Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 91: Tôi đưa em về nhà



Tiếp đến, không cho hai tên còn lại kịp phản ứng, Hứa Mộ Nhiên rút súng bắn chết ngay hai tên khóa tay Tranh Nhi. Tiếng súng lớn làm tăng cơn hoảng loạn, cơ thể được giải thoát, Tranh Nhi bật dậy chạy bạt mạng, chạy trong vô định, không rõ hướng đi.

" Hàn Tranh Nhi ! " Hứa Mộ Nhiên lớn tiếng gọi cô lại.

Tên côn đồ bị hắn đá, thấy hai tên kia chết, hoảng sợ, đứng dậy chạy ngay nhưng không thể nào thoát khỏi họng súng của Hứa Mộ Nhiên, một phát lấy mạng hắn từ đằng xa.

" Hàn Tranh Nhi ! "

Vừa xử lí xong bọn cặn bã, ba chân bốn cẳng, Hứa Mộ Nhiên chạy đuổi theo Tranh Nhi, hắn sợ cô sẽ lạc, sẽ gặp chuyện trong cánh rừng u ám.

Tranh Nhi cắm đầu cắm cổ lao về phía trước mặc cho tiếng của Hứa Mộ Nhiên dần to rõ, đuổi theo sau, cô chạy đến mức chân bị cỏ gai làm xước, không thấy đau, đến khi cô vấp phải đá, té ngã mới chịu dừng lại.

" Á ! " tiếng cô kêu lên.

Lòng Hứa Mộ Nhiên nóng như lửa đốt, chạy ào ra đó, thấy Tranh Nhi đang ôm đầu gối quằn quại dưới đất, hắn hốt hoảng đến gần xem tình hình.

" Hồ ly nhỏ, em sao rồi hả ? " hắn hớt hải, ngồi xổm kéo lấy chân cô, máu tươi từ đầu gối đang chảy chan hòa.

Vết thương bị va đập vào đất đá khá nặng, phần thịt trầy trụa không ít, đầu gối đầy máu lẫn với bùn đất, người phụ nữ không ngừng giãy giụa.

" Đừng đụng vào tôi ! Đừng ! " Tranh Nhi còn hoảng sợ, rút chân mình về, lùi người ra xa, hai tay che lấy nửa thân trơ trọi mỗi áo ngực, khóc nức nở.

Hứa Mộ Nhiên chầm chậm tiến đến, đưa hai tay ra trước, làm hành động trấn an Tranh Nhi.

" Tranh Nhi, bình tĩnh đi !

Là tôi đã cứu em mà ! Tôi không có ác ý

Tôi không làm hại em đâu ! " hắn cố giữ giọng nói nhỏ nhẹ nhất, điều chỉnh sắc mặt thật thân thiện, tránh cho Tranh Nhi hoảng loạn.

Nhưng, với một người từng bị hắn chơi đùa, dù hắn có cứu cô, thì trong đầu cô vẫn luôn khắc sâu những chuyện xấu hắn đã làm, không thể nào tin lời hắn.

Huống chi, bây giờ trên thân cô đang khiêu gợi, Hứa Mộ Nhiên lại là kẻ cuồng thịt cô, còn ở lại chắc chắn sẽ bị hắn làm hại. Nghĩ thôi đã thấy sợ toát mồ hôi, tức khắc Tranh Nhi quay đầu chạy ngay.

Người cô vừa nhóng lên, cái chân đau loạng choạng té xuống, đập đầu gối một lần nữa, máu tươi văng ra từ vết thương vừa mới hình thành, Hứa Mộ Nhiên tức giận, lao tới, luồng một tay qua eo, tay kia đỡ lấy cặp mông của Tranh Nhi ngồi vào lòng mình.

" Buông tôi ra ! Đừng ! " cô hoảng sợ, vùng vẫy kịch liệt.

Hứa Mộ Nhiên ôm chặt lấy cô, vuốt lấy tấm lưng nhỏ, mặc cô đánh, cô cắn, hắn hạ giọng hết nấc, trấn an cô.

" Tranh Nhi, bình tĩnh ! Tôi không làm hại em ! "

" Bình tĩnh, ổn rồi, chúng chết rồi !

Ngoan nào ! Hứa Mộ Nhiên này rất thương em...

Tôi không làm hại em... "

Bàn tay to lớn, bỗng chốc ấm áp vuốt đi cơn hoảng loạn, thấy hắn thật sự không có ác ý, Tranh Nhi lúc này mới bình ổn một chút, vẫn còn khóc lớn. Hứa Mộ Nhiên buông cô ra, cởi ngay áo ngoài, khoác lên cơ thể mảnh mai, cài cài lại nút áo, không để lộ phần ngực thu hút kia ra ngoài.

" Hồ ly nhỏ, ổn rồi ! Đừng khóc nữa !

Có tôi bảo vệ em rồi ! " hắn đưa tay quẹt nhẹ lên bọng mắt có chút sưng húp.

Đôi môi nhỏ xinh ngày nào hắn yêu chiều, bị đánh đến máu me be bét, hắn xót vô cùng, vừa tức, dùng khăn tay trong túi, lau đi vết máu.

Đôi mắt phượng nheo lại vì đau, Tranh Nhi vừa rục rịch khuôn miệng, vừa cử động phần chân bị thương vào người Hứa Mộ Nhiên, xuýt xoa cắn môi chịu đau. Hứa Mộ Nhiên nhẹ nhàng kéo chân cô ra, xé mảnh vải trên áo, cẩn thận thấm vết thương bẩn, rồi băng sơ lại.

" Không sao rồi !



Hồ ly nhỏ, ổn cả rồi ! " Hứa Mộ Nhiên nhỏ tiếng, bòng Tranh Nhi lên.

Tranh Nhi lúc này ngoan ngoãn lạ thường, không chống đối, hoàn toàn bị vẻ ôn nhu kia thao túng tâm lý, tin hắn thật sự không có ác ý, hai tay mềm của cô chủ động choàng chắc cổ hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

" Tôi đưa em về nhà nhé ! "

Người phụ nữ trong tay hắn gật đầu, trời tối cô còn bị thương, không thể về một mình, sợ lại gặp nguy hiểm như vừa nãy, chấp nhận để ác ma này hôm nay làm người tốt một lần.

Thấy cô đồng ý, Hứa Mộ Nhiên vui vẻ bế xốc cô lên, sải bước đưa cô về nhà, đi được nửa đường, đằng trước có ánh sáng hiện ra, đó là ánh sáng đèn pin.

Tiếng gọi truyền đến.

" Tranh Nhi ! Tranh Nhi ! "

Là tiếng của Hàn Tuyên và Đường Ân, trời tối muộn không thấy cô về đến nhà, họ lo lắng ra ngoài tìm cô.

Nghe tiếng người thân, Tranh Nhi lập tức phản ứng, lớn tiếng gọi họ.

" Anh hai ơi ! Đường Ân !

Em ở đây ! "

" Tranh Nhi ! " Hàn Tuyên nghe tiếng gọi, hớt hải chạy sang nơi phát ra âm thanh, Đường Ân cũng khẩn trương chạy theo.

Tức thì, hai con người liền dừng chân, trước mắt họ Tranh Nhi đang được Hứa Mộ Nhiên bòng gọn trong tay. Hàn Tuyên không cần biết rõ chuyện gì, thấy hắn đầu óc anh lại nổi điên, chạy tới đưa bàn tay tàn tật đấm hắn.

* Bốp * thanh âm nặng nề âm lên.

Đoạn, Hàn Tuyên nóng nảy lao vào, tấn công Hứa Mộ Nhiên, thân thủ hắn rất tốt né được cú đâm, còn dùng phần chân dài, rắn chắc đá vào bụng Hàn Tuyên, ngã nhào.

" Anh Hàn Tuyên ! " Đường Ân chạy đến đỡ lấy người Hàn Tuyên.

Người đàn ông xấc bấc sang bang, loạng choạng đứng khó khăn, trượt té mấy lần.

" Anh hai ! "

Tranh la lớn, trông anh mình bị đánh, quýnh quáng muốn rời người ra khỏi vòng tay Hứa Mộ Nhiên, lại bị hắn cường thế ôm chặt.

" Yên nào ! Là tôi đã cứu em đấy ! " hắn hắng giọng, nhắc nhở Tranh Nhi.

Hàn Tuyên không rõ chuyện, thấy Tranh Nhi còn bị giữ trong tay Hứa Mộ Nhiên, lại nổi điên xông tới tiếp, may có Đường Ân giữ thân anh, can ngăn.

" Anh Hàn Tuyên, bình tĩnh !

Hắn là Đô đốc đấy ! " Đường Ân nhắc nhở.

Sau tiếng nói ấy, Hàn Tuyên mới sực nhớ, kẻ đứng trước mặt anh là kẻ có quyền có thế bậc nhất vùng này, anh không thể manh động, một tiếng nói của hắn có thể tiễn anh ra nghĩa địa. Huống hồ, em gái của anh đang nằm trong tay hắn, sợ anh ngông cuồng hắn sẽ làm khó cô gái nhỏ.

" Anh à ! " Tranh Nhi giãy nảy.

" Hứa Mộ Nhiên, thả tôi xuống ! "

Cô đánh vào vai hắn, mấy cái móng vuốt hồ ly đáng yêu chẳng làm bị thương hắn, cái đánh nào cũng nhẹ, cào cào như giận dỗi. Hứa Mộ Nhiên phì cười trong bụng, từ từ thả cô gái nhỏ tiếp đất.

" Anh à ! " Tranh Nhi bổ nhào vào lòng Hàn Tuyên ngay.

Đằng sau lưng cô, đôi bàn tay kia dang rộng, như níu kéo cô lại, Hứa Mộ Nhiên trông cô chẳng chút vấn vương hắn, trong lòng sinh khó chịu, rút tay về ngay.

Hắn đứng nghiêm trang, quay lại nét đạo mạo của một Đô đốc lãnh đạm, nhìn cảnh Tranh Nhi đoàn tụ với anh trai, khóe miệng bỗng cong ngọt ngào, chưa đầy vài giây lại giãn ra trầm mặc. Ánh mắt hắn va phải Đường Ân, gai mắt cực kì, vành môi của hắn còn nhếch lên cay cú.

" Tranh Nhi, em bị làm sao vậy hả ? " Hàn Tuyên nâng gương mặt nhỏ.



Đôi môi nhỏ còn rớm máu, còn tưởng Hứa Mộ Nhiên hành hung Tranh Nhi, anh liếc mắt, căm phẫn tột độ, nhìn xuống lại thấy thân Tranh Nhi mặc áo của đàn ông, chân đang bị thương. Hàn Tuyên mất kiềm chế, lại nhảy bổ tới chỗ Hứa Mộ Nhiên.

" Thằng chó ! Mày đã làm gì em tao ? " anh quát lớn.

Những ngụm nước bọt văng sang chỗ hắn, người đàn ông đứng thẳng tắp, chỉ lườm Hàn Tuyên bằng phân nửa ánh mắt, sắc mặt hắn xám xịt, luồng bá khí kinh hoàng thoát ra.

Tranh Nhi và Đường Ân lập tức giữ lấy Hàn Tuyên, nhận thức ác ma đang nổi giận, Tranh Nhi lên tiếng phân minh.

" Anh à bình tĩnh đi ! "

" Anh à ! Là Hứa Mộ Nhiên cứu em đấy ! "

" Cứu em ? " Hàn Tuyên chấn động, hành động hoàn toàn khựng lại, ngơ ngác quay sang Tranh Nhi, tra hỏi.

" Chuyện này là sao hả Tranh Nhi ? "

Người phụ nữ nhỏ thở dài, kể lại rõ ngọ ngành cho Hàn Tuyên cùng Đường Ân nghe. Lúc này, họ mới biết mình trách lầm Hứa Mộ Nhiên, nhất là Hàn Tuyên, với hành động vừa rồi, anh sợ hắn ghi thù sẽ làm khó anh và Tranh Nhi.

Trước cái cảnh đầy sự ngượng ngùng, Tranh Nhi đứng ra trước, hạ mình với Hứa Mộ Nhiên, giảng hòa.

" Đô đốc, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp tôi !

Người thân của tôi cũng đến rồi...anh không cần đưa tôi về nữa đâu ! "

Nghe cô nói, Hứa Mộ Nhiên vẫn giữ im lặng, chĩa ánh nhìn lạnh lẽo với họ, Đường Ân ở ngoài sau, tự ý đi lên, cởi áo của mình muốn khoác cho Tranh Nhi, trả lại chiếc áo kia cho hắn, liền bị hắn hắng giọng.

" Dám tự ý cởi áo của tôi ra tôi chặt tay đấy ! "

Đối mặt với ánh nhìn chết chóc, cùng luồng khí tuất lạnh lẽo, khiến cả ba con người thấp bé kia không dám trái ý. Tranh Nhi giữ chặt áo của hắn, nặn nụ cười gượng ép.

" Đô đốc...vậy tôi mượn tạm áo của anh !

Khi nào giặt sạch tôi sẽ trả lại cho anh ! "

Người đàn ông lãnh đạm kia, nghe được câu nói êm tai, cuối cùng cũng hạ bớt hỏa khí trong lòng, chịu ngẩn đầu xuống, khuôn miệng nhỏ bật lên một tiếng lạnh lùng.

" Ừm ! "

" Tôi xin phép ! " Tranh Nhi không muốn cầu cưa với hắn, quay người đi ngay.

Chân cô bị thương, bước chẳng nổi, Đường Ân có lòng muốn giúp, ra trước khụy người, ngọt ngào với Tranh Nhi.

" Tranh Nhi, lên đi ! Tôi cõng cô ! "

" Ai mượn vậy ? "

Tiếng của Hứa Mộ Nhiên gắt gỏng, khiễng chân tới chỗ họ ngay, trước mặt hai người đàn ông kia, hắn ngang nhiên bế xốc Tranh Nhi lên, ôm trọn cô trong tay.

" Hứa Mộ Nhiên, anh làm cái gì vậy ?

Tôi đã nói anh không cần đưa tôi về nữa mà ! "

" Im ! "

" Tôi đưa em về nhà ! "

Thanh âm sắc bén chạy tọt vào lỗ tai Tranh Nhi, trước một kẻ tàn bạo, hắn là Đô đốc, còn có súng bên mình, Hàn Tuyên và Đường Ân dù tức giận đến mấy cũng không dám làm càn.

Trước đây, họ bị hắn hành hạ, đầy đọa đủ đường, sâu trong trí óc họ sớm đã hình thành sự sợ hãi trước hắn, phải trơ mắt xem hắn lộng quyền.