Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 8: Viên đường thứ tám



Edit: Peach

Beta: Peach

Sâm Sâm giống như vừa làm chuyện xấu, thấp thỏm đi mua thuốc. Sau khi thuận lợi vào được cổng trường, cô lập tức lấy thẻ học sinh xuống nhét vào trong túi dồng phục, sợ bị người khác nhìn thấy. Cô chẳng những mua thuốc về, còn không biết từ đâu lấy được vài viên đá, Ôn Á không nhịn được hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Đi ra ngoài trường mua thuốc." Sâm Sâm giải thích, "Đá là lấy từ chủ quán nước."

"Làm sao cậu ra được?"

Sâm Sâm đang lấy cái khăn lông bỏ đá vào, nghe vậy, động tác dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tớ đi tìm giáo viên xin nghỉ."

Ôn Á biết cô là một học sinh ngoan, bĩu môi một cái: "Làm trì hoãn việc học của cậu rồi."

"Không sao, cậu bôi thuốc lên trước đi." Sâm Sâm cầm một quyển bài tập hướng về phía cô nói, "Tớ có thể ở trong ký túc xá làm đề."

Ôn Á: "..."

Sâm Sâm giúp cô khử trùng vết thương, bôi thuốc, băng bó, lại gói kỹ cục đá vào chiếc khăn rồi đưa cho cô đắp lên mặt, thu dọn xong tàn cuộc mới ngồi xuống bàn làm đề. Ôn Á một bên chườm đá một bên nhìn cô, hai người không ai lên tiếng, cho đến lúc hết tiết tự học buổi tối, ngoài hai người kia về ký túc xá, họ cũng không nói gì nhiều.

Tô Ỷ Hạ cùng Cao Vũ Hân tựa hồ không chú ý đến chuyện Ôn Á bị thương, hoặc là có chú ý đến, nhưng cũng không để ý.

Trước khi ngủ, Sâm Sâm lấy váy đồng phục đang treo cạnh giường xuống, gấp lại đặt kế bên gối. Có lẽ là do cô cứ nghĩ về cái thẻ học sinh trong túi, nên rất lâu sau cô mới ngủ được, vậy mà ở trong mơ còn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu.*

Cô nằm mơ thấy thẻ học sinh bị mất, vị ngồi cùng bàn thần bí kia quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Ném đi đâu rồi?"

Cậu ngồi cách cô rất gần, lúc cậu nổi giận là lúc đáng sợ nhất.

Sâm Sâm choàng tỉnh, ở trong bầu không khí 24 độ của máy lạnh mà đổ mồ hôi. Cô theo bản năng sờ túi váy đồng phục, mò tới mò lui mới thấy thẻ học sinh, cô lấy lại bình tĩnh, lần nữa nhắm mắt lại.

-

Sáng thứ hai Sâm Sâm thức dậy trễ, không kịp chạy bộ buổi sáng, cô đi nhà ăn mua bữa sáng mang tới phòng học. Lục Thần Dục dĩ nhiên vẫn chưa tới, Hàn Lâm Kiệt với Triệu Chiếu cũng không có mặt, cô từng miếng từng miếng xử lý xong bữa sáng, bắt đầu học thuộc lòng từ đơn.

Không biết thế nào, hôm nay cô đặc biệt dễ dàng thất thần, hoàn toàn không chú ý đến tình huống xung quanh. Sau khi hết tiết tự học buổi sáng, có hai nữ sinh lớp khác tự ý đi vào, đến trước mặt Ôn Á, không biết đã nói gì, Ôn Á dứng lên, lạnh mặt đưa điện thoại cho họ.

"Chết tiệt, có gì đó không ổn." Lâm Thiên Úy bất đắc dĩ cất hộp phấn vào hộc bàn, nói nhỏ: "Sao lại đột nhiên đến kiểm tra chứ."

Sâm Sâm phát hiện có một cán bộ của Hội học sinh đi vào, ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của một nữ sinh. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, Sâm Sâm cảm thấy bọn họ như biết mình.

Lâm Thiên Úy phát hiện hai người cán bộ kia nhìn về phía bên này, càng khó chịu, nhỏ giọng chửi thề: "Mẹ kiếp."

"Bạn học kia." Nữ sinh kia nhìn Sâm Sâm một cái rồi gật đầu với nữ sinh đang đứng trên bục giảng, hét lên, "Thẻ học sinh của cậu đâu?"

Học sinh trong phòng vốn không nhiều, cô ta vừa hét lên, tất cả mọi người đều ngưng học bài. Cơ thể Sâm Sâm có chút cứng nhắc đứng lên, nhẹ giọng nói: "Thẻ học sinh của tớ vẫn chưa làm xong."

"Bạn học An Tình, tớ làm chứng." Hứa Tư Hạo từ chỗ ngồi đứng lên, giúp cô giải thích, "Sâm Sâm là bạn học mới vừa chuyển tới lớp chúng tớ, thẻ trường và thẻ học sinh đều chưa được cấp."

"Như vậy à." An Tình không có biểu tình gì, nhìn Ôn Á đang cúi đầu một cái, hướng Hứa Tư Hạo nói, "Trong tiết tự học hôm nay lớp các cậu có bạn học chơi điện thoại, trong tuần này bị trừ 2 điểm, hy vọng mọi người lấy cậu ấy làm gương, đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Hứa Tư Hạo nhìn các bạn học khác, có rất nhiều người không học hành chăm chỉ, nhưng An Tình dường như không để ý đến bọn họ, nhưng cậu cũng không thể nói gì, chỉ gật đầu: "Được."

An Tình: "Sắp tới sẽ có lãnh đạo về trường kiểm tra, mong lớp trưởng coi trọng vấn đề này!"

Hứa Tư Hạo tiếp tục gật đầu: "Được."

Sâm Sâm quan sát phản ứng của những bạn học khác, đúng lúc, tầm mắt của cô lại đối diện với tầm mắt của An Tình, bất giác ngẩn ra.

"Bạn học mới..." An Tình mở miệng.

Ngoài cửa bất chợt vang lên một loạt tiếng bước chân, hai bóng người chậm rãi đi vào.

"Yo, An Tình." Triệu Chiếu thấy hai người đứng trên bục giảng, nhiệt tình chào hỏi, "Làm gì thế, đến kiểm tra kỷ luật à?"

An Tình cau mày: "Triệu Chiếu, cậu đến trễ."

Triệu Chiếu cười đùa cợt nhã: "Đừng nghiêm khắc như vậy mà, mọi người đều là bạn tốt, đừng trừ điểm lớp tớ nhé."

Cậu đứng tại chỗ nói chuyện với An Tình, nhưng ánh mắt của đối phương lại trực tiếp gạt qua cậu, rơi trên người Lục Thần Dục đang đứng phía sau.

"Lục Thần Dục, sao cậu đến sớm vậy?" An Tình hỏi.

Lục Thần Dục giống như không nghe thấy, đẩy Triệu Chiến một cái, dưới con mắt của mọi người đi thẳng vào lớp, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của An Tình. An Tình không nén được giận dữ, hét: "Lục Thần Dục! Cậu không đeo thẻ học sinh!"

Lục Thần Dục dừng bước, không nhịn được quay đầu.

An Tình bị ánh mắt cậu dọa một cái, tự hỏi có nên khiêu khích cậu không, do dự một hồi, đánh bạo nói: "Cậu không đeo thẻ học sinh, lớp cậu sẽ bị trừ điểm."

Lục Thần Dục híp mắt lại, môi mỏng giật giật, đang muốn mở miệng. Chợt nghe một giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: "Lục Thần Dục."

Cậu từ từ quay đầu, nhìn sang.

Nữ sinh mảnh khảnh từ ghế bước ra, hai tay cầm thẻ học sinh của cậu, khẽ mỉm cười: "Thẻ học sinh của cậu bị rớt."

Đôi mắt vô hồn của Lục Thần Dục dần trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm Sâm Sâm hai giây, cầm thẻ học sinh trong tay cô, không nặng không nhẹ ném lên bàn, ngước mắt, mặt vô cảm nhìn An Tình.

"Trừ đi." Cậu keo kiệt nói hai chữ.

"Bạn học Lục!" Hứa Tư Hạo che mặt tuyệt vọng.

An Tình nhìn Lục Thần Dục một chút, lại nhìn Sâm Sâm đứng bên người cậu, một lúc sau, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng: "Nếu thẻ học sinh của cậu bị rớt, thì lần sau nhớ chú ý."

"An Tình, dù sao chúng ta cũng là bạn học từ mẫu giáo, nếu hôm nay trong lớp tớ có vi phạm nội quy, mong cậu vẫn như chưa nhìn thấy." Triệu Chiếu cười híp mắt đi lên.

"Triệu Chiếu, hay cho câu này của cậu." An Tình còn muốn mắng cậu nhưng lại không dám nói lớn.

"Châm chước một chút thôi, lần sau mời cậu đi chơi."

"Đừng đến đây!" An Tình hung hãn, "Cậu làm gì vậy!"

"Tớ đây là đang cầu xin cậu tha thứ mà." Triệu Chiếu đẩy hai nữ sinh ra khỏi phòng học, "Lớp chúng tớ tuần này chỉ còn có mấy điểm, đừng trừ mà, đi qua lớp khác đi..."

Cậu dụ dỗ hai nữ sinh đi xa, trong phòng học liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Tại sao hôm nay lại đến kiểm tra?"

"Trường chúng ta lúc nào cũng vậy, Hội học sinh cũng chỉ để trang trí, đột nhiên giả bộ làm gì!"

"Có phải có người đắc tội bọn họ rồi không?"

Sâm Sâm nhìn Ôn Á một cái, sau khi đám người An Tình đi, cô liền gục đầu xuống bàn, không nhúc nhích. Sâm Sâm về chỗ ngồi xuống, một lát sau, nam sinh bên người cũng ngồi xuống, cầm thẻ học sinh lên nghịch, dáng vẻ rất bình thản. Ánh mắt Sâm Sâm mặc dù đang nhìn chằm chằm cuốn từ điển tiếng Anh, nhưng sự chú ý đều đặt trên người cậu, mà đối phương so với lúc bình thường cũng chẳng khác biệt mấy, tựa như, mọi việc xung quanh có thể nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

"Lục Thần Dục, ngày hôm qua cảm ơn cậu." Sâm Sâm nghiêng đầu, nhẹ giọng nói chuyện với cậu.

Cậu hơi nhướng mày, không nói gì.

-

Ngày hôm qua đến rạng sáng mới ngủ được, Lục Thần Dục buồn ngủ muốn chết, chỉ mới ngủ một lúc lại bị chuông tan học đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy nữ sinh bên người đang tìm kiếm gì đó, tiếng động có chút lớn, tất cả sách trong hộc hộc bàn đều bị cô lục tung hết lên.

"Mất cái gì?" Cậu híp mắt nhìn một hồi, mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn, còn nồng đậm giọng mũi.

Sâm Sâm có chút khẩn trương, nhét sách vào lại, giống như đang che giấu thứ gì đó: "Không có." Thấy cậu tỉnh ngủ, cô hạ giọng, lễ phép nói, "Có thể để tớ ra ngoài một chút không?"

Lục Thần Dục nghe cô nói "Không có" thì vùi đầu vào cánh tay, đang muốn chợp mắt thì cô lại lên tiếng, lời nói nhỏ nhẹ, giống như có một trận gió ôn nhu thổi qua, trong nháy mắt lỗ tai có chút nhột.**

Cậu chống tay xuống bàn đứng dậy nhường chỗ cho cô, ánh mắt mệt mỏi dính trên người cô, trong lòng có chút khó chịu.

- --- tại sao cô cứ phải giả bộ cẩn thận như vậy trước mặt mọi người? Không thấy mệt sao?

Đôi mắt cậu có chút nặng nề, Sâm Sâm có thể cảm nhận được, cúi đầu chạy ra khỏi phòng học. Cô xuống nhà vệ sinh lầu một, vệ sinh xong xuôi liền đi ra, nhưng đột nhiên cửa phòng lại không mở được. Trong lòng cô lộp bộp một cái, thử dùng sức đẩy, cảm giác như có người đang chặn trước cửa.

Cô dùng hết sức mới có thể đẩy ra được một kẽ hở, chỉ có thể nhìn thấy một mảng đồng phục, cửa nhanh chóng đóng lại.

Hô hấp Sâm Sâm trở nên dồn dập, dùng sức đập cửa, người bên ngoài phát ra tiếng cười nhạo. Qua mấy giây, Sâm Sâm cảm giác trên đỉnh đầu truyền tới một mảng lạnh lẽo, một ly nước từ trên đầu cô đổ xuống, làm ướt tóc, cả đồng phục của cô.

Ngay lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, người bên ngoài buông cánh cửa ra, cười lớn chạy đi.

Người Sâm Sâm cứng đờ một hồi, đẩy cửa đi ra, từ trong gương thấy quần áo bị ướt một mảng lớn, tóc cũng bị ướt một nửa, đuôi tóc nhỏ từng giọt nước xuống. Cô nhìn bốn phía, nhà vệ sinh không một bóng người, một cỗ tức giận cùng ủy khuất khó có thể diễn tả bằng lời xông thẳng lên đầu.

Lại bắt đầu... loại chuyện này sao?

Ngực cô phập phồng kịch liệt, nhưng lại không biết phát tiết với ai, Sâm Sâm nắm chặt tay thành hai quả đấm, hít sâu một hơi, một lúc sau hỏa khí trong người mới lắng xuống.

Cô đứng ở trước gương tỉnh táo một hồi, lúc chạy ra ngoài đụng phải một nam sinh, đối phương "Ai" một tiếng, Sâm Sâm không muốn bị nhìn thấy, cúi đầu, trong đầu chỉ nghĩ phải về ký túc xá thay quần áo, hoàn toàn không chú ý đến người kia.

Không biết chuyện vừa rồi có bạn học lớp mình tham dự hay không, nhưng cô không thể không vào lớp, thay quần áo xong liền trở về phòng học, tiết học đã trôi qua được một nửa, Sâm Sâm đứng ngoài cửa nhút nhát kêu: "Báo cáo."

Giáo viên cùng các bạn học đều quay lại nhìn, gò má cô ửng đỏ, cực kỳ quẫn bách.

"Đã làm gì, sao bây giờ mới vào?" Giáo viên hóa học không dễ nói chuyện như Khắc Lý Tư, là một người đàn ông trung niên bụng bự, giàu kinh nghiệm, nhìn mặt hung ác cứ như phù thủy.

"Thật xin lỗi, thầy." Sâm Sâm dừng một chút, tránh tiếp xúc ánh mắt với các bạn học, lắp bắp nói, "Em... Mới vừa rồi có chút việc."

Ông quan sát cô một hồi, lạnh mặt nói: "Vào đi."

Sâm Sâm chạy vào phòng học, đi đến trước chỗ ngồi mới phát hiện Lục Thần Dục ngủ ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nhẹ giọng kêu: "Lục Thần Dục."

Cậu không phản ứng.

"Nữ sinh kia, còn không mau ngồi xuống!" Thầy hóa học có chút tức giận.

Sâm Sâm cảm giác trên dưới trái phải đều có người nhìn mình, cộng thêm lúc nãy bị giễu cợt, bất giác có chút nổi nóng, dùng sức đẩy nam sinh đang ngủ một cái.

Lục Thần Dục bị một lực mạnh làm tỉnh giấc, trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra sát khí giống như muốn giết người.

Sâm Sâm cũng có chút tức giận, không cho cậu sắc mặt tốt, xụ mặt: "Tớ muốn đi vào."

Cô đứng đấy mè nheo, thành công chọc tức thầy hóa học, ông ném viên phấn một cái, giận dữ nói: "Lớp các cô các cậu có một hai người không nghe giảng cũng được, bây giờ ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không tuân thủ được sao các vị thiếu gia tiểu thư? Đã không muốn học thì đừng đến trường nữa! Mỗi ngày đến đây đều không làm gì, có thấy giống người bình thường không..."

Lục Thần Dục nâng mí mắt lên, liếc thấy thầy hóa học trên bục giảng đang ôm bụng bự mắng người, đè lửa giận trong lòng xuống, nghiêng người sang, để cho Sâm Sâm vào chỗ ngồi.

Sâm Sâm không còn xấu hổ trước mặt giáo viên nữa, trong vô thức, cô thiếu chút nữa đã khóc lên.

- -----

*: bà chị ghiền ổng rồi =))))

**: người ta nhỏ nhẹ mà cứ như thì thầm vào tai ổng hay sao mà nhột =)))