Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 173: Chú à, đừng dính lấy tôi (21)



Tại hội trường Tụ Hưng.

Đồ Tuyết Nguyệt che lấy nửa bên cánh tay trầy da, rúc vào lòng Kỳ Tuấn.

"Tuyết Nguyệt, em không sao chứ?"

Kỳ Tuấn xem xét ả một vòng xong, tức giận quát với người đang ngồi ở vị trí trung ương, cầm Champagne trên tay: "Lăng Manh! Cô vì sao nhắm vào Tuyết Nguyệt? Bởi vì tôi cùng cô ấy thân thiết nên ghen ghét à?"

Lăng Thanh Huyền có hơi khát, ở đây lại không có nước lọc.

Cô đành phải đầy ghét bỏ mà nhấp một ngụm Champagne.

"Ghen ghét?"

Bổn tọa vậy mà không hiểu ghen ghét là có ý gì.

"Cô vốn chính là một nữ nhân như vậy. Chỉ có chú của tôi không tin mà thôi. Cô bắt cá hai tay thật suиɠ sướиɠ hả?"

Có gì mà suиɠ sướиɠ, phiền phức muốn chết.

Vừa lúc nam nữ chính tụ cùng một chỗ, đắp chung một cái chiếu thật là tiện.

Cô vuốt chiếc ly, suy nghĩ có nên dùng mảnh vỡ cắt cổ bọn họ không.

【Ký chủ, ở đây nhiều trẻ con lắm. Đừng dọa sợ đóa hoa tương lai của tổ quốc mà.】

Sau khi ngắt cuộc gọi, cô tới gần Đồ Tuyết Nguyệt, còn chưa ra tay đâu, cô nàng kia đã tự té cho bị thương, sau đó sà vào ngực Kỳ Tuấn ríu ra ríu rít.

Cô mà động thủ thật thì làm sao chỉ trầy sơ như vậy.

Tiến vào hội trường, vừa vặn ở giữa có ghế dựa, cô liền an tọa, thuận tiện cầm Champagne tạo dáng.

Lưu Hạ tằng hắng hai tiếng, kiên định đứng cạnh lăng Thanh Huyền. Mặc dù hơi giống đàn em nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.

Người xung quanh bị lời của Đồ Tuyết Nguyệt cùng Kỳ Tuấn làm hồ đồ, cảm thấy Lăng Thanh Huyền nhất định đã làm gì hai người họ.

"Ném bọn họ ra ngoài!" Thấy Lăng Thanh Huyền không nói một lời, Kỳ Tuấn hừ lạnh, phân phó vệ sĩ.

Mấy vệ sĩ áo đen tiến lên, Lưu Hạ chuẩn bị xong tư thế.

Dám động đến anh và Lăng Thanh Huyền, đánh không lại cũng phải hạ gục vài tên.

Lăng Thanh Huyền vung tay lên, Champagne liền như có linh hồn, hướng về phía trước tạt lên người bọn họ, một người cũng không bỏ sót.

Bị rượu giội ướt, cả bọn ngơ ngác trong chốc lát.

Còn những người khác bị động tác cool ngầu của Lăng Thanh Huyền hấp dẫn.

Thiếu niên lạnh lùng chậm rãi đứng dậy, cởi áo choàng ném lên ghế. Ánh mắt cô lạnh như băng như xuyên thấu đến đáy lòng, làm người bất giác co rúm lại.

"Manh tương, xông lên không?" Lưu Hạ xoa tay hầm hè, vừa lúc xả cơn giận lần trước.

"Ừ." Lăng Thanh Huyền ứng tiếng, Lưu Hạ liên xông ra.

【Ký chủ, ngươi... Nhẹ tay chút, đừng gây án mạng nha. 】

ZZ an ủi chính mình. Nếu đã phản kháng không được, vậy thì hưởng thụ thôi.

Tuấn nam mỹ nữ, dù là đang đánh nhau, tư thế cũng thật xinh đẹp. Đã có người nhịn không được lén quay chụp lại.

Đồ Tuyết Nguyệt kéo tay Kỳ Tuấn, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Học trưởng, Lăng Manh thật quá đáng. Xem thường anh còn đùa giỡn với anh. Tất cả mọi người ở đây đều đang xem kịch kìa."

Kỳ Tuấn vốn ưa sĩ diện, lại thêm thiếu nữ mềm mại dựa vào trong ngực, đầu óc gã càng không thanh tỉnh.

Gã cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi người.

"Lăng Manh, tôi vốn không muốn xuống tay với cô, là cô không biết điều."

Gã cùng nhận ra, người bị chụp lén chính là cô, chỉ là cắt tóc, đổi phong cách mà thôi.

Trước kia không nhận ra cô biết diễn như vậy. Ở chỗ đường cây xanh đánh mình không chút nương tay.

Loại nữ nhân giỏi ngụy trang này thật khiến người ta ghê tởm.

Cho dù hiện tại gã đối với cô có hứng thú, nhưng vẫn không thể chấp nhận tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.

Đặc biệt là khi cô leo lên cành cao Kỳ Dật, nếu thật sự để cô thành công bước vào Kỳ gia, cuộc sống của gã chỉ sợ không được yên lành.

Gã muốn vạch trần bộ mặt thật của cô, làm Kỳ Dật nhận ra cô đến cùng là loại nữ nhân gì.

"A lô, gọi thêm người tới đây."

Gã đưa mắt ra hiệu với đám hồ bằng cẩu hữu. Những người kia hiểu ý cũng gọi điện thoại kêu người tới.

Điện thoại còn chưa cúp máy, những vệ sĩ kia toàn bộ nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi.

Lưu Hạ hoạt động gân cốt một chút, cảm giác vô cùng thoải mái. Quả nhiên đánh nhau xả giận thật là suиɠ sướиɠ.

Nếu anh có thể đem Hạ Kình đè xuống đất đánh một trận thì tốt rồi.

Một người mặt không biểu tình, một người cười gian tiến tới gần, Đồ Tuyết Nguyệt phát hiện cánh tay Kỳ Tuấn đang khẽ run rẩy.

Ả bất giác nhíu mày. Nam nhân này sao mà nhát gan quá vậy?

Lúc trước biểu hiện trước mặt ả cũng không phải như thế này.

'RẦM!'

Cửa lớn bị đá văng ra, Kỳ Tuấn tưởng là người của mình tới, đắc ý cười nói: "Tôi là thiếu gia của Kỳ gia, chọc vào tôi không có kết cục tốt đâu. Lăng Manh, cầu xin tôi tha thứ đi."

Người của gã tới thật nhanh, cũng biết giữ thể diện cho gã lắm.

Lăng Thanh Huyền lại không phản ứng, chỉ lãnh đạm nhìn gã, cũng không tiến lên. Kỳ Tuấn còn tưởng cô đang sợ hãi, giọng điệu càng thêm càn rỡ.

Nhưng mà, nhiệt độ chung quanh đột nhiệt giảm xuống, ngay cả đám hồ bằng cẩu hữu phía sau đều lui lại, Kỳ Tuấn lúc này mới nhận thấy có chút kỳ quái.

Đàn em kéo đến hẳn phải rất ầm ĩ, cớ sao gã chỉ nghe âm thanh một đôi giày da nện bước trên mặt đất?

"Mày bảo ai cầu xin tha thứ?"

Thẳng đến khi giọng nói quen thuộc cất lên, Kỳ Tuấn mới run chân. Gã đến cả đứng cũng không vững, phải dựa vào Đồ Tuyết Nguyệt mới không vắt giò lên cổ mà chạy.

Kỳ Dật, thế mà lại là Kỳ Dật.

Làm thế nào mà hắn lúc nào cũng có thể kịp thời xuất hiện?

Kỳ Tuấn há hốc miệng, không biết giải thích thế nào, thần sắc biến đổi không ngừng, gã cười lấy lòng: "Chú, sao chú lại tới đây?"

Lần trước Kỳ Dật đã cảnh cáo gã, gã không coi ra gì. Lần này, e rằng không thể lừa gạt đại khái cho xong rồi.

Gã còn đang suy nghĩ tìm cớ, Kỳ Dật đã bước thẳng tới, xách cổ gã lên.

Gã ở trước mặt Kỳ Dật, thật không khác gì một con gà con, giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Không còn điềm chống đỡ, Đồ Tuyết Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác té nhào xuống đất.

"Mày muốn cho ai không có kết cục tốt, muốn ai cầu xin tha thứ?"

Như thể hơi lạnh tỏa ra khi mở cửa tủ đông, Kỳ Tuấn lạnh đến phát run.

Nam nhân áo vest giày da, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm khiếp người, thân cao áp bách cùng khí thế chững chạc, lão luyện, khiến người ở đó cả thở mạnh cũng không dám.

Đẹp trai quá!

Chỉ vừa ra trận, hắn liền thu được một đám fan cuồng. Có người nhịn không được cầm  máy ảnh lên, nhưng bị Lăng Thanh Huyền chặn lại, hoàn toàn không chụp được chính diện.

"Chú, lời cháu nói lần trước chú không tin, lần này nhất định phải tin. Lăng Manh chính là một kẻ trong ngoài bất nhất, thấy cháu đối xử tốt với cô gái khác liền muốn phá đám, còn khi dễ người khác, rõ ràng muốn bắt cá hai tay!"

Kỳ Tuấn duỗi tay đè lại, thở phì phò giải thích.

Nam nhân đang xách cổ gã chau mày, gằn từng chữ, mang theo trọng kích.

"Mắc mớ gì tới mày? Người của tao, tao sủng, tao mặc cho em ấy phá. Lời của trưởng bối mày nghe không nhớ được, vậy giữ lỗ tai lại để làm gì?"

Giọng điệu kia, thật giống muốn tìm đồ cắt lỗ tai của gã.

"Tui, tui thở không nổi. Đẹp trai chết mất! Sao có thể có người đẹp trai như vậy nói những lời này? Thật giống như đang nằm mơ á!"

"Còn không phải nằm mơ giữa ban ngày sao? Người ta có nói với bà đâu?"

Mấy đóa hoa của tổ quốc xem kịch vui từng người đôi mắt lóe sáng, hoàn toàn dời mắt không được.

Kỳ Dật duỗi tay ném một cái, Kỳ Tuấn như một miếng giẻ lau vô dụng rơi phịch xuống đất.

Hắn xoa xoa tay, ánh mắt xẹt qua Đồ Tuyết Nguyệt, ánh mắt sắc bén.

Nữ nhân này, từng xuất hiện ở tiệc rượu hôm đó, thuốc mà hắn trúng...

Xem ra cần phải điều tra thêm.

Đồ Tuyết Nguyệt vội vàng cúi đầu. Ả trăm triệu lần không nghĩ tới, nam nhân ả từng tính kế, lại là chú của Kỳ Tuấn.

Đó là người càng lợi hại, địa vị càng lớn hơn đó!

Nếu bị hắn phát hiện...