Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 192: Thái Tử, bức vua thoái vị không? (7)



Cái gọi là 'thị tẩm'.

Chính là nữ tử hầu hạ nam tử nghỉ ngơi.

Cung nữ kia nghĩ Lăng Thanh Huyền tuổi còn nhỏ, chưa hiểu loại chuyện này, mới đưa cho nàng học theo.

Thế mà bây giờ 'tài liệu học tập' đang rơi rụng đầy mặt bàn, hai người đều nhìn thấy.

Hình ảnh quấn quít kia, tư thế gì cũng có.

Dưới ánh nén leo lắt, vành tai nam tử ửng hồng, hắn còn không nhận ra.

"Đây là gì?"

Lăng Thanh Huyền ăn ngay nói thẳng: "Có cung nữ bảo ta học theo cái này."

Tay áo vung lên, những bức họa kia biến thành giấy vụn.

Lăng Thanh Huyền cảm thấy sắc mặt Sở Mính càng thêm lạnh buốt.

"Mài mực."

Trên mặt bàn sạch sẽ chỉ còn lại giấy và bút mực, dù sao bây giờ cũng chưa ngủ được, Lăng Thanh Huyền cầm lấy thỏi mực. 

'Rắc!'

Nghiên mực vỡ nát.

Sở Mính ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm.

"Ta không dùng sức."

Nàng cảm thấy nhất định là do nghiên mực này niên đại quá xa xưa mới mong manh, dễ vỡ như vậy.

"Đó là nghiên mực trân quý do tiên hoàng ngự tứ."

"Ồ."

Trân quý? Quý hơn nữa cũng chỉ là cái nghiên mực.

Sở Mính thấy nàng một chút phản ứng cũng không có, chịu đựng cơn bực tức: "Châm trà."

Lăng Thanh Huyền nhắc ấm lên châm trà, sau đó ngay trước mắt Sở Mính, uống một hớp.

Đúng lúc nàng đang khát.

"Châm cho bổn cung!"

Lăng Thanh Huyền đặt mạnh chén trà xuống. Chén trà nứt ra.

Tiểu gia hỏa không thể nói rõ chút sao?

Nàng rót chén khác cho Sở Mính, sau đó ôm ấm trà mà uống.

Không phải đã rót cho ngươi rồi sao, trừng bổn tọa làm cái gì?

Bút lông trong tay Sở Mính gãy đôi, mực nhuộm đen một mảng lớn trên tấu chương.

Hắn muốn gϊếŧ nàng.

Đè nén ý nghĩ đó xuống, hắn hỏi: "Ngươi tên gì?"

Hắn gϊếŧ người chưa bao giờ ghi nhớ tên, nhưng đối với nàng, hắn muốn hiểu rõ thêm một chút.

"Tiểu Thanh."

Trực tiếp cho hắn biết tên nguyên chủ, sợ là sẽ có phiền toái. Cứ dùng cái tên này thì hơn.

Sở Mính đứng dậy. Thân hình cao ráo của hắn tạo cho người khác cảm giác áp bách, nhưng trước mặt Lăng Thanh Huyền, hoàn toàn không có chút lực uy hiếp.

"Gác đêm."

Bỏ lại hai chữ, Sở Mính đi đến bên giường.

Lăng Thanh Huyền bỏ ấm trà xuống. Gác đêm?

【Chính là cung nữ hoặc thái giám gác cho chủ tử nghỉ ngơi á.】

Bổn tọa chiều hắn quá nên hắn hư phải không?

Ngủ một giấc còn phải có người gác?

Lăng Thanh Huyền xoay người, đột nhiên cảm nhận được khí tức của lệnh bài.

Thân phận lệnh bài ở trong phòng này!

Sở Mính cởi áo ngoài, nằm lên giường.

Hắn nhìn qua Lăng Thanh Huyền, phát hiện nàng có chút ngu ngơ, tựa như không hiểu gác đêm là phải làm gì.

Hắn không kiên nhẫn mà lên tiếng nhắc nhở: "Lại đây."

Lăng Thanh Huyền đi tới, hắn vỗ vỗ mép giường, chỉ vào bệ đặt chân: "Ngồi gác ở đây, chớ quấy rầy bổn cung."

Sau đó phân nửa số nến bị tắt đi, chỉ để lại vài ngọn nến leo lắt.

 Thở ra một cái, Lăng Thanh Huyền không câu nệ tiểu tiết ngồi ở một bên, âm thầm cảm thụ khí tức của lệnh bài.

Khí tức kia rất gần, dường như chỉ ở ngay bên cạnh.

Nàng lần theo khí tức, phát hiện ở trên người đang nằm trên giường.

Trên người của Sở Mính?

Không đúng. Nếu vậy tại sao bây giờ nàng mới cảm nhận được?

Có lẽ là ở trên giường.

Xác nhận Sở Mính đã ngủ say, nàng mới rón rén bò lên giường.

Giường trong tẩm điện rất lớn, còn rất mềm nữa.

Lăng Thanh Huyền vừa đè lên đã có một chỗ lõm xuống.

Nàng chậm rãi đi lên, thấy Sở Mính nhíu chặt mày, trán toát mồ hôi lạnh.

Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

Dù đang nghỉ ngơi, hắn vẫn một mực duy trì tư thế phòng ngự.

Xem ra hết sức không có cảm giác an toàn.

Thân thể hắn khẽ run, Lăng Thanh Huyền còn tưởng hắn phát hiện ra mình. Kết quả lại thấy hắn hít thở không thông, như đang tránh né thứ gì đó.

【Ký chủ, nhân vật phản diện mơ thấy ác mộng. 】

Bây giờ bổn tọa không phải quỷ, không vào trong mộng cứu vớt hắn được.

【Ngươi có thể cho hắn một cái ôm đầy ấm áp.】

Bổn tọa cho ngươi một đấm thì còn được.

【...】Chỉ biết hung dữ với nó. Hứ!

Ánh mắt nàng chuyển qua gương mặt hắn. Muốn bóp.

Bàn tay lạnh lẽo đặt lên má hắn. Bóp bóp. Nhéo nhéo.

Ừm, cảm giác thật tuyệt.

Đôi mày của Sở Mính dần thả lỏng, dường như cảm giác lạnh lẽo kia có thể hòa dịu cơn ác mộng của hắn.

Thấy hắn có vẻ rất thoải mái, Lăng Thanh Huyền quyết định bóp  thêm vài lần nữa.

Cổ tay bị chụp lấy, nàng bị Sở Mính kéo vào lòng.

"Đừng lộn xộn."

Tiếng nỉ non mang theo buồn ngủ thổi vào đỉnh đầu Lăng Thanh Huyền.

Không giống giọng nói lạnh lùng và khát máu khi hắn thanh tỉnh, mà có chút mềm mại.

Nàng thấy hắn mơ mơ màng màng, bàn tay đang tự do sờ soạng trên người hắn.

Lệnh bài ơi lệnh bài, ngươi ở đâu?

Mau cầm lệnh bài chạy lấy người thôi.

Sở Mính nghiêng người, đè lên cánh tay làm loạn của cô.

Lăng Thanh Huyền muốn đưa chân đạp hắn xuống giường.

Có chịu ngủ yên không thì bảo!

【Ký chủ, nhân vật phản diện thật đáng thương. Ác mộng làm hắn mãi mà không được ngon giấc. Hay thì đêm này cứ ngủ trước đi, mai rồi hãy tìm.】

Xem ra ngươi không hào hứng với nhiệm vụ ngẫu nhiên lắm nhỉ?

【Làm gì có ~ Nhiệm vụ ngẫu nhiên quan trọng. Nhiệm vụ ẩn giấu cũng rất quan trọng mà ~】

Lăng Thanh Huyền chỉ cần dùng chút sức là có thể rút tay ra, nhưng nhất định sẽ đánh thức Sở Mính.

Hắn thức dậy lại lạnh tiếng lạnh giọng, chẳng thà cứ để hắn ngủ.

Nghĩ vậy, nàng nâng hai chân lên, thăm dò trên người hắn.

Xẹt qua từ dưới lên trên, thỉnh thoảng dừng lại cọ cọ một hồi.

Cơ thể Sở Mính dần nóng lên, trong lòng có chút khác thường.

Thế nhưng mí mắt hắn nặng nề, làm thế nào cũng không mở ra được.

Hắn chỉ muốn dính sát vào nơi lạnh lẽo bên cạnh.

Hắn ôm Lăng Thanh Huyền càng chặt hơn nữ.

Lăng Thanh Huyền dùng chân đẩy đẩy. Nàng sắp chết rồi nè! Hắn có tỉnh không vậy?

"Ưʍ..."

Thân thể bị đẩy ra, hô hấp của hắn hơi loạn.

Cơn ác mộng khiến hắn không thở nổi kia biến thành một cảnh tượng khác.

Những hình ảnh trong mấy bức họa hắn nhìn thấy lúc nãy dần dần tái hiện trong đầu.

Nam nữ cọ xát, hơi thở quấn quít.

Hắn hơi hé miệng, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm dịu đi cơn nóng.

Lăng Thanh Huyền còn đang sờ soạng, hơi thở nóng rực bỗng ập tới, đôi môi lạnh của nàng bị ngậm lấy.

Đối phương dường như không biết bước tiếp theo nên làm gì, chỉ khẽ cắn, liếʍ ɭáρ.

Lông mi hắn run lên, nụ hôn chỉ dừng lại ở mặt ngoài. Vì không biết phải làm gì tiếp theo, hơi thở bắt đầu trở nên táo bạo, thậm chí có chút ủy khuất.

Lăng Thanh Huyền khẽ dời mắt, xoa dịu cơn nóng nảy của hắn, đưa hắn vào một ngọn lửa nóng bỏng mới.

Lúc này Sở Mính thoải mái hơn rất nhiều, mày khẽ giãn ra. Hắn như đứa bé tập tễnh học đi, nghiêm túc học tập theo dẫn dắt của nàng.

Tay hắn vô thức buông Lăng Thanh Huyền ra, thăm dò vào cổ áo của nàng.

Nhưng mà, động tác bỗng ngừng lại.

Lăng Thanh Huyền buông môi hắn ra, nhịn không được đạp hắn một cái.

Ngủ rồi! Hắn ngủ thiếp đi rồi!

Tay còn giữ nguyên chỗ cũ!

Coi nàng là túi giữ ấm à?

Lăng Thanh Huyền giật giật.

Tuyệt, nàng không động đậy được. Tay chân Sở Mính bó chặt lấy nàng.

Thở ra một hơi, nàng cũng không giãy giụa.

Lệnh bài ngày mai tìm. Không gấp.

Việc gấp hiện tại là làm thế nào để danh chính ngôn thuận đưa tên này đi bán muối.

Nhìn gương mặt an ổn ngủ say, Lăng Thanh Huyền vùi mặt vào lòng hắn, nhắm mắt lại.