Hổ Tế

Chương 282



CHƯƠNG 282

Đường Đường trừng mắt kinh ngạc, cô không thể ngờ rằng Dương Tiêu như vậy lại có thể nói ra những lời như vậy. Mua cả cửa hàng? Như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Đây dù sao cũng là cửa hàng túi xách Hermès, nếu không nể mặt mà nói, toàn bộ túi xách ở cửa hàng này cộng lại cũng ít nhất phải vài triệu không lệch đi đâu được.

Vương tiểu thư châm chọc nói: “Khẩu khí cũng lớn lắm, anh có biết toàn bộ sản phẩm của cửa hàng này trị giá bao nhiêu tiền không? Nếu anh lợi hại như vậy, sao không lên trời sánh vai cùng mặt trời đi?”

Trong mắt của Vương tiểu thư, Dương Tiêu không những là một tên quỉ nghèo nàn còn là một tên quỷ nghèo nàn thích bốc phét.

Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Được! Tôi nói sẽ mua toàn bộ cửa hàng chính là mua toàn bộ! Các người có thể kiểm đếm hàng hóa kết toán được rồi!”

Dương Tiêu tức giận, hắn thật sự đã bị đám người nhìn thấy lợi ích liền mờ mắt này chọc tức giận. Hôm nay hắn nhất định phải mua lại toàn bộ túi xách trong cửa hàng này để cho đám nịnh hót này sáng mắt ra.

“Anh rễ, đừng làm chuyện bậy bạ!” Đường Đường vội vàng kéo tay Dương Tiêu ngăn cản.

Nếu như Dương Tiêu thật sự không có cách nào thanh toán, vậy thì đợi lát nữa sẽ mắt mặt cho mà xem, có khả năng bọn họ sẽ bị buộc tội cố ý gây sự tại trung tâm thương mại, sau đó bị bảo vệ đuổi ra ngoài.

Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Đường Đường, nữ nhân viên liền biết rằng Dương Tiêu chính là đang ra vẻ phô trương thanh thế.

Nếu đã như vậy thì cô cũng dự định cho Dương Tiêu chút sắc mặt. Rất nhanh, tất cả các túi xách trong cửa hàng đã hoàn tất việc kiểm đếm, nữ nhân viên bán hàng liền cười khinh thường nói: “Tổng cộng năm triệu sáu trăm bốn mươi ngàn!”

“Năm…năm triệu sáu trăm bốn mươi ngàn?” khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Đường Đường lập tức hiện lên nét kinh ngạc.

Vài trăm ngàn đối với Đường Đường mà nói đã là một dãy số thiên văn rồi chứ đừng nói đến năm triệu máy trăm ngàn.

Nhìn khuôn mặt nghỉ ngờ của Dương Tiêu, nữ nhân viên bán hàng liền châm chọc vài câu: “Như thế nào? Bốc phét khắp trời không cách nào thu xếp tàn cục được đúng không? Nếu như hôm nay cậu không thanh toán được, vậy thì lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ khu thương mại đem hai người các người vứt ra ngoài!”

“Chậc chậc! Không có tiền còn giả vò làm đại gia cái gì chứ?

Nghèo nàn chính là nghèo nàn, khiêm tốn một chút có được không?” Vương tiểu thư châm chọc nói.

Giống như trong mắt bọn họ Dương Tiêu chính là một người đàn ông vô dụng, chỉ có thể đi ra ngoài gây chuyện mắt mặt mà thôi.

Dương Tiêu không chút chần chừ, sờ vào trong túi áo lấy ra một tắm thẻ ngân hàng nói: “Quẹt thẻ!”

“Được, quẹt thẻ thì cứ quẹt thẻ!” nữ nhân viên bán hàng đã cho rằng Dương Tiêu chính là chết đến nơi vẫn cứng miệng.

Đợi lát nữa khi khi không thanh toán được, cô nhất định khiến cho Dương Tiêu khó coi. Điều khiến nữ nhân viên bán hàng không cách nào bình tĩnh được chính là Dương Tiêu vậy mà lại không chút biến sắc, giống như không chút hoảng hót, hơn nữa vô cùng phối hợp.

“Vui lòng nhập mật mã!” nữ nhân viên bán hàng châm chọc nói.

Nhìn Dương Tiêu chỉ khiến cô khinh thường cực kỳ, giả vờ cái gì chứ, đợi lát nữa sau khi nhập mật mã giao dịch không thành công thì tôi xem anh sẽ làm như thế nào?

Khuôn mặt Vương tiểu thư tràn ngập ý xem trò vui. Giống như đang chờ giây phút Dương Tiêu xấu mặt vậy.

TíchI Sau đó, khung cảnh khiến cho hai người bọn họ trừng mắt nhìn chính là, vậy mà lại là giao dịch thành công, biên lai từ từ xuất hiện.

Bùm!

Trừng mắt nhìn biên lai đang được in ra, nữ nhân viên bán hàng cùng Vương tiểu thư đang chờ xem trò vui như sét đánh giữa trời quang, cả hai lập tức chết sửng.

Giao dịch thành công rồi sao?

Người đàn ông vô dụng này vậy mà lại thật sự có hơn năm triệu trong tay sao? Chuyện…chuyện này làm sao có thể?

Trong nhất thời, cả hai người phụ nữ đều hoảng loạn, phải nói là hoảng loạn vô cùng.

Đường Đường cũng ngây người, cô khó lòng tin đường mà nhìn Dương Tiêu, không nghĩ rằng hắn vậy mà không tiếc tiền mua toàn bộ túi xách có trong cửa hàng này.

Vương tiểu thư nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Tên…tên nghèo nàn này thật sự đã của toàn bộ cửa hàng sao?”

“Tên nghèo nàn? Tú Tú, em đang nói ai là tên nghèo nàn?”

Vào giây phút kế tiếp, một người đàn ông trung niên mặc áo vest bước vào trong cửa hàng, nhìn thoáng qua liền biết được đây chính là nhân sĩ có sự nghiệp thành công tiêu chuẩn.

Người đàn ông này vừa bước vào cửa hàng, mi mắt liền điên cuồng giật nảy, ánh mắt nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy quỷ.