"Nhớ tới chuyện trước kia bản thân ta không biết thưởng thức hoa nguyệt xuân phong, chỉ biết quan tâm đến những chuyện của Tiên giới nên đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp, nhất thời có chút tiếc nuối."
"Vậy ta nhìn người không sai, ta cũng nghĩ ngươi là người lấy nghiệp lớn làm trọng."
"Còn Bùi phụ tá thì sao?"
"Hả, ta thích ngồi dựa vào gối thơm, đêm đi kéo hoa đăng, dựa rượu để mà say, rượu tàn ăn trà bánh, mơ ngửi Long Tiên Hương*, nhàn rỗi bẻ nhành mai, nghe những điệu hát đỗ quyên, ngửi mai hương ngâm thơ nhàn nhã, ngủ sớm dậy sớm, đó là ước mơ lớn nhất của cuộc đời ta."
*Tác giả mượn ý từ câu thơ: Tửu lan cánh hỷ đoàn trà khổ, mộng đoạn thiên nghi thụy não hương: trong bài Giá cô thiên của Lý Thanh Chiếu.

Dịch nghĩa: Uống rượu tàn thì thèm hương thơm, vị đắng của trà, giật mình tỉnh khỏi cơn mơ thì say mê mùi Long Tiên Hương.
Những chuyện khác ta hiểu, ta cũng không hiểu sai về ngươi.

Chỉ là ngủ sớm dậy sớm nghĩa là gì?"
"Ngủ sớm dậy sớm mới mới là đạo dưỡng sinh.

Đó là tổ mẫu dạy ta đó, bà ấy nói như vậy tốt cho sức khỏe?"
"Tổ mẫu ngươi bao lớn rồi?"
"Tám mươi hai."
"Mà ngươi mới có hai mươi tám mùa hoa mà đã có thói quen sinh hoạt của người tám mươi hai tuổi sao?"
"Bây giờ ngươi không nói ta mười tuổi nữa à?" Bùi Hi Lam nở nụ cười, "Có nói ta già như vậy cũng không thể bổ sung được sự chênh lệch tuổi tác của chúng ta, chúng ta không phải người cùng tuổi."
"Đúng, những người trẻ tuổi bọn ta rất thích ngủ trễ."
Bùi Hi Lam cúi mình vái chào một cách quy củ về phía hắn: "Thái Vi tiên tôn mặt dầy vô sỉ, Hi Lam cũng không theo kịp nổi."
Hình Dật Sơ nở nụ cười, rồi lại ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

Hai người im lặng một lát, cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại lại cảm thấy cảnh đẹp vô cùng, không đành lòng phá hủy bầu không khi này.

Mãi cho đến khi bên viện bên cạnh truyền đến âm thanh của hai người:
"Ôi, lang quân, coi chừng tai vách mạch rừng."
"Vậy có sao đâu, hôm nay ta muốn cho mọi người trong khắp thiên hạ đều biết, nơi đây có một đêm trăng vắng đôi ta say, gió xuân mười dặm ta như mộng*, có nụ cười trong vắt của Tiêu nương thanh cao thoát tục của ta."
*Trích trong Bát lục từ - Ỷ nguy đình của Tần Khán.
"Ôi, lang quân, đừng hôn ở đây mà..."
"Vậy có sao đâu chứ, bình thường nàng cứ ỏ trong khuê phòng suốt, ngay cả gặp nàng cũng khó.

Tối nay ngửi thấy mùi hương ám hiệu của nàng, còn gian nan hơn cả ngưu lang chức nữ..."
Bùi Hi Lam và Hình Dật Sơ đều ngây dại.

Lần đầu tiên Bùi Hi Lam đi ngủ trễ ở thành Trường An, vậy mà lại gặp được chuyện này, thật không biết là đụng phải quỷ hay là quỷ đụng phải nữa.

Nàng định cất lời để che lấp đoạn đối thoại xấu hổ đó nhưng lại bị sặc nước miếng của mình đến mức ho khan.

Đúng ngay lúc nàng thoáng thấy bóng dáng say loạng choạng của phụ thân mình bước vào phòng khách, nàng cuống cuồng nói: "Khụ, khụ khụ, phụ thân ta lại đi ra, chúng ta nên chạy nhanh..." Nàng run rẩy vươn ngón tay, chỉ chỉ về phía phòng khách.
Hình Dật Sơ dời đôi mắt lạnh lùng về hướng khác, nhưng lông mi lại run rẩy giống như cánh bướm: "Ờm, được."