Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 189: Thái tử, bức vua thoái vị không? (4)



Nữ chính nhất định phải ở bên cạnh nàng một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn cướp được khí vận.

Lăng Thanh Huyền tránh khỏi tiếp xúc với ả, lạnh giọng: "Tránh ra."

Bổn tọa có việc, tạm thời tha cho ngươi một mạng.

Lúc này Tư Mã Vân Y mới phát hiện, giọng điệu cùng biểu tình của Lăng Thanh Huyền phát sinh biến hóa. Nàng đúng ra phải ỷ lại vào mình, giờ lại tránh như rắn rết.

Chẳng lẽ nàng nhớ lại rồi?

Tư Mã Vân Y tận lực bảo trì vẻ trấn định: "Tiểu Thanh, có phải ngươi nhớ ra điều gì đó không? Nói cho ta nghe đi."

Để tránh cho nữ chính tiếp tục lải nhải, Lăng Thanh Huyền cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Nàng lách qua Tư Mã Vân Y, ả lại bám theo không bỏ: "Tiểu Thanh, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện đến. Mau trở về đi."

Tuy quốc sư quanh năm không lộ mặt nhưng nếu có người hữu tâm phát hiện, chuyện của ả sẽ bại lộ. Không được, kế hoạch của ả không thể kết thúc ở đây được.

Hai người một tránh một đuổi, dần tới bên hồ nước của Ngự Hoa Viên. Tư Mã Vân Y nảy sinh ác ý, cố ý khơi ra đề tài.

"Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy? Ta là bạn tốt của ngươi. Nếu có chuyện không vui, cứ nói ra đi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Lăng Thanh Huyền dừng bước, nghiêm túc trả lời: "Thật đúng là có."

"Hả?" Tư Mã Vân Y chỉ khơi chuyện vậy thôi, không ngờ Lăng Thanh Huyền thật sự nói, vậy ả sẽ lắng nghe.

"Ngươi lại đây."

Tư Mã Vân Y tiến lên vài bước. Sau đó khi sắp đến gần Lăng Thanh Huyền, chân ả trượt một cái, ngã vào trong hồ.

'Tùm!'

 "A! Cứu ta với! Ta không biết bơi! Tiểu Thanh, mau cứu ta!"

Nhìn ả tung tăng vẩy nước, Lăng Thanh Huyền nghịch viên đá dưới chân.

Ở gần bổn tọa, ngươi đừng hòng gặp chuyện gì may mắn.

Tư Mã Vân Y chật vật bất kham, ánh mắt yếu đuối cũng biến thành độc ác.

Nhất định là Lăng Thanh Huyền cố ý, nếu không sao ả lại vô cớ rớt xuống hồ.

Ả không biết bơi. Ả không muốn chết. Ai đó mau đến cứu với.

Không thể không thừa nhận, khí vận cường đại cũng không phải trưng cho đẹp. Tư Mã Vân Y chỉ bị giày vò một lát đã có một bóng người nhảy xuống hồ, cứu lấy ả.

"Vân Y! Nàng không sao chứ?"

Bóng người kia chính là Tam hoàng tử Sở Cẩm. Chẳng mấy chốc, gã đã cứu được Tư Mã Vân Y đưa lên bờ. Hơn nữa còn cởi áo khoác ngoài của mình, choàng lên cho ả.

"Tam... Tam hoàng tử." Tư Mã Vân Y thoi thóp, nắm chặt lấy gã.

Suýt chút nữa ả sẽ chết.

Lăng Thanh Huyền cũng không nhìn thêm. Cung nhân ở xung quanh đang tụ tập lại, không tiện động thủ với đôi nam nữ chính này.

Còn chưa đi hai bước, Sở Cẩm đã gọi nàng: "Đứng lại! Là ngươi làm?"

Thời điểm gã tới, ở đây chỉ có Lăng Thanh Huyền cùng Tư Mã Vân Y, không phải nàng thì còn có thể là ai.

"Không phải." Lăng Thanh Huyền chỉ vào viên đá trên mặt đất: "Nàng ta tự trượt chân."

Tư Mã Vân Y thở hổn hển mấy hơi, mới phát hiện xung quanh đứng đầy người. Ả vội vàng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Cẩm để tránh gièm pha.

Không được, bây giờ còn chưa thể có quan hệ thân mật đến mức này với Tam hoàng tử.

Sở Cẩm cảm nhận người trong lồng ngực rời đi, vẻ mặt bi thương.

Dù cho bị cha ả phát hiện gã xuất hiện ở trong phủ, ả cũng không muốn thừa nhận bọn họ từng gặp gỡ.

Bây giờ ả vội vã rời đi như vậy, là không muốn người khác đồn đãi sao?

Tư Mã Vân Y không chú ý biểu tình của gã, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền, âm thầm nghiến răng.

Lăng Thanh Huyền đã giải thích trước một bước, ả không tiện đổi trắng thay đen.

"Không hổ danh là tiểu thư của Tư Mã gia. Cả người ướt sũng cũng thật là xinh đẹp."

"Tam hoàng tử thật là nho nhã, thấy người gặp nạn liền ra tay cứu giúp. Đúng là lòng mang thiên hạ."

Các cung nhân đều đang nịnh bợ nam nữ chính, Lăng Thanh Huyền không có hứng nghe tiếp. Cô xoay người đi, va vào một lồng ngực rắn chắc.

Xẹp mũi rồi!

Đàn hương mát lạnh xen lẫn mùi thuốc, hít vào xoang mũi mang theo chút đắng.

Ngẩng đầu nhìn lên. Thiếu niên môi hồng răng trắng, sóng mũi cao, hàng mi đen nhánh, cong vút phủ bóng xuống đôi mắt ảm đạm, không chút ánh sáng.

Hắn mặc y phục màu vàng chiết xạ ánh mặt trời, thế nhưng toàn thân như dung nhập vào bóng tối, sâu không thấy đáy.

【Nhiệm vụ ẩn giấu: Thu hoạch giá trị hảo cảm của nhân vật phản diện Sở Mính.】

【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Sở Mính giá trị hắc hóa đạt 98.】

ZZ đã từng nói, khi giá trị hắc hóa vượt qua giá trị hảo cảm, giá trị hảo cảm sẽ không cách nào tăng lên được.

Giá trị hắc hóa của tiểu gia hỏa đã sắp chạm nóc rồi, xem ra nhiệm vụ ẩn giấu này không cần phải làm nữa.

Lăng Thanh Huyền còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Mính nhìn chằm chằm: "Trượng hình."

Thiếu niên cùng lắm hai mươi tuổi, giọng nói lại chững chạc, ổn trọng. Theo giọng điệu lạnh lẽo của hắn, hai thị vệ tiến đến, muốn bắt lấy Lăng Thanh Huyền.

Cung nhân đứng xung quanh thở mạnh một hơi cũng không dám.

Có trời mới biết vị Thái tử điện hạ này xuất hiện khi nào. Thần không biết quỷ không hay, thật như một người chết.

Sở Cẩm cũng nhìn thấy hắn. Gã thu liễm thần sắc, đứng dậy hành lễ.

Tư Mã Vân Y hơi há hốc miệng, ánh mắt dán chặt lên dung mạo tựa như thần tiên giáng thế của Sở Mính.

Hóa ra Thái tử lại khôi ngô, tuấn dật như vậy. Chỉ là, trông hắn quá mức quạnh quẽ.

Thái tử điện hạ Sở Mính, nam nhân tôn quý nhất Vu Dụ Quốc, chỉ đứng dưới hoàng đế. Đáng tiếc, nổi tiếng tàn bạo, thanh danh cũng không tốt.

Nghe nói hắn ngang ngược, máu lạnh, chỉ cần một chút không hài lòng sẽ đem người ra chém gϊếŧ, tính cách quái gỡ, vui giận thất thường.

Nếu không phải hắn là do tiền hoàng hậu sở sinh, e rằng không thể ngồi lên chiếc ghế Thái tử này.

Lăng Thanh Huyền nhìn vào mắt hắn, né sang một bên, không để thị vệ bắt được.

"Thái tử điện hạ muốn dùng trượng hình với ta?"

Giọng nói của thiếu nữ thanh lãnh, hỏi ra vấn đề không chút phập phồng, từng câu từng chữ lại như nện vào lòng Sở Mính, làm dâng lên những cảm xúc bất thường.

Nhất là khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia, Sở Mình không khỏi nhíu máy.

"Đúng vậy."

Một cung nữ, lại  dám nhìn thẳng vào hắn lâu như vậy.

Không thích.

Vậy gϊếŧ đi.

Lăng Thanh Huyền lần nữa từ bỏ nhiệm vụ ẩn giấu. Nàng điểm nhẹ mũi chân, tránh khỏi sự truy bắt của thị vệ.

【Ký chủ, hắn chỉ là giá trị hắc hóa hơi cao một chút. Chỉ cần ngươi hạ thấp giá trị hắc hóa xuống, vậy là có thể tăng giá trị hảo cảm lên rồi. 】

Ngươi muốn thì ngươi lên đi.

Trực giác của một con heo nói cho ZZ biết, nó dám xông lên thật sẽ lập tức biến thành một bàn Mãn Hán Toàn Tịch ngay. (¬ ¬)

Tuyến thời gian bọn họ đến tương đối trễ, cho nên nhân vật phản diện mới hắc hóa nghiêm trọng như vậy.

Nếu giá trị đạt một trăm, nhân vật phản diện sẽ sụp đổ, nhiệm vụ này thật là hết cách.

【Ký chủ, ngươi đừng bỏ rơi nhân vật phản diện mà.】。゜゜('O`)°゜。

Nói như thể nàng bội tình bạc nghĩa ấy.

Ánh mắt Sở Mính không chút dao động nhưng hai thị vệ kia biết hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu ngay cả một cung nữ nho nhỏ cũng bắt không được, vậy người chết sẽ là bọn họ.

ZZ đột nhiên lên tiếng: 【Ký chủ, hay ngươi hôn nhân vật phản diện một cái đi. Nói không chừng hắn sẽ không muốn gϊếŧ ngươi nữa.】

Cái chủ ý đần thối này, Lăng Thanh Huyền không muốn thử chút nào.

Nàng bị ZZ ầm ĩ đến đau đầu, tránh khỏi thị vệ, xông thẳng về phía Sở Mính.

Cung nhân đứng xung quanh vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Thiên địa ơi, tiểu cung nữ này không muốn sống nữa rồi.

Điều làm Tư Mã Vân Y kinh ngạc chính là, Lăng Thanh Huyền biết võ công từ bao giờ, sao ả lại không hay biết?

Không ngờ Sở Mính cũng biết võ công, hắn thấy tư thế của Lăng Thanh Huyền, nghĩ rằng cô muốn động thủ với mình.

Rút nhuyễn kiếm bên hông ra, Sở Mính bị Lăng Thanh Huyền bắt lấy cổ tay. Nàng nhón chân lên, hướng về đôi môi hồng kia, hôn tới.