Hiểu Lầm Định Mệnh

Chương 92: Giải thoát



Uyển Chi cố hết sức lùi về phía sau nhưng cô làm sao có thể nhanh bằng những tên này được chứ, bọn chúng nhào đến ôm lấy cơ thể cô, Uyển Chi có thể cảm nhận được những bàn tay dơ bẩn ấy đang sờ soạng trên người mình.

“ Bỏ ra.”

Giọng nói rung rẩy, Uyển Chi không còn sức để vùng vẫy, chống cự lại bọn chúng, chỉ có thể hi vọng ai đó bên ngoài có thể nghe thấy tiếng la của cô.

Hạ Tịnh đứng trước cửa, nghe thấy âm thanh la hét của Uyển Chi thì rất hài lòng, phải đấy là những gì cô ta muốn.

Thừa Đức đứng bên cạnh Hạ Tịnh hắn ta cũng hưng phấn không kém, hắn ta muốn một lần nhìn thấy Hoắc Trương đau khổ, chỉ sau hôm nay thôi người đàn bà của Hoắc Trương sẽ bị vấy bẩn.

Những tên vô lại này không ngừng sờ soạng Uyển Chi, một tên xé rách áo ngoài của cô để lộ da thịt trắng ngần, đồi núi chập trùng, hắn nuốt nhẹ nước bọt.

Một tên khác đặt tay vào vị trí quần của Uyển Chi, đang định kéo xuống thì một âm thanh đoàng lớn phát lên tgu hút sự chú ý của chúng.

Một viên đạn bay thẳng vào vị trí vai của tên đó, người bắn không ai khác chính là Hoắc Trương, đôi mắt của anh lúc này có thể nói là không từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Những viên đạn tiếp theo liên tục được bắn ra, Hoắc Trương chưa hẳn là muốn lấy mạng, tất cả đều nhắm vào tay của chúng.

Lũ người đó nhanh chóng gục xuống, Hoắc Trương đi nhanh đến ôm Uyển Chi vào lòng, anh cởi áo khoác ngoài ra khoác vào cho cô.

Uyển Chi vùi đầu vào lồng ngực của anh, cô thoát được rồi, cô biết anh sẽ không phụ lòng tin của cô mà.

Hoắc Trương nhìn cơ thể của Uyển Chi, rất nhiều dấu bầm tím, chắc chắn trước đó cô đã bị kẻ đầu xỏ đánh một trận mạnh bạo, nghĩ đến đây Hoắc Trương càng hận bản than mình, đáng lẽ năm năm trước anh nên diệt cỏ tận gốc.

Người của Hoắc Trương nhanh chóng đưa Tiểu Đồng ra khỏi khu nhà hoang ấy và đến bệnh viện, dù sao con bé cũng đã bị bắt cóc hai ngà, tốt nhất vẫn nên để bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe.

Hoắc Trương ôm Uyển Chi lên, cô cũng cần phải đến bệnh viện, mọi việc anh sẽ xử lí sau.

Những tưởng chuyện này đến đây sẽ kết thúc nhưng không, từ nãy đến giờ Hạ Tịnh và Thừa Đức vẫn trốn một góc chờ thời cơ ra tay, họ biết nếu họ bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng còn cơ hội nào tốt hơn.

Hạ Tịnh sớm đã chuẩn bị cho riêng mình một khẩu súng, nhân lúc Hoắc Trương bế Uyển Chi ra ngoài, cô ta đứng phía sau lưng bóp còi.

Người được luyện tập từ bé như Hoắc Trương sao có thể dễ dàng bị cô ta hạ gục thế được.

Hoắc Trương nhanh chóng lách người né trách nhưng vì trên tay còn đang ôm Uyển Chi, anh không muốn làm cô bị thương nên viên đạn đã trượt qua tay anh.

Hoắc Trương xoay người nhắm chuẩn sát vào hai người sau lưng mỗi người một viên đạn ở chân.

Sau khi xong chuyện Hoắc Trương bồng Uyển Chi ra ngoài, cảnh sát nhanh chóng ập vào bên trong bắt giữ bọn người kia.

“ Hoắc Trương anh mau bỏ em xuống đi.”

Uyển Chi lo lắng khi nhìn thấy cánh tay của Hoắc Trương chảy máu, cô không dám cử động mạnh sợ sẽ làm anh đau.

“ Không sao, chúng ta đi đến bệnh viện.”

Hoắc trương đặt Uyển Chi lên xe, chiếc xe lăn bánh đến thẳng bệnh viện, Tạ gia và Hoắc gia đã chờ sẵn ở đó, qua một số kiểm tra cho thấy Tiểu Đồng chỉ bị một số vết thương ngoài da, Uyển Chi bị chấn thương khá nặng cần mất một thời gian dài tịnh dưỡng.

Uyển Chi và Tiểu Đồng được đưa về phòng riêng, Uyển Chi namwftreen giường do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Hoắc Trương ngồi cạnh chăm chú quan sát cô, anh biết những chuyện như thế này ít nhiều gì cũng sẽ để lại chướng ngại tâm lí cho Uyển Chi, tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không để những chuyện này lặp lại một lần nào nữa.

Chân mày Uyển Chi nhíu chặt, đột nhiên cô dãy dụa, nước mắt vô thức rơi:

“ Buông ra, tránh xa tôi ra.”

Uyển Chi bật dậy, cô sợ hãi ôm lấy anh trong giấc mơ cô thấy những tên đó liên tục lao đến cô, bàn tay dơ bẩn của chúng sờ soạng khắp người cô rất kinh khủng.

Hoắc Trương nhẹ nhàng xoa lấy lưng của Uyển Chi, nhìn cô sợ hãi anh càng tự trách bản thân hơn.

Một lúc sau cơn sợ hãi cũng qua đi, Uyển Chi đột nhiên nhớ đến vết thương của Hoắc Trương, nhìn vào cánh tay anh, vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, cô thở phào:

“ Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi.”

Uyển Chi mỉm cười nép mình trong lồng ngực của anh, mọi chuyện đã qua, cầu mong hạnh phúc sẽ đến với họ trong tương lai