Hoa Phượng

Chương 7



Tối đến, sau khi ăn cơm và tắm rửa xong xuôi, Tuấn Huy liền lôi con xe Air Blade của mẹ ra ngoài để đèo em gái đi chơi.

" ra Phong Vị đi anh, trà sữa nướng ở đấy ngon cực. Quán ruột của em đấy!"

An Hạ vừa ngồi ổn định lên xe đã nhanh nhảu nói với Tuấn Huy, phấn khích giống như sắp bòn rút cạn ví tiền của anh trai vậy.

Tuấn Huy ờm một tiếng rồi nổ máy phóng xe, em gái anh quả nhiên đúng chất thiên bình tháng 10, buồn chứ không có luỵ.

Đúng như suy nghĩ của Tuấn Huy, An Hạ tuy vẫn có tiếc nuối với đoạn tình cảm gần 4 năm nhưng nó cũng tự biết mình không thể buồn mãi được, cuộc đời còn dài vẫn còn đầy người nó chưa gặp gỡ mà. Cứ coi Trịnh Nhật Long Vũ là một kí ức vừa đẹp vừa buồn đi.

" mày uống ở đấy hay đem đi đâu?"

" hay là mua trà sữa với mấy que xiên bẩn rồi đem hết ra bờ hồ ngồi không anh?"

" ờ, cũng được. Ra đấy cho mát!"

Tuấn Huy cẩn thận dựng xe trên vỉa hè rồi cùng An Hạ bước vào trong quán.

" cho em hai cốc trà sữa nướng trân châu trắng, một cốc giảm 15% đường ạ!"



" của em hết 60 nghìn nhé!"

Nhân viên vừa báo ra, An Hạ liền quay phắt qua phía của Tuấn Huy rồi chớp mắt mấy cái. Tuấn Huy khinh bỉ nhìn đứa em rồi lôi ví ra lấy tiền đưa cho nhân viên.

" cốc giảm đường của ai?"

" của anh ạ, trà sữa của quán này ngọt phết đấy mà anh thì có thích uống ngọt đâu."

Tuấn Huy nghe xong, tự nhiên cảm thấy đi chơi với em gái cũng vui vui. Ít ra nó vẫn nhớ được thói quen ăn uống của anh.

Đợi khoảng 10 phút thì trà sữa cũng đã đến tay, An Hạ hứng khởi cầm lấy. Chưa leo lên xe luôn mà đi sang quán đối diện, nơi bán xiên bẩn khá nổi tiếng tại thành phố.

" mày ăn gì?"

" gì cũng được ạ, nhưng mà trừ chả cá với lạp xưởng ra"

An Hạ vừa nói xong thì lại bị hành động của anh trai làm cho ngơ ngác, nói như vậy rồi mà Tuấn Huy vẫn liền một lúc thả mấy xiên chả cá vào đĩa chọn đồ.

Cũng may việc làm tiếp theo của ông anh đã khiến nó thở phào một phen, Tuấn Huy đã chọn ra 2 xiên xúc xích và thịt nướng riêng cho nó rồi.

Đợi làm nóng khoảng 5 phút là có đồ, Tuấn Huy tiếp tục móc ví ra để trả tiền. Tổng cộng hết 80 nghìn tiền xiên.

Xong xuôi, hai anh em liền leo lên xe và lượn ra bờ hồ, từ chỗ quán ra đó rất gần luôn, đi một lúc là đến rồi. Chọn chỗ có ghế đá thoáng mát lại ít người để ngồi ăn uống.

" ăn đi..."

" em xin."

An Hạ vui vẻ nhận lấy xiên thịt nướng từ anh trai, ngồi nhìn ra mặt hồ mà nó thấy trong người thoải mái hẳn,



" chị gái mà anh đơn phương hồi trước, là người như nào thế ạ?"

Nhớ lại cuộc nói chuyện khi trưa, An Hạ không khỏi tò mò về người mà anh trai đã thầm thích trong quá khứ.

" dở hơi như mày ấy!"

" dạ?"

An Hạ đột nhiên ước bản thân đừng tò mò làm gì, hỏi một câu mà tự nhiên bị chê lây, công bằng ở đâu?!

" vô tri và lắm mồm. Mới đầu gặp tao thấy phiền vcl, nhưng biết gì không bản thân lại bị nụ cười rực rỡ của người đấy thu hút. Rồi xong chẳng biết thích từ bao giờ luôn!"

Tuấn Huy hút một ngụm trà sữa, cơ mặt bỗng nhăn lại. Sao giảm lượng đường rồi mà vẫn ngọt thế nhỉ?

An Hạ nghe xong, suy nghĩ tương tư đến ngu người là truyền thống của hai anh em lại càng thêm chắc chắn. Anh trai vì một nụ cười mà đem lòng thích, nó thì vì tính cách ấm áp của cậu ấy mà đổ gục. Quả nhiên là anh truyền em nối mà.

" tao khác mày nhé, tao đã tỏ tình và được đồng ý. Yêu đương gần 1 năm rồi chia tay"

" ơ?! sao lại chia tay ạ?"

" lý do nhảm cứt vcl. Cái đéo gì mà, em muốn anh tập trung vào sự nghiệp hơn. Chán yêu rồi thì nói con mẹ ra đi!"

An Hạ nhìn anh trai bực bội gằn giọng, người ngoài nhìn vào thì thấy anh ấy đang tức giận, còn khi nó nhìn vào lại thấy một người con trai đang chua chát với quá khứ.

" sao anh lại biết là chị ấy hết yêu"

" mới có 15 tuổi thì sự nghiệp cái đéo gì?!"

Nghe đến đây, An Hạ không biết giọng của anh trai trở nên khó chịu là vì lý do " sự nghiệp " hay là vì người con gái ấy,

" chia tay xong, cảm giác anh thế nào?"

" vừa buồn vừa tức, lúc đấy vì còn yêu nên vẫn còn để tâm. Chứ dứt ra được rồi thì tao lại thấy bình thường thôi. "

" em còn tưởng anh sẽ biến thành nam chính ngôn tình cơ. Đầu tiên là gì nhỉ, níu kéo rồi trách bản thân chưa đủ tốt. Sau đấy là rượu chè bê bết, sa đoạ cả thập kỉ, xời kịch bản chuẩn luôn!"

Tuấn Huy chậc một tiếng, ái ngại nhìn con em gái đang nhăn mặt, khua chân múa tay ra vẻ tri thức nói chuyện. Cùng một mẹ đẻ ra mà sao nó như con thần kinh thế.

" tao không mất giá như vậy!"

" nhưng mà, em với bà chị kia giống nhau lắm à anh Huy?"

"....không, mày vô tri hơn nhiều!"

An Hạ nhăn mặt, đây là cách nói giảm nói tránh của ý chê nó đần hơn người mà anh trai từng thích đúng không?!

" vô tri cũng có this có that đó anh!"

Đúng rồi và mày là đần thật đấy em ạ!