Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 117: Tranh Nhi, cô đang nghĩ đến hắn sao ?



Sau khi mắng hắn, Đường Ân cố bình tâm lại, anh vẫn nên lo cho Tranh Nhi thay vì đứng đó chấp nhặt lời của kẻ ác ma kia.

Ba ngày sau, Tranh Nhi cũng tỉnh lại, Hàn Tuyên và Đường Ân lúc nào cũng ở cạnh, chăm sóc cô cẩn thận.

Từ lúc cô tỉnh dậy, không gặp lại Hứa Mộ Nhiên, cô được nghe nói lại, hắn vừa khỏe đã vội đi truy bắt kẻ phản loạn kia, Tranh Nhi biết hắn đang thực hiện lời hứa với cô, ở bệnh viện cô cũng mong cho hắn sẽ thành công giết được kẻ kia.

Ngày hôm sau, cô gái nhỏ được đưa về, ở nhà nghỉ dưỡng, cô không phải làm bất cứ chuyện gì, mọi thứ điều có Hàn Tuyên và Đường Ân lo hết.

Người của Hứa Mộ Nhiên theo lệnh hắn, thường xuyên đem đồ bổ đến tặng cho cô.

Ban đầu Tranh Nhi không nhận, Hàn Tuyên thay cô từ chối, từ chối hoài vẫn không được, cuối cùng đành những món đồ ấy. Những ngày không gặp Hứa Mộ Nhiên, tâm trạng của Tranh Nhi ổn hơn, không phải bận lòng suy nghĩ.

Hơn một tháng sau, mọi thứ dần đi vào cuộc sống bình ổn trước đây, hắn đi cũng được khá lâu, Tranh Nhi đang ở sau bếp loay hoay, bỗng có một bóng người bất thình lình xuất hiện, cất tiếng gọi cô.

" Hồ ly nhỏ! "

Là tiếng của Hứa Mộ Nhiên truyền đến, hắn trở về sau hơn một tháng vất vả ở bên ngoài, và, hiện tại hắn đang ngang nhiên ra vào nhà Tranh Nhi.

Cô gái nhỏ nghe tiếng gọi, giật thót quay người, Hứa Mộ Nhiên đứng tồng ngồng ngay cửa, phía sau còn có vài tên thuộc hạ đi theo.

" Hứa Mộ Nhiên, anh đến đây làm gì? " Tranh Nhi chất vấn ngay, thấy hắn xuất hiện, người cô lại phát run lên.

Hứa Mộ Nhiên đứng trước mặt cô, nở nụ cười tươi rói sau một tháng không gặp nhau, cô vẫn không thay đổi, thấy liền nhăn mặt nhăn mày.

Hắn không vội bắt bẻ cô, lướt sơ cặp mắt ngắm nghía, cô có da có thịt hơn rồi, xem ra đồ hắn gửi đến tẩm bổ cho cô không uổng phí. Hắn dò xét xong, liền khẩy đầu ra hiệu cho thuộc hạ ở phía sau, mang lên một cái hộp to, đưa tới cho Tranh Nhi.

" Cái gì nữa đây? " Tranh Nhi né người ra xa.

Bình thường, cô nhận đồ của hắn không có biểu hiện như này, nhưng khi cái hộp đó vừa đưa tới, mũi của cô liền ngửi ra được thứ mùi tanh nồng khó chịu, khiến cô bất giác phải lùi người.

" Là quà cho em đấy! Mở ra xem đi! " Hứa Mộ Nhiên đứng đó thúc giục cô.

Tranh Nhi biết tính hắn, đưa tới thứ gì là bắt cô nhận thứ đó, nếu cô không làm theo, hắn sẽ đứng đó không đi, cô gái nhỏ đành phải mở chiếc hộp ra.

Trước khi mở nó, Tranh Nhi còn đưa tay che mũi mình, cái thứ mùi kinh khủng kia còn ớn hơn cả mùi tanh của cá, cô chẳng tài nào chịu đựng được.



Ngay sau đó...

* Cạch *

" Á!!! " Tranh Nhi hét lên, hoảng loạn té ngã ra đất, sắc mặt của cô tái mét, không còn một giọt máu.

Đoạn, cô gái nhỏ vừa mở chiếc hộp, thứ bên trong chính là một cái đầu người, đầy máu tươi, mùi tanh nồng của máu chạy xộc vào khoang mũi, dọa cho cô kinh hồn khiếp đảm, té ngã ra sau.

Hứa Mộ Nhiên ngoắt tay cho thuộc hạ mang thứ kinh khủng đó ra ngoài, rồi lại ra lệnh cho họ lui ra hết, hắn ung dung sải bước lại gần cô gái nhỏ đang run sợ bên dưới, ngồi xổm, nở nụ cười sát nhân dành cho cô.

" Sao em lại sợ vậy?

Chẳng phải chính miệng em bảo tôi phải lấy đầu Tả Thiên Ân về cho em sao?

Thấy cái đầu của hắn rồi sao em lại phản ứng thế kia? " giọng của hắn man rợ, pha chút sự trêu chọc.

" Đầu của Tả Thiên Ân... " Tranh Nhi lúc này mới hoàn hồn.

Khi nãy, do cô thấy là đầu người, kinh sợ không nhìn rõ, còn tưởng Hứa Mộ Nhiên lại giở trò hù dọa cô, ai dè hắn là đang thực hiện lời hứa với cô, lấy đầu Tả Thiên Ân.

Tranh Nhi vuốt lấy lồng ngực, đè nén sự sợ hãi, rồi cô cuộn tay mềm, đấm lia lịa lên bắp tay của hắn, vừa đấm vừa mắng.

" Hứa Mộ Nhiên, anh đúng là một tên điên!

Cho dù tôi nói vậy thì anh cũng phải biết ý một chút chứ! "

" Được rồi! " Hứa Mộ Nhiên bắt lấy tay cô.

Bị cô đánh hắn không phát cáu, ngược lại thấy rất vui, hơn một tháng rồi hắn mới gặp lại người phụ nữ hắn yêu, thời gian không quá lâu, nhưng đối với hắn như lăng trì xử phạt, dùng hình tâm trí hắn.

Giờ phút này, khi hắn gặp được cô, bao nhiêu nỗi nhớ nhung cuối cùng cũng được bù đắp, hắn kéo cô đứng dậy, vội vàng tra hỏi.

" Hồ ly nhỏ, hơn một tháng nay tôi đi...em có nhớ tôi không? "

" Anh bị điên à? "

Nghe đến đó, Tranh Nhi quát ngay không cần nghĩ.

Hơn một tháng nay hắn biến đi biệt tích, cô sống rất yên ổn, chẳng phải suy nghĩ nặng đầu, cũng không phải lo sợ phập phồng, không sợ bị hắn cưỡng đoạt, không sợ bị hắn bắt về địa ngục, sống vui biết bao nhiêu.

Giờ, hắn lại đột ngột xuất hiện, đập tan cuộc sống bình yên của cô, hỏi cô nhớ hắn không? Có ma mới nhớ tới hắn.

Tranh Nhi chẳng buồn quan tâm hắn, xoay người vào bếp chuẩn bị thức ăn dang dở, hắn ở phía sau cô, bị cô phủ phàng, tâm sinh chút buồn rầu.

" Hồ ly nhỏ, thật sự không nhớ tôi sao? " hắn tiến lại gần, lải nhải bên tai cô, còn tự ý ôm lấy eo nhỏ của cô.

Người phụ nữ ấy bất mãn vô cùng, gạt tay hắn ra, xoay sang, đôi đũa đang cầm trong tay, chỉ thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói.

" Đô đốc, tôi không rảnh hơi nhớ tới anh nhé!

Tôi nói rồi!

Tôi không yêu anh, cũng không thích anh!



Đừng có làm phiền tôi nữa! " cô nhấn mạnh từng chữ một, như cầm dao cứa vào tim hắn.

" Em thật sự cự tuyệt tôi như vậy sao? " hắn bỗng nhỏ giọng, lời cô là vạn tiễn xuyên vào ngực hắn, đau đến mức không thở nổi.

Tranh Nhi rất mệt mỏi với việc hắn bám theo cô, chẳng ngại gật đầu, còn nói to rõ từ " phải " trước mặt hắn.

Đây không phải là lần đầu hắn bị cô cự tuyệt, vốn đã quen nhưng sao hắn mỗi lần nghe cô nói thế, tim lại hình thành cảm giác đau đớn, không thể chịu nổi.

" Tranh Nhi... " hắn mấp máy.

Lời còn chưa nói ra, cô gái kia bất thình lình nổi ôn, lớn tiếng với hắn ngay.

" Đô đốc, anh có thể buông tha cho tôi không?

Tôi thật sự rất mệt...rất mệt rồi...

Nếu anh không buông thì giết quách tôi đi! "

Dứt lời, cô cộc cằn chóng xoay đi, Hứa Mộ Nhiên ở sau nhìn cô với đôi mắt ướt, hắn đã cố gắng lắm rồi, cố theo đuổi cô bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể, vậy mà cô vẫn dứt khoát từ chối.

Môi mỏng của hắn cười lên đầy chua chát, đôi tay đưa ra muốn ôm cô lại thu về, hắn lùi bước để lại cho cô một câu.

" Được rồi!

Tôi không làm phiền em nữa...

Hồ ly nhỏ...tôi chịu thua rồi... "

" Chịu thua...? " Tranh Nhi nghe như sét đánh ngang tai, lập tức quay người, khi cô vừa quay lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng to lớn đang lặng lẽ rời khỏi nhà cô.

Hắn thật sự buông tha cho cô? Thật sự không bám theo cô nữa? Dễ dàng kết thúc như vậy sao?

Cô gái nhỏ hoang mang, mấy câu hỏi cứ liên tục ùa vào đại não của cô, nhìn hắn rời đi, cô không đuổi theo, cả ngày hôm đó cô cứ mơ hồ về câu nói của hắn như người mất hồn.

Sau hai tuần, từ khi hắn trở về, thật sự như lời hắn nói, không bám theo cô nữa, lúc này Tranh Nhi vẫn còn hoài nghi lắm, sợ hắn lại giở trò, không có ngày nào cô bình ổn tâm trí.

* Cốc cốc cốc *

" Ai thế? " tiếng Tranh Nhi vọng ra ngoài, hỏi.

" Là tôi đây! Ân đây! "

Là Đường Ân, đột ngột tìm đến cô.

Tranh Nhi mau chóng mở cửa cho anh vào, người ông ấy không hề ngồi xuống ghế, biểu hiện rất kì lạ, cứ để hai tay sau lưng bấu víu vào nhau, ánh mắt có chút lấm lét nhìn cô không rời, như có chuyện quan trọng muốn nói.

" Ân, có chuyện gì sao? " Tranh Nhi lên tiếng trước.

Nghe giọng cô, Đường Ân mới có phản ứng, anh đột ngột bắt lấy hai bắp tay nhỏ, mấp máy mở lời.

" Tranh Nhi...có phải...Đô đốc từ bỏ cô rồi không? "



" Ân! " Tranh Nhi kinh ngạc, sao Đường Ân lại biết điều này?

" Ân, sao anh...? " cô muốn hỏi.

Lời còn chưa nói hết, Đường Ân đã vội nhảy vào họng cô.

" Cô đừng giấu nữa! Chuyện này từ đầu ngõ đến cuối xóm ai cũng biết hết! "

" Ai cũng biết? " Tranh Nhi càng thêm hoang mang không hiểu.

Đường Ân từ từ giải thích cho cô gái nhỏ biết, sáng nay khi anh thay cô ra chợ bán cá, nghe người khác bàn tán, Hứa Mộ Nhiên chuẩn bị kết hôn lần nữa, với một thiên kim ở tỉnh khác.

Nghe nói, cô thiên kim này cực kì xinh đẹp, lại vô cùng ngoan ngoãn, biết nghe lời, nên hắn rất ưng, Đường Ân còn nghe được họ đồn vì cô thiên kim ấy xuất hiện nên Tranh Nhi mới bị hắn đá.

Những tin đồn này, đâu đâu cũng nghe, chỉ có Tranh Nhi suốt thời gian qua đều ở nhà nên không hay.

Sau khi được Đường Ân kể rõ, Tranh Nhi bấy giờ mới nhớ lại, hôm đó Hứa Mộ Nhiên tự dưng lại dễ dàng rời bỏ cô, hóa ra vì hắn đã nhắm được người khác.

Tin này đối với cô là tin vui, nhưng không hiểu sao, trong tim cô lại tự dưng thấy trống trống, như mất đi một mạch máu, cô không thể cười nổi. Phải chăng, cô bị hắn đày đọa đến mức không thể vui nữa?

Đường Ân thấy nét mặt có chút rũ rượi ấy, sợ lời nói của mình làm cô buồn, vội vàng hỏi thăm.

" Tranh Nhi, cô ổn chứ? "

Tranh Nhi giật mình, lắp ba lắp bắp đáp từ " tôi ổn ", rồi cô gấp gáp hỏi lại Đường Ân.

" Anh nghe tin này có chuẩn xác không? "

" Chắc chắn 100% đấy! " Đường Ân gật đầu đinh ninh.

Bấy giờ, Tranh Nhi mới thấy nhẹ nhõm một chút, song cô vẫn không thể cười nổi, chỉ ngồi xuống ghế, ảm đạm nhìn cây đàn hắn tặng cho cô, bàn tay nhỏ bất giác chạm lên dây đàn, trông như người tương tư.

" Tranh Nhi, cô đang nghĩ đến hắn sao? " Đường Ân thấy cô có chút u sầu, có ý thăm dò.

" Ừm! " Tranh Nhi không trốn tránh câu hỏi, chưa bao giờ lòng cô lại dâng lên cảm giác ảo não này.