Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 165: Chú à, đừng dính lấy tôi (13)



Trên quầy bar, trên ghế dài, có đủ loại nam nhân mặc đủ loại trang phục.

Trên sàn nhảy, còn có nam nhân đang nhảy múa.

Có gợi cảm cởi mở, cũng có thẹn thùng cứng nhắc.

Chỉ mới bước vào nơi này ba giây, Kỳ Dật đã cảm thấy mình đối với nam giới nhất định không có hứng thú.

Hắn xoay người muốn chạy, bị Hạ Kình bắt lấy.

"Kỳ đại gia, anh không phải muốn xác định một chút sao? Đi loanh quanh vài vòng đi, nói không chừng có thể tìm được loại hình mà anh thích."

Kỳ Dật nhịn xuống, hắn nhất định phải làm rõ ràng xu hướng giới tính của mình.

"Hạ thiếu, cậu tới rồi." Ông chủ mặc sơ mi trắng tiến lên nghênh đón bọn họ: "Bên kia đã chuẩn bị bàn rồi, mọi người cứ từ từ chơi."

Ánh mắt ông chủ đặt lên người Kỳ Dật, làm hắn hết sức khó chịu.

Hai người được an bài đến một bàn nằm trong góc.

Tuy rằng bây giờ Kỳ Dật còn chưa công khai thân phận của mình, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, cẩn tắc vô áy náy.

Ông chủ sắp xếp mấy nhân viên ngoại hình thượng đẳng đến, giới thiệu từng người: "Ở đây có công, có thụ, cường tráng, âm nhu, giọng nói dễ nghe, kỹ thuật cao siêu, tư thế thành thục, hai vị có chọn trúng ai không?"

Hạ Kình cố nén cười, hỏi nhỏ: "Huynh đệ, anh nằm trên hay nằm dưới?"

Kỳ Dật trừng mắt nhìn qua, cậu không dám trêu chọc tiếp.

Những nam nhân được ông chủ mang tới, có người thẹn thùng không dám nhìn hắn, có kẻ gan lớn thẳng thừng đánh giá hắn.

Hắn chỉ tay, loại đi mấy nam nhân nhìn qua tuổi tác không nhỏ.

"Hóa ra anh thích loại hình nhỏ tuổi hả?" Hạ Kình nhàm chán vừa uống rượu vừa trêu đùa.

Cậu không có hứng thú với mấy nam nhân này. Cậu thích nữ nhân thành thục, ngực lớn, eo nhỏ, mông vểnh cơ.

Còn lại ba nam sinh trẻ tuổi, được ông chủ lưu lại tiếp đãi bọn họ.

"Ông chủ, để em rót rượu cho anh nha." Có nam sinh chủ động một chút, dẫn đầu lên tiếng.

Bọn họ đều rất thông minh, biết xem mặt đoán ý, thời điểm không nên tiếp cận, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

"Các cậu bao nhiêu tuổi?" Kỳ Dật vắt chân chữ ngũ, ánh mắt quét qua một lượt.

Hắn cũng không biết vì sao ánh mắt mình lại dừng lại trên thân một nam sinh tuổi tác tương đối nhỏ.

Loại cảm giác dị thường kia, lại không xuất hiện.

Chẳng lẽ phải tiếp xúc mới có sao?

Bọn họ theo thứ tự là mười chín, hai mươi mốt và hai mươi ba tuổi.

Người đứng gần Kỳ Dật nhất, chính là thiếu niên mười chín tuổi kia.

Thiếu niên tướng mạo mềm mại đáng yêu, giọng nói cũng dễ nghe.

Kỳ Dật đón lấy ly rượu mà cậu ta đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ.

Không có cảm giác.

Thậm chí cảm thấy bực bội.

Xu hướng giới tính của hắn hẳn là bình thường, hắn thích nữ giới mới đúng.

"Ông chủ, anh thích ở trên hay ở dưới?" Thiếu niên xích lại gần, mang theo mùi hương thoang thoảng. Cổ áo cậu ta hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Không giống, hoàn toàn không giống.

Kỳ Dật dời mắt đi: "Ở trên."

Hắn sao có thể nằm dưới. Không thể nào.

"Em thì sao cũng đều được nha. Ông chủ từng thử qua chưa?"

Kỳ Dật hơi siết chặt ly rượu, có chút không muốn trả lời. Nữ nhân hắn còn chưa thử qua, huống chi là nam nhân.

Hạ Kình giúp hắn giải vây: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mấy người không có tài nghệ đặc biệt gì à?"

Một nam sinh khác cười nói: "Tất nhiên là có, nhưng phải vào phòng mới biểu diễn được."

"Phía sau có phòng chuyên môn chuẩn bị, hai vị ông chủ muốn tới không?"

Kỳ Dật nghĩ thầm, dù sao cũng phải thử xem, nếu không trong lòng cứ có gì đó lấn cấn.

"Dẫn đường."

Hạ Kình kinh ngạc, kéo ống tay áo hắn: "Anh định đi thật hả?'

Cậu là trai thẳng, một chút hứng thú cũng không có. Kỳ Dật thì thôi đi, cậu muốn về nhà.

Kỳ Dật xụ mặt gật đầu: "Cậu muốn về thì cứ về, đừng ở đây cản trở."

...Hạ Kình cảm thấy bị vứt bỏ.

Vừa lúc chuông điện thoại vang lên, cậu nói: "Anh đi trước, tôi chờ một lúc đã."

Cậu phải chiếu cố tổ tông này cho tốt, nếu để truyền ra tin tức xấu gì, cậu gánh không nổi đâu.

Ba nam sinh, cuối cùng chỉ giữ một nam sinh tương đối chủ động đi theo bên cạnh Kỳ Dật. Nam sinh dẫn hắn đến gian phòng phía sau, bật lên đèn phòng mờ ảo.

"Đi tắm." Kỳ Dật ngồi trên ghế, giường kia hắn có chút không quen.

Nam sinh đi vào phòng tắm, Kỳ Dật mở ra di động, ngồi ngẩn người.

Mấy chục cuộc gọi không bắt máy, tên nhãi ranh kia căn bản không sợ hắn uy hiếp.

Nếu hắn thật sự có hứng thú với nam nhân, vậy tội gì không tìm một người ngoan ngoãn một chút chứ?

Suốt ngày đối nghịch với hắn, lúc nào cũng chọc hắn bực bội.

Hắn vốn công tác rất bận rộn, lấy đâu ra thời gian dư thừa mà đi dỗ một thằng nhãi ranh nhỏ hơn mình một đống tuổi chứ.

Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, trong đầu hắn lại một mảnh thanh minh, một chút ý nghĩ khác cũng không có.

Qua mười mấy phút, cửa phòng tắm mở ra, thân thể trẻ trung bốc hơi nóng, trùm khăn tắm: "Tổng giám đốc, em tắm xong rồi."

Vừa nói cậu vừa muốn kéo khăn tắm trên người xuống.

"Thiên địa ơi, đây là gay bar đó. Manh tương, em thấy không? Quá trời nam nhân luôn!"

"Số phòng."

"À à, anh họ ở số 233."

Kỳ Dật nghe thấy hai chữ lạnh đạm kia, vành tai liền căng thẳng.

Cửa phòng bọn họ không khóa, ngay sau đó, cửa trực tiếp bị mở ra. Mái tóc đen dài xẹt qua, dung nhan tinh xảo của thiếu nữ dưới ánh đèn như đang chói sáng rực rỡ.

"Whoa! Ở đây sao lại có hai người đàn ông?" Lưu Hiểu bất chấp che mắt, nhanh chóng tìm tin nhắn trong điện thoại.

"Tiêu rồi, chị nhìn nhầm. Là số 333." Lưu Hiểu vội vàng nhắm mắt hướng về người trong phòng xin lỗi, quay người muốn đi gấp, lại phát hiện Lăng Thanh Huyền không nhúc nhích.

"Manh tương? Đi thôi."

Kỳ Dật chưa giây phút nào cũng thấy khẩn trương như lúc này, phảng phất như huyết dịch toàn thân đang đọng lại.

Lời nói kẹt trong cổ họng, hắn nhìn chằm chằm dáng hình băng sương kia. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn lặp tức nhận ra cô.

Kiểu ăn mặc này của cô hẳn là vừa tham gia hoạt động cosplay linh tinh gì đó. Hắn có tìm hiểu qua, nam nữ sắm  vai nhân vật chỉ cần phù hợp là được.

Cho nên hôm nay tên nhãi ranh này đóng vai nhân vật nữ?

Lại nhìn thêm một cái, trái tim ngắn như muốn ngừng đập. Trong lòng hắn như có một sợi dây bị căng ra, đứt gãy.

Đó là một loại cảm xúc muốn có được cô, đem cố đặt dưới thân mình.

"Không tệ." Ánh mắt lạnh lùng hơi thu lại, Lăng Thành Huyền nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Tiểu gia hỏa bây giờ biết đi tìm nam nhân rồi nha. Thật đáng mừng.

【Ký chủ, bây giờ không phải lúc để chúc mừng. Có người muốn cướp nam nhân của ngươi!】

Cướp đi. Cho đó.

"Manh tương?" Trong phòng có một người đàn ông lạnh lẽo, nặng nề, còn có một thiếu niên nửa quấn khăn tắm.

Lưu Hiểu còn tưởng Lăng Thanh Huyền chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Đi."

Lưu Hiểu nhanh chóng lôi kéo cô.

"Không được đi!"

Tại khoảnh khắc cô xoay người, Kỳ Dật rốt cuộc ngồi không yên. Hắn đứng dậy, từng bước một mà đến.

Lưu Hiểu sợ đến phát run.

Có trời mới biết ở chốn này có lão đại của băng đảng nào. Cô còn nhỏ, cô sợ.

Đứng trước mặt họ, Kỳ Dật mới phản ứng được mình vừa nói gì.

Hắn đột nhiên cắn răng, chỉ vào thiếu niên kia: "Cậu đi ra ngoài."

Nam sinh mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời cầm quần áo rời đi.

Lưu Hiểu còn đang ngơ ngác, đã bị Kỳ Dật nhốt ở bên ngoài.

'Cách'

Cửa bị khóa lại.

Cô muốn gõ cửa, điện thoại lại có tin nhắn tới.

'Người quen, chị đi trước đi."

Là Lăng Thanh Huyền gửi. Cô thở phào, xoay người đi phòng 333.

Có lẽ là bạn của Manh tương.

Tin nhắn vừa gửi xong, di động đã bị nam nhân cướp đi.

"Cậu tới đây, là muốn tìm nam nhân?"