Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 420: Trả Thù



Người đăng: ngaythodng

"Tiểu thư, ta cũng không biết tại sao Tử Nhiên đại sư lại như thế."

Tuy rằng Hắc Ngư nói như thế, nhưng trong lòng lại đang không ngừng miên man bất định.

Bách Niệm gia bọn họ vốn là quần hùng một phương ở Thiên Địa hồ, chứ không phải là loại tứ tinh thế lực ở Huyền Sắc hồ này có thể sánh ngang. Địa vị của Bách Niệm Hương tự nhiên rất cao. Dứt bỏ những quan hệ khác không nói, chỉ bằng hai chữ Bách Niệm thôi cũng đủ khiến cho những Trấn Nhạc cảnh ở Huyền Sắc hồ phải lấy lễ tiếp đón, phụng làm thượng khách. Chớ nói chi tới lớp quan hệ của Tử Nhiên.

Cho nên, thường xuyên có Trấn Nhạc cảnh tới gặp Tử Nhiên đại sư đều bị tiểu thư nhà mình mắng.

Bởi vì Tử Nhiên là một trong năm vị tam tuyền Tuyền Qua thần tượng ở trong 108 hồ thuộc Thiên Địa hồ.

Địa vị của nàng đủ để sánh ngang vị trí tộc trưởng Bách Niệm gia bọn họ.

Thậm chí sẽ cao hơn.

Nhưng nàng lại tỏ ra thân thiện với Ôn tông chủ kia.

Phảng phất như lão hữu lâu năm.

"Chẳng lẽ... Ôn tông chủ kia có biện pháp có thể trị hết thương tật ở tay của Tử Nhiên đại sư?" Hắc ngư bỗng nhiên sinh ra ý niệm này trong đầu, cũng nói ra ý nghĩ này.

"Thật?"

"Tiểu thư, trừ chuyện này, ta thật không nghĩ ra được chuyện khác."

"Chỉ bằng những thứ này? Sẽ không phải là lừa gạt sư phụ ta a."

"Sẽ không, nếu như là lừa gạt, hắn sẽ không đi ra ngoài được. Không ai sẽ ngốc tới mức coi là bên cạnh Tuyền Qua thần tượng không có cường giả."

"A... Càng nghe càng mơ hồ." Mắt thấy sắp tới Hải Long sơn, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều.

Chỉ là, nếu thật như những gì hắc ngư nói.

Vậy thì sư phụ sẽ lại có được năng lực chế tác Tuyền Qua Đồ.

Nghĩ tới đây, nàng lập tức thúc giục hắc ngư di chuyển nhanh hơn.

Khi trở lại căn phòng nhỏ ở trên đảo, liền nghe thấy có tiếng ô ô phát ra từ trong rừng, dường như là tiếng kêu rên.

Xuất phát từ sự tò mò, Bách Niệm Hương lựa chọn đi vào trong ngách nhỏ ở trong rừng, đi lần theo phương hướng phát ra tiếng rên —— Bởi vì thanh âm kia giống như là của Tiểu Vọng —— Chính là con Tạc Xỉ kia.

"Ô ô..."

Tiếp cận thanh âm, Bách Niệm Hương vội vàng đẩy nhánh cây chắn ngang tầm mắt ở phía trước ra.

Một màn tiếp theo khiến nàng trợn to mắt.

Vậy mà Tạc Xỉ lại nằm rạp trên mặt đất, Lang Nha Bổng rơi ở trên mặt đất cách đó mấy trượng, bộ dạn như nếm mùi thua cuộc. Mà nguyên nhân khiến cho nó nằm rạp trên mặt đất chính là một con chó vàng.

Đúng!

Chính là con chó vàng theo Ôn tông chủ tới đây — Một con chó tới ngay cả yêu cũng không phải!

"Cáp Cáp!"

Bỗng nhiên, ngoài rừng truyền lại tiếng hô hoán.

Bách Niệm Hương nhớ kỹ, thanh âm này là của người tên Lâm Khả Vô kia.

Khi con chó nghe thấy thanh âm này, lườm nàng một chút, sau đó quay sang sủa Tạc Xỉ một tiếng, rồi sau đó thoải mái bước đi.

Bách Niệm Hương nhìn xem một màn này, khẽ kinh ngạc không nói nên lời.

Sư phụ từng nói, Tiểu Vọng có huyết mạch đặc thù, tuy đánh không lại yêu vật Thần Huyền trung cảnh hoặc Nhân tộc Thần Huyền thượng cảnh, thế nhưng nhất định sẽ không khuất phục.

Nhưng bây giờ, không ngờ nó lại nằm rạp trên mặt đất kêu rên.

Chẳng phải nói, huyết mạch áp chế rất mãnh liệt?

Hóa ra, cái thứ kia là đang giả làm một con chó?

Rõ ràng là đại yêu.

"Tiểu Vọng, ngươi không sao chứ?" Bách Niệm Hương thôi nghĩ ngợi, vội vàng chạy tới đỡ Tạc Xỉ dậy, nhìn ra ngoài rừng cây, "Các ngươi... Thật quá đáng."

...

Ngoài rừng.

La Mịch sờ lên đầu chó săn, "Cáp Cáp, ngươi đừng có chạy lung tung, chỗ này không phải là Vân Lam sơn."

"Đi. Tông chủ và Tử Nhiên đại sư hiện tại đang ở phía bên kia đảo, chúng ta đi qua bên đó."

Lâm Khả Vô nói xong, cất bước đi tới phía con đường mòn.

Khi mọi người đi tới một phía khác của đảo, Ôn Bình đang ngồi bên hành lang cạnh lầu, tập làm quen khống chế nhiệt độ của Địa Ngục Hỏa.

Dù sao ở đây cũng không phải là phòng bếp Bất Hủ tông, không có công năng tự động điều chỉnh hỏa diễm. Hắn thích sử dụng Hình Phạt Chi Hỏa để đốt nướng thức ăn, thế nhưng lại không thể sử dụng để chế linh thiện.

Cho nên phải luyện tập khống chế nhiệt độ một hồi.

"Gâu gâu."

Nghe thấy tiếng chó săn kêu bên tai, Ôn Bình ngây ra một lúc, thu hồi hỏa diễm.

"Tạc Xỉ kia khiêu khích ngươi?"

"Ngươi đánh nó... Còn bị trông thấy?"

Nghe thấy như thế, Ôn Bình có chút bất đắc dĩ.

Đánh thì đánh chứ sao.

Khiêu khích Cáp Cáp, bị đánh cũng xứng đáng.

Chỉ là bị trông thấy, việc này lại có đôi chút lúng túng.

Dù sao nơi này cũng là nhà của người khác.

"Ầy."

Đang nói, Ôn Bình nghe thấy tiếng bước chân, Bách Niệm Hương ở trên bậc thang trực tiếp ném qua một cái túi cho Ôn Bình.

Ôn Tình vung tay đón lấy, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Bách Niệm Hương nói trước: "Đây là thứ ngươi muốn... Lần sau, tự ngươi đi mua lấy những thứ chỉ tốn mấy viên bạch tinh này đi."

"Là do sư phụ ngươi nói. Vốn ta muốn tự đi mua..." Ôn Bình cười trả lời.

"Ta..."

Bách Niệm Hương nghẹn lời.

Giống như quả thật có chuyện như thế.

"Vậy ta mặc kệ... Lần sau đừng để ta đi. À phải... Ngươi có thật có thể giúp sư phụ ta không?" Bách Niệm Hương bỗng nhiên nói chậm lại, trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sự biến hóa này khiến cho Ôn Bình sững sờ.

"Đương nhiên."

"Chính ngươi nói đó nhé, đừng để tới lúc đó trị không hết."

"A Hương, không nên nói bậy." Lúc này, Tử Nhiên ở trên lầu đi xuống, khẽ trừng Bách Niệm Hương một chút, mắt nhìn chiếc túi ở trong tay Ôn Bình.

Ôn Bình thuận thế mở ra nhìn thêm vài lần.

"Ôn tông chủ, có mua đủ hết chưa?"

"Đủ rồi."

"Phân lượng rất đủ, đến lúc đó mọi người có thể cùng ăn chung một chỗ. Ta bận đi trước."

Nói xong, Ôn Bình liền đi tới phía phòng bếp.

"Cùng ăn chung một chỗ?" Tử Nhiên ngây ra một lúc, không hiểu ý của Ôn Bình là gì, nhưng thấy Ôn Bình cất bước đi, nàng vội vàng nhẹ giọng đáp, "Vậy làm phiền Ôn tông chủ."

Ôn Bình vừa mới rời đi, Bách Niệm Hương bỗng nhiên vỗ trán một cái, nhớ ra nàng chưa kịp nói xong.

"Sư phụ... Con chó kia đánh Tiểu Vọng."

Tử Nhiên sửng sốt một chút.

"Chó gì?"

"Chính là con chó vàng kia."

"Ừm."

Tử Nhiên ồ một tiếng liền đi theo sau lưng Ôn Bình, hiển nhiên nàng căn bản không quan tâm tới chuyện của con chó hay là Tiểu Vọng.

"Sư phụ..." Trông thấy bóng lưng sư phụ xa dần, Bách Niệm Hương có chút dở khóc dở cười, sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu, rời khỏi lầu.

Lần này là nàng đi kiếm bọn người Lâm Khả Vô —— Nàng muốn trả thù cho Tiểu Vọng.

Nếu sư phụ đã không muốn quản, vậy thì nàng quản!

Mấy tên luyện thể cảnh, cộng thêm một tên Thông Huyền hạ cảnh, nàng là đủ!

Sau khi tìm được bọn Lâm Khả Vô, một đoàn người đang đứng ở trên một viên đá tròn, nhìn mặt hồ dập dềnh sóng biếc, trong tay đã là cầm bội kiếm.

Bách Niệm Hương mới đi tới phụ cận, lập tức giơ bàn tay trắng như ngọc ra chỉ thẳng Lâm Khả Vô.

"Ngươi, ra đây, đơn đấu!"

"Làm gì?" Lâm Khả Vô mặc dù là trả lời, nhưng kiếm trong vỏ kiếm lại trực tiếp bay ra ngoài.

Kiếm hóa bạch mang.

Trực tiếp chui xuống nước.

Trực tiếp dọc theo mặt hồ "mở ra" một lỗ hổng dài trăm thước, sau đó lên như diều gặp gió, phóng lên trên không trung.

"Ta..."

Bách Niệm Hương thấy cảnh này, sững sờ ngay tại chỗ.

"Đây là kiếm pháp gì?"

Vốn động tác muốn mở mạch môn lập tức ngừng lại, ánh mắt hoàn toàn ngưng kết ở trên thân thanh kiếm đang bay lên kia.

Kiếm bay lên không.

Ánh mắt của nàng nhìn lên theo.

Lúc nhìn xem nó bay quá đỉnh đầu, cảm giác nguy cơ ập vào mặt — Đây là trực giác trời sinh của một tu luyện giả.

"Không phải... Là ngươi! Ngươi, ra đây đơn đấu!"

Bách Niệm Hương vội vàng chỉ tay sang một hướng khác, chỉ tới La Mịch.

Lâm Khả Vô này rất khó giải quyết!

Đợi chút nữa lại đánh!

Trước tiên giáo huấn tên luyện thể cảnh này một phen.