Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 196: Thái Tử, bức vua thoái vị không? (11)



Lăng Thanh Huyền bị giam lỏng.

Nàng ngộ ra chân lý không thể nuông chiều trùm phản diện. Nhìn hắn từng chút một leo lên đầu mình, nàng liền muốn đắp chiếu cho hắn.

"Thanh cô nương, đây là xiêm y và trang sức điện hạ đưa tới."

"Thanh cô nương, đây là món ăn mới điện hạ đặc biệt tìm ngự trù làm ra."

"Thanh cô nương, đây là..."

Lăng Thanh Huyền cho Tiêu thị vệ một cái liếc mắt, chặn mất lời y đang định nói.

Đưa nhiều thứ vô dụng như vậy đến đây làm gì? Nàng chỉ muốn đắp chiếu cho nam nữ chính.

【Ký chủ, nhìn về mặt tích cực thì nhân vật phản diện sủng ái ngươi như Thái Tử Phi còn gì.】Nếu không có hai hàng thị vệ chặn cửa thì càng tốt.

Lăng Thanh Huyền còn lâu mới trúng chiêu. Nàng chốt cửa lại, không cho ai vào.

Hóa kiếp bọn họ rồi xông ra thì quá dễ gây chú ý, Lăng Thanh Huyền mở cửa sổ, Tiêu thị vệ đứng bên ngoài cười như hoa hậu thân thiện.

'Rầm!'

Nàng đóng cửa sổ lại, quyết định đi cửa chính.

_______________________________________________________________________________

Tư Mã Vân Y nằm trên giường một ngày một đêm, mẹ ả cũng ngồi bên giường khóc một ngày một đêm, muốn Tư Mã đại nhân đi tìm Thái Tử điện hạ đòi công đạo.

Thế nhưng ai dám đối đầu trực diện với Thái Tử chứ? Dù sao trên tay hắn có một nửa binh quyền.

Tư Mã đại nhân nhìn Sở Cẩm đang cau mày ngồi cạnh, thử thăm dò: "Tam hoàng tử, sắc trời đã tối, để ta phái người đưa ngài hồi cung."

Tư Mã gia thuộc phe trung lập, Tam hoàng tử này cứ thường xuyên lui tới, chẳng lẽ muốn mượn sức?

Sở Cẩm nói sang chuyện khác: "Vân Y sắp cập kê, Tư Mã đại nhân có con rể nào vừa mắt chưa?"

Xưng hô gần gũi như vậy, ánh mắt Tư Mã đại nhân biến đổi. Nhất là khi nghe những lời đằng sau, ông liền đoán được tâm tư Sở Cẩm.

"Chưa." Tư Mã đại nhân giữ nguyên lập trường, Sở Cẩm cũng không tiếp tục ép hỏi.

"Quấy rầy đã lâu. Vân Y có phát sinh chuyện gì, xin phái người báo cho ta biết."

"Dạ."

Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Sở Cẩm dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của người nằm trên giường. Gã siết chặt nắm đấm, đáy mặt ngập tràn oán hận.

Sở Mính, gã sớm muộn cũng phải thay thế vị trí của hắn!

Rời khỏi Tư Mã phủ, Sở Cẩm cũng không để hạ nhân đưa tiễn. Gã loanh quanh trên con đường phủ vây bởi bóng tối, nghiêng người, ẩn giấu thân ảnh của mình.

Ám vệ cúi thấp đầu, chờ đợi gã phân phó.

"Cho người tiếp tục truyền bá việc ác của Thái Tử. Bên phía phụ hoàng giả tạo thêm nhiều chứng cứ nữa. Thái Hậu gần đây thế nào?"

Ám vệ phát ra tiếng nói khàn khàn: "Ở tại Phật đường."

Cả ngày ăn chay niệm Phật, quyền lợi của thân phận này, bao giờ mới có thể dùng tới.

Dưới dung nhan ôn tồn lễ độ, Sở Cẩm là kẻ lòng lang dạ sói. 

"Lan truyền chuyện của ta và Vân Y ra ngoài." Tư Mã đại nhân không muốn, vậy chỉ đành dùng dư luận bức bách thôi.

"Dạ."

Ám vệ rời đi, Sở Cẩm rất hài lòng. Gã mặc dù không sánh được địa vị tôn quý của Sở Mính nhưng cũng là kẻ có hậu đài.

Chưa đi được mấy bước, gã cảm thấy nhiệt độ quanh thân chợt hạ xuống. Trực giác nhạy bén khiến gã nhanh chóng xoay người, không ngờ lại bị người đánh hôn mê bất tỉnh.

Trong bóng tối, thiếu nữ phủi bụi đất trên tay, âm thanh rõ ràng, vang dội.

【Ký chủ, ngươi đánh nam chính ngất xỉu làm gì vậy ~?】Từ lúc ký chủ đánh ngất toàn bộ thị vệ, ZZ đã cảm thấy nàng đang muốn đi làm đại sự.

Hắn vừa mới cho người đi tung tin đồn bậy về tiểu gia hỏa.

【Vậy chúng ta không phải nên đuổi theo ám vệ kia sao?】

Có hơi xa.

Cho nên giải quyết người ở gần trước đã.

ZZ không cho nàng gϊếŧ nam chính. Được, không gϊếŧ, nhưng dạy cho một bài học thì vẫn phải làm.

Lăng Thanh Huyền cúi người, chuẩn bị cởi thắt lưng của Sở Cẩm.

Trên đầu bỗng vang lên một giọng nói: "Chà chà, tuổi còn nhỏ sao có thể đói bụng ăn quàng thế kia?"

Lăng Thanh Huyền nhặt một viên đá dưới đất, ném lên.

Viên đá đánh vào mái ngói, nam tử áo đen tránh đi, nhảy xuống, đôi mắt bên trên khăn che mặt rạng ngời, rực rỡ.

Hóa ra là tiểu đồng bọn lần trước. Lăng Thanh Huyền liếc mắt một cái, chuẩn bị tiếp tục động tác, bị y ngăn lại.

"Ê, khoan đã, người cởϊ qυầи áo của hắn làm gì?"

Lăng Thanh Huyền vẻ mặt nghiêm túc: "Làm bẽ mặt hắn, tung tin đồn về hắn."

【... Ký chủ, ngươi thành thật với người xa lạ như vậy làm gì?】

Bởi vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Hắc y nhân không ngờ Lăng Thanh Huyền sẽ nói vậy, cười hai tiếng: "Rốt cuộc hắn đã làm gì chọc đến ngươi? Thôi thôi, ta cũng không hỏi nhiều. Một cô nương không tiện làm chuyện này, để ta giúp ngươi."

Có người sẵn lòng ra sức, Lăng Thanh Huyền nhường chỗ cho y.

Hắc y nhân gọn gàng lột sạch Sở Cẩm, khiêng người cùng y phục lên vai.

"Nói đi, ngươi muốn treo ở đâu? Tường thành hay đường cái?"

"Cổng chính Tư Mã phủ."

Hắc y nhân: ... Lợi hại!

Trong đêm đen, hai bóng người một trước một sau, hắc y nhân dò hỏi tên nàng.

Lăng Thanh Huyền không nói tiếng nào.

ZZ dặn không được tùy tiện nói tên cho nam nhân khác biết.

Hắc y nhân cũng cảm thấy mình hơi đường đột nên nói sang chuyện khác: "Ta cứ cảm thấy ngươi có chút quen mắt. Có phải từng gặp qua ở đâu không?"

【Hứ. Bọn đàn ông đều dùng chiêu này để làm quen với con gái. Ký chủ, tên này không phải người tốt. Đừng để hắn tiếp cận.】

Lăng Thanh Huyền yên lặng lùi về sau hai bước.

Hắc y nhân càng thêm lúng túng.

Hắc y nhân ném Sở Cẩm xuống cổng chính Tư Mã phủ, ngoảnh đầu lại đã không thấy bóng dáng Lăng Thanh Huyền đâu.

Cô nương kia thật đúng là lợi hại, có thể thần không biết quỷ không hay rời đi.

_______________________________________________________________________________

Tối rồi, phải đi ngủ thôi.

Khi Lăng Thanh Huyền trở về Đông cung, xộc vào mũi là mùi máu tanh nồng đậm.

Nàng hơi nhíu mày, nhìn nhóm thị vệ đang ngã trái ngã phải trong sân.

Có chút quen mắt, hình như là nhóm canh giữ trước cửa phòng nàng.

Hồi chiều, nàng đánh bọn họ bất tỉnh rồi mới bỏ đi.

Tiêu thị vệ lớn tiếng ngăn cản: "Điện hạ, là ta không hoàn thành nhiệm vụ. Ngài gϊếŧ ta là được, không thể gϊếŧ sạch thị vệ nơi này được!"

Họ đều là thị vệ theo điện hạ nhiều năm, bây giờ lại bị thương nằm rạp trên đất, kẻ tàn người tật.

Đáy mắt Sở Mính bị bóng tối bủa vây. Rõ ràng nàng đã hứa sẽ không rời khỏi, kết quả vẫn bỏ đi.

Nàng lừa hắn.

Nàng không thật lòng với hắn.

Hắn muốn gϊếŧ nàng.

Kiếm trên tay dính đầy máu tươi, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể đâm xuyên lồng ngực Tiêu thị vệ.

Sở Mính nâng kiếm lên. Chỉ có mùi máu tươi mới có thể làm hắn bình tĩnh.

"Ta về rồi." Lăng Thanh Huyền bước qua những thị vệ im lìm không kêu một tiếng kia, đến trước mặt hắn.

Sở Mính nắm chặt kiếm trong tay, cố đè nén cơn thô bạo, nhìn nàng không chớp mắt.

Mới đi một lát, tiểu gia hỏa đã không nghe lời.

Lăng Thanh Huyền cứ như vậy nắm tay hắn, dắt hắn vào tẩm điện.

Thị vệ nằm đầy đất trố mắt nhìn, không ai lên tiếng.

Điện hạ thế mà lại bỏ dở việc gϊếŧ người?

Bọn họ còn tưởng sẽ không sống qua được hôm nay.

Tiêu thị vệ thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên mặt đất. Dường như y đã phát hiện một bí mật vô cùng đáng sợ.

Vết thương trên tay Sở Minh lại nứt ra, Lăng Thanh Huyền lười băng bó cho hắn lần nữa, đem thuốc vứt xuống trước mặt hắn.

"Tự bôi."

Trên người thiếu nữ còn vương khí lạnh, có chút giá buốt.

Sở Mính lấy lại tinh thần, ném kiếm qua một bên.

"Ngươi đi đâu?"

"Đi làm đại sự."

Nàng không muốn nói rõ hành tung cho hắn biết.

Sở Mính không vui.

Không vui liền muốn gϊếŧ người.

Nhưng mà không muốn nàng nhìn thấy.

Lăng Thanh Huyền cảm thấy không nói trắng ra thì hắn sẽ không hiểu, cho nên nói thẳng: "Ta không thích bị người khác giam giữ, nhưng ta bảo đảm sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi."