Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 447: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (12)



Long Sa Tuyết bị con vật khổng lồ đuổi đến kinh hồn bạt vía, vất vả lắm mới rời được Cửu Liên sơn. Vào đến Tây Nhạc sơn, nàng ta mới thở phào.

Đó là… thứ gì vậy?

Long Sa Tuyết thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng nàng ta vẫn còn sợ hãi. Nàng ta ngoái lại phía sau, nắm chặt vạt áo nhanh chóng đi về hướng cung điện, nàng ta bị thương, bước đi khập khiễng, rất chậm.

Không dễ gì mới thấy cung điện, Long Sa Tuyết dần thả lỏng.

“Sư nương.”

Phù Hề đeo kiếm đi ra, thấy dáng vẻ chật vật của Long Sa Tuyết, giật mình tiến tới: “Người sao vậy?”

“Sư phụ ngươi đâu?” Long Sa Tuyết không thích Phù Hề lắm, dù sao một mỹ nhân gợi cảm như vậy ở bên cạnh Sơ Dương khiến nàng ta rất lo lắng, cho nên giọng nói khó tránh khỏi hơi cứng nhắc.

Phù Hề đỡ Long Sa Tuyết: “Sư phụ ở thư phòng, ta dìu người vào đã.”

Phù Hề để ý thấy vết thương trên bắp chân Long Sa Tuyết, thần sắc nàng ta khác thường, Long Sa Tuyết liếc mắt liền nhìn ra, lại nhìn xuống chân: “Sao, ngươi biết là thứ gì làm ta bị thương?”

Phù Hề nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không… không biết.”

Nàng ta cúi đầu: “Sư nương, ta dìu người vào.”

Phù Hề đưa nàng ta trở về phòng, lại đi gọi Tạ Sơ Dương, Long Sa Tuyết đã bắt đầu sốt, cuộn mình trên giường, nhìn rất không ổn.

“Chuyện gì vậy?”

Phù Hề nhỏ giọng trả lời: “Vừa rồi ta ra ngoài thì gặp sư nương, hình như sư nương bị thương.”

Tạ Sơ Dương nhìn vết thương trên chân Long Sa Tuyết, hắn tiến lên kiểm tra một lượt. Vết thương đã biến thành màu đen như bị móng vuốt sắc bén cào.

Tạ Sơ Dương yên lặng bắt mạch, sau đó bôi thuốc cho Long Sa Tuyết nhưng tình hình của Long Sa Tuyết cũng không tốt hơn.

Long tộc lớn mạnh, không thể bị cào một cái đã thành như vậy.

“Đi mời Dạ Nguyệt chân quân qua đây một chút.” Tạ Sơ Dương dặn dò Phù Hề.

Phù Hề vâng lệnh, liếc mắt nhìn Long Sa Tuyết ở trên giường, nàng khẽ cắn môi rồi rời khỏi phòng.

Khi đi mời Dạ Nguyệt chân quân phải đi ngang qua Cửu Liên sơn, nàng nhìn cung điện tinh xảo phía dưới, tinh thần có chút bất định.

Dạ Nguyệt chân quân không có trong cung, nghe nói là đến Cửu Liên sơn, Phù Hề lại vội vã vòng lại Cửu Liên sơn.

Phù Hề đứng bên ngoài Cửu Liên sơn, nhìn thiếu niên đi xuống trong sương mờ, sắc mặt nàng có chút khó coi, trực tiếp chạy lên mấy bước: “Ngọc Huy, ngươi điên rồi!”

Thiếu niên tỏ vẻ kiêu căng: “Ai bảo ả chọc giận sư phụ, sư phụ không thích ả, ta giáo huấn ả, đáng đời.”

Phù Hề tức giận: “Đưa ta thuốc giải.”

“Không có.” Thiếu niên hừ nhẹ.

“Đệ…” Phù Hề nhìn xung quanh một chút:

“Ngọc Huy, ở Bồng Lai tiên đảo có cha mẹ làm chỗ dựa cho đệ, đệ muốn ai chết thì người đó phải chết nhưng đây là tiên giới, đệ nghĩ kỹ đi, nói không chừng đệ còn liên lụy cả Ngân Tranh tiên tôn.”

Trong lòng Phù Hề thực ra rất không thích đứa em trai này.

Cha mẹ luôn thiên vị hắn, dù làm gì cũng đều căn dặn nàng phải bảo vệ hắn cho tốt.

Nhưng hết lần này đến lần khác Ngọc Huy gây chuyện thị phi, dù xảy ra chuyện gì vẫn để nàng chịu tiếng xấu thay, Phù Hề cảm giác sớm muộn sẽ có ngày mình đánh chết hắn.

Ngọc Huy nhíu nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ lời nói của Phù Hề.

“Ta không có thuốc giải.”

Cuối cùng Ngọc Huy vẫn nói những lời này, lách người khỏi Phù Hề đi xuống núi.

Phù Hề tức không chịu được nhưng nàng không làm gì Ngọc Huy được.

Nghĩ đến lời căn dặn của Tạ Sơ Dương, nàng vội đi tìm Dạ Nguyệt chân quân.

Dạ Nguyệt chân quân là tiên y nổi danh tiên giới, Phù Hề đến tìm người, Minh Thù không tiện giữ người. Tốt xấu gì người ta cũng là nhân viên công vụ của tiên giới.

“Ngân Tranh tiên tôn.” Lúc rời đi Phù Hề đột nhiên nhìn cô nói một câu:

“Người khuyên Ngọc Huy đừng khư khư cố chấp như vậy, hại người cuối cùng hại mình.”

Minh Thù có hứng thú nhìn sang: “Hắn làm gì?”

Phù Hề không đáp lời, vén áo rời đi.

Minh Thù bảo Ngô Đồng đi nghe ngóng thử xem xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu Ngô Đồng mới về: “Long Sa Tuyết bị thương, tính mạng khó giữ.”

Minh Thù: “…”

Khỉ nó, đối tượng mang giá trị thù hận không thể sống tốt hơn chút sao?

Trẫm ngày ngày cứu đối tượng mang giá trị thù hận, bóng ma tâm lý rất lớn.

“Sắp chết thật ư?” Minh Thù đứng lên:

“Còn sống được bao lâu?”

“Nghe ý của Dạ Nguyệt chân quân… nếu không tìm được thuốc giải, hẳn là không sống được quá mười hai canh nữa.”

“Long Sa Tuyết là Long tộc sao lại yếu như vậy?” Long tộc giả à?

Ngô Đồng: “…” Tiên tôn có vẻ gấp? Người xảy ra chuyện cũng không phải là Sơ Dương tiên tôn, tiên tôn gấp gì chứ?

Không hiểu được suy nghĩ của tiên tôn nhà mình.

“Thuốc giải, em nói nàng ta trúng độc?” Minh Thù nhìn về phía Ngô Đồng:

“Trúng độc gì?”

Ngô Đồng lắc đầu, nàng có thể nghe ngóng được chừng này đã là không dễ gì.

“Ngọc Huy đâu?”

“Vừa rồi còn thấy hắn…” Ngô Đồng nói một tiếng, nhìn một vòng xung quanh, không thấy người, không khỏi nhíu mày:

“Sư tôn, em đi tìm thử nhé?”

“Không cần.” Minh Thù đi ra ngoài cung, chớp mắt một cái đã biến mất trong màn đêm.

Nguồn gốc cái tên Cửu Liên sơn chính là chín ngọn núi được liên kết với nhau từ thấp tới cao, lại từ cao tới thấp giống hình chữ nhân. Cung điện của Minh Thù xây ở chỗ cao nhất.

Cô ra khỏi cung đi về hướng thường ngày xuống núi, trên đường đi chợt có con thú nhỏ, nhìn thấy cô bèn tíu tít chạy vào rừng sâu.

Con thú nhỏ túc tắc đi theo chân Minh Thù.

Con sen, ngươi chờ ta với.

Lúc này trong rừng tản ra sương mù, thiếu niên dựa vào một gốc cây, ngón tay đang nhỏ máu. Mà dưới đất, một con cự thú đang bò lổm ngổm, tham lam dùng lưỡi liếm máu trên ngón tay thiếu niên, hàm răng sắc nhọn tựa như lúc nào cũng có thể cắn đứt ngón tay thiếu niên.

Âm thanh rất nhỏ truyền đến từ đằng xa, thiếu niên kinh ngạc, thu tay về, nhảy lên cây.

Cự thú thấy thiếu niên đi rồi, cũng chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng lúc nó xoay người, liền thấy một con thú nhỏ màu sắc sặc sỡ ngồi xổm phía sau nó.

Con sen, ngươi mau đến xem, xấu quá đi!

Con thú nhỏ nhảy nhót tại chỗ rất vui vẻ.

Miêu tả con cự thú này thế nào nhỉ, có chút giống con cóc phiên bản lớn, có điều trên đầu có ba con mắt.

Tự cho mình là Nhị Lang Thần sao?

Minh Thù chậm rãi đi tới, làn áo xanh lướt qua cành cây, sau âm thanh rất nhỏ lại khôi phục sự vắng vẻ.

Cự thú lùi về dưới bóng cây, cảnh giác nhìn Minh Thù chằm chằm.

Con sen, ta muốn ăn nó.

Con thú nhỏ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng lên nhìn cự thú.

Ăn mới có thể bồi bổ, chưa biết chừng ta có thể nói chuyện, con sen, ngươi mau bắt nó cho ta ăn.

Minh Thù: “…” Con cóc này ăn có ngon không?

Con cóc: “…” Tại sao ánh mắt nhìn mình chằm chằm của con thú hai chân kia lại kỳ quái như vậy?

Minh Thù thu tầm mắt lại, nhìn cái cây bên cạnh con cự thú.

“Tự mình xuống đây, hay là ta mời ngươi xuống?”

Trên cây hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả lá cây cũng không rung, Minh Thù nhấc chân về hướng đó, con cóc lập tức tạo tư thế tấn công.

Xào xạc…

Lá cây lay động, thiếu niên từ trên cao nhảy xuống, rơi xuống cạnh con cóc, trên tay hắn còn đang rỉ máu. Trong nháy mắt, lực chú ý của con cóc bị máu của hắn thu hút, tham lam tiến đến liếm máu của hắn.

Con thú nhỏ nhảy nhót mấy cái tại chỗ, không ngừng ồn ào.

Con sen, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn con sen của người khác kìa, dùng máu của mình để nuôi. Ngươi nhìn lại mình đi, một lời không hợp là cắt mất khẩu phần ăn của ta.

Thú của người ta thật hạnh phúc.

Thật muốn ăn nó quá.