Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 11: Tai mèo



Tai mèo

Chuyển ngữ: Diên Đường Ngật sẽ không để mèo con ở trong WC quan sát cậu. Cậu ôm Đường Phú Quý ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới quay lại ngồi lên bồn cầu.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý hằng ngày, Đường Ngật mở cửa ra thì thấy mèo nhỏ đang ngồi trên thảm lông trước nhà vệ sinh dáo dác nhìn xung quanh.

Nó ngồi một mình lẳng lặng chờ đợi, dùng thân thể bé nhỏ canh chừng bảo vệ một con người… đi vệ sinh.

Đường Ngật dùng đôi tay còn dính nước ôm nó lên rồi nhìn nó chăm chú, hồi lâu mới chớp mắt một cái.

Ánh mắt cậu rất dịu dàng, đong đầy cưng chiều và yêu thương.

La Chú đối diện với ánh mắt ấy trong thời gian dài gần như sắp sinh ra ảo giác, một loại ảo giác sắp không chịu nổi nhưng khó mà diễn tả được bằng lời.

Nhiệt độ cơ thể mèo thường sẽ cao hơn con người hai đến ba độ. Hắn cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng hừng hực cả lên, dòng máu nóng hổi xông lên vành tai mỏng manh, phải lắc lắc hai cái mới có thể xua tan đi cơn nóng ấy.

Mí mắt Đường Ngật hơi rũ xuống, tựa hồ bị vành tai lúc lắc thu hút sự chú ý, tầm mắt chuyển từ đối diện với hắn qua đôi tai đầy lông nhỏ xinh.

Bàn tay ôm mèo vô thức giật giật. Đường Ngật nhẫn không nổi khát vọng mãnh liệt mà hơi cúi đầu xuống rồi chậm rãi ngậm tai mèo vào miệng.

Vành tai mèo ấm áp nóng hơn bờ môi một ít, cậu hơi mím môi lại cảm nhận độ dẻo dai của tai mèo.

Tai mèo bị kích thích rung lên, La Chú hoảng đến độ chỉ còn lại bản năng thân thể phản ứng chứ không nghĩ được gì, ngơ ra hồi lâu mới tỉnh táo lại: chủ nhân thường không kiềm được mà hôn hôn sờ sờ thú cưng nhà mình.

Đây là chuyện bình thường thôi.

Nhưng cái gọi là chuyện bình thường ấy sẽ chỉ là chuyện bình thường khi hắn không phải là em thú cưng bị hôn hôn sờ sờ kia!

Thân thể mèo con kích động không thôi, loài vật vương giả về đêm tinh thần phấn khởi đến độ khó mà kiểm soát.

Đường Ngật xấu hổ nhả tai mèo ra. Xưa giờ cậu không hiểu nổi câu ‘ngậm trong miệng sợ tan’ là gì, tại sao lại có người vì yêu thích mà ngậm vào miệng chứ?



Giờ thì bản thân cậu đã tự mình lĩnh hội điều đó, thì ra khi quá thích gì đó con người ta thật sự muốn cắn một miếng.

Điều ấy như một loại bản năng nguyên thủy khắc sâu vào tận xương tủy, do quá kích động mà bộc phát ra ngay lúc này, thể hiện rõ con người nói cho cùng vẫn là một loài động vật.

Mèo con phấn khích quá độ vừa được thả xuống đất là lập tức ba chân bốn cẳng bay nhảy khắp nơi trong phòng.

Đường Ngật mặc nó chạy loạn, chỉ đứng yên nhìn.

Nom cứ như phụ huynh dắt con đến công viên giải trí, phụ huynh bình tĩnh ung dung quan sát mặc đứa nhỏ vui chơi thoải mái, đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn là được.

Đây là trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với cậu, đó giờ cậu chỉ là người được trông chừng thôi.

Mang Đường Phú Quý về nuôi rồi cậu mới có cơ hội được quan sát ở một góc độ khác, cảm giác như bản thân cậu cũng có thể trở thành nhân vật lớn chống đỡ một phương. Nội tâm Đường Ngật rất thỏa mãn khi được chịu trách nhiệm cho một thứ gì đó.

Về việc meo meo thích chạy parkour thì cậu từng tìm tài liệu chuyên môn nghiên cứu qua. Cậu sợ mèo nhỏ vì hưng phấn quá mà tự làm mình bị thương, nói sao thì con người bình thường không ai làm ra cử chỉ điên cuồng như nó cả.

May sao cậu tìm được tài liệu liên quan về một thí nghiệm trên thỏ. Người ta chia ra nhốt thỏ trong lồng rộng rãi và lồng nhỏ, kết quả quan sát cho thấy thỏ ở lồng lớn hoạt bát hơn, thỉnh thoảng lại nhảy nhót như đang tiệc tùng ăn chơi còn thỏ ở lồng nhỏ thì rất ít xuất hiện tình trạng như vậy.

Sau khi kiểm tra xét nghiệm thì nồng độ glucocorticoid trong phân của thỏ ở lồng lớn thấp hơn rất nhiều so với thỏ ở lồng nhỏ. Nồng độ glucocorticoid tỉ lệ thuật với áp lực, nói cách khác là thỏ ở lồng lớn thoải mái ít áp lực hơn.

(*) Đoạn trên Diên không chắc lắm ;; nếu có sai ở đâu mn nhắc Diên sửa với nhé.

Kết luận này hoàn toàn khác với lo lắng của Đường Ngật. Thì ra mèo con do quá vui mới bay nhảy điên cuồng trong nhà, vậy thì cậu cũng yên tâm hơn nhiều.

La Chú chạy vài vòng mới tỉnh táo lại, giấu mình trong góc tường, lừa mình dối người giả bộ làm một cây nấm không biết gì.

Hôn gáy còn chưa tính, còn bị người ta cắn tai. Hành vi của người nọ càng lúc càng quá đáng!

“Phú Quý ơi, mày có muốn lên giường ngủ không?”

Giọng nói mang tính thăm dò cất lên. Hai tai như ra-đa của La Chú không khống chế được chuyển về phía phát ra âm thanh nhưng lý trí thì vẫn kiên cường chống đỡ quả quyết ngồi yên không nhúc nhích.



Đáng ghét, sao lại thốt ra lời mời như thế chứ!

Đường Ngật biết mèo con lại vờ như không nghe thấy, cậu tự đáp luôn: “Được rồi, mày muốn yên tĩnh một lát thì tao ngủ trước nhé. Ngủ ngon.”

Tai mèo nhạy bén đến nỗi La Chú hận không thể lập tức mọc ra hai tay bịt chúng lại.

Hắn có thể nghe rõ từng tiếng bước chân của cậu, thậm chí trong đầu còn mường tượng ra cảnh cậu bước từng bước về giường, sau đó vén chăn len, ngả người nằm xuống rồi đắp chăn lại. Chưa hết, cậu còn sẽ lăn trái một chút lăn phải một chút để chăn quấn hết toàn thân không một kẽ hở rồi mới thích ý thở ra một hơi nằm yên lại, hài lòng đặt dấu chấm hết cho một ngày dài.

La Chú lắc đầu cố gắng rũ bỏ hai cái tai không chịu kiểm soát, tại sao cứ nghe rõ mồn một từng chi tiết như thế hả!

Không được, hắn phải chạy thêm hai vòng nữa thôi.

Không phải thứ hai, cũng không phải ngày nghỉ phép nên Đường Ngật phải dậy sớm đúng giờ đi làm.

Chuẩn bị kĩ càng đồ ăn cho Đường Phú Quý xong xuôi, thay giày, tay cậu đã đặt lên tay nắm cửa rồi nhưng lúc quay đầu chạm phải ánh mắt của mèo con thì cậu lập tức thu tay về.

Ôm mèo con đang mơ mơ màng màng ngái ngủ vào lòng, Đường Ngật gãi gãi cổ nó, mèo con lập tức thoải mái gừ gừ ra tiếng.

Mèo con thích được gãi cổ như vậy. Mỗi lần Đường Ngật làm thế là nó sẽ phản ứng lại thành thật không giấu giếm, nũng nịu đáng yêu đến mức Đường Ngật càng không nỡ buông tay.

Cậu vuốt ve tỉ mỉ từng tấc từng tấc lông mèo, chợt lần tới một thứ gì đó lấn cấn ở bên cổ và chân trước.

Cảm giác như lông dính bết lại một cục, không lớn lắm, cỡ như hạt vừng. Đường Ngật cạy thử thì nó dễ dàng tróc ra rơi xuống.

Một nhúm lông bao quanh cục rắn đó. Nhìn kĩ hơn thì như là vết thương kết vảy lại bị tróc ra lẫn cả lông. Đường Ngật nhìn chằm chằm nhúm lông trên tay hồi lâu, lông mày nhíu chặt.

Chẳng lẽ nó bị thương lúc nào mà cậu không biết?

Dù kiến thức về thú cưng của Đường Ngật có thiếu thốn đến mấy đi nữa cũng biết rằng chuyện này nhất định có vấn đề. Tác giả có lời muốn nói:

Tai mèo, dai giòn sần sật.