Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 387: Hô Phu Nhân



Người đăng: ngaythodng

"Nếu như hai tháng trước, vậy hẳn sẽ đến tham gia buổi thi đấu tuyển chọn này, ngươi vào xem, có thể sẽ tìm ra."

Nếu như bằng hữu của Lâm Khả Vô đến Sơn Hải thành vào năm ngoái, hắn còn thật không dám đánh cược. Thế nhưng nếu như là hai tháng trước, hắn dám cam đoan nhất định sẽ ở bên trong, tiền đề là phải sống đến được Sơn Hải thành.

Bởi vì Bách Tông Liên Minh chỉnh hợp toàn bộ thế lực ở Sơn Hải thành, không ai dám sớm thu đệ tử, đều thống nhất trong bảy ngày này. Hơn nữa chế định tiêu chuẩn nhất tinh thế lực 50 cái danh ngạch, nhị tinh thế lực 100 cái danh ngạch, tam tinh thế lực 200 danh ngạch, cùng tứ tinh thế lực có 500 danh ngạch.

Mục đích chính là vì tạo ra "Thăng Long Nhật". Để cho Sơn Hải thành trở nên sôi nổi, hấp dẫn vô số người đến Sơn Hải thành quan sát bảy ngày "Thăng Long Nhật", cứ như thế xúc tiến Sơn Hải thành phát triển, lại tạo nên danh tiếng cho Sơn Hải thành.

"Tông chủ." Nghe thấy Vân Hải Thương Lam nói thế, Lâm Khả Vô lập tức ánh mắt khao khát nhìn sang Ôn Bình.

"Được rồi, muốn đi các ngươi hãy cùng đi." Ôn Bình ra hiệu cho cả La Mịch cùng Dương Hề, "Mang theo chó săn... Nhớ kỹ, không nên chạy loạn. Nếu không lúc ta trở về khó kiếm các ngươi."

"Tông chủ vạn tuế!"

"Tông chủ, chúng ta nhất định không chạy loạn."

Dương Hề hai người vui mừng, thịnh hội một năm chỉ có bảy ngày này hấp dẫn bọn họ hơn là việc đi gặp Hô Lan đại sư.

Ba người một chó sau khi xuống xe thú, Ôn Bình nói với Vân Hải Thương Lam "Vân Hải thành chủ, tiếp tục đi thôi."

"Ừm."

Vân Hải Thương Lam khẽ gật đầu, vội vàng điều khiển xe thú tiếp tục chạy tới phía trước.

Xe thú đi đến trước một canh giờ sau đó quẹo qua một con đường hợp, sau đó lại tiếp tục quẹo vài lần trên đường này, lúc chạng vạng tối mới dừng lại trước một căn lầu mái thủy tinh trước cửa là hai tên Thần Huyền thượng cảnh hộ vệ đứng gác.

Khi Ôn Bình hai người xuống xe đi vào trong, hai tên Thần Huyền thượng cảnh hộ vệ kia không hề động một chút nào, ngay cả hai con ngươi đều không rung động một chút. Vân Hải Thương Lam không cảm thấy kinh ngạc, nói: "Ôn tông chủ, không cần để ý tới bọn họ, vài chục năm nay hai người một mực dạng này."

Tuy rằng Vân Hải Thương Lam nói như thế, nhưng Ôn Bình vẫn là không nhịn được nhìn hai người thêm vài lần.

"Hôm nay tại sao không có ai?" Lúc đi đến đại đường lại không thấy ai khiến cho Vân Hải Thương Lam có chút buồn bực, "Ôn tông chủ, ngươi trước ngồi ở đây chờ một lát, ta đi kiếm tên Hô Lan kia giúp ngươi."

Hiển nhiên, Vân Hải Thương Lam quen biết Hô Lan kia từ lâu.

Nhìn xem Vân Hải Thương Lam rời khỏi đại đường, Ôn Bình thu hồi ánh mắt ngược lại nhìn sang đồ vật bày biện ở đại đường. Kệ đồ cổ ở sau lưng hắn, bên trên bày biện các loại thiên tài địa bảo, linh khí dạt dào.

Chỉ riêng vật trên kệ đồ cổ thôi, giá chí ít cũng phải hơn ngàn viên mai bạch tinh mới có thể mua được, nhưng đối phương lại bày những bốn kệ đồ cổ. Không nói những cái khác, chỉ bằng gia sản thổ hào này, khó trách Tuyền Qua thần tượng đều lấy nhị tinh làm mục tiêu.

"Ôn tông chủ..." Lúc này, Vân Hải Thương Lam vừa đi lại chạy trở về, cùng đi theo hắn còn có một nữ tử. Kia là một phụ nhân rất đẹp, chí ít qua tướng mạo nàng chỉ khoảng chừng 30 tuổi.

Phụ nhân vừa đến, Vân Hải Thương Lam vội vàng giới thiệu, "Ôn tông chủ, vị này là phu nhân của Hô Lan đại sư."

"Hô phu nhân."

Ôn Bình tượng trưng hô một câu.

Hắn đang chờ phu nhân của Hô Lan cất tiếng nói.

Quả nhiên, sau một khắc, Hô Lan phu nhân vội vã đi đến mở miệng, "Ôn tông chủ, thật ngại. Trượng phu ta mấy ngày nay vừa mới bế quan, muốn chế một tấm nhị tinh Tuyền Qua Đồ, hôm nay không có cách ra ngoài gặp ngài."

Vân Hải Thương Lam là ai, nàng biết.

Thành chủ Vân Hải chi đô, dưới trướng có bốn tên nửa bước Trấn Nhạc, chính hắn cách Trấn Nhạc cảnh cũng chỉ có một đường. Nhân vật bậc này, trượng phu nàng một mực giao hảo cùng hắn, không dám thất lễ.

Cũng không phải nói một nhị tinh Tuyền Qua thần tượng không bằng nửa bước Trấn Nhạc, không thể bày mặt thối, mà là Vân Hải Thương Lam không giống. Vân Hải chi đô nhất định có thể trở thành tứ tinh thế lực, đối với tứ tinh thế lực, nhị tinh Tuyền Qua thần tượng cũng phải bảo trì khiêm tốn, cho nên Vân Hải Thương Lam trong mắt nàng cùng trượng phu luôn là thượng khách.

Hiện tại, điệu bộ của vị thượng khách này lại cường điệu vị thiếu niên này là người đến từ địa phương càng lớn hơn, khiến cho, nếu trượng phu Hô Lan không thể đến gặp hắn thì nàng thân là người chủ nhà còn lại phải mau chóng chạy ra đây tiếp khách..

Khi nhìn thấy vị Ôn tông chủ này, nàng là Thần Huyền thượng cảnh nhưng cũng không nhận ra được cảnh giới của đối phương, nàng tin Vân Hải Thương Lam.

Nghe xong Hô phu nhân, Ôn Bình vội vàng hỏi "Vậy khi nào thì Hô Lan đại sư xuất quan?"

"Ba ngày sau... Trượng phu ta chế tác một tấm nhị tinh Tuyền Qua Đồ chỉ cần ba ngày, hắn là hôm qua bế quan." Hô phu nhân vội vàng trả lời, "Nhưng nếu như Ôn tông chủ có việc gấp, có thể nói với ta, chờ Hô Lan ra ngoài, ta nhất định lập tức chuyển đạt."

"Được rồi, ba ngày sau lại đến đi." Tuyền Qua thần tượng chế tác Tuyền Qua Đồ là không thể có một tia quấy nhiễu, một câu nói cũng không thể, cho nên Ôn Bình nói ra trước cũng không có ý nghĩa.

Bay ngày này, vừa lúc điều tra một chút tư liệu của Thiết Sơn các ở Sơn Hải thành này.

Ôn Bình đứng dậy, ôm quyền, muốn rời khỏi, "Hô phu nhân, sắc trời đã tối, vậy liền không làm phiền."

"Ôn tông chủ đi thong thả." Hô phu nhân vội vàng cung tiễn Ôn Bình, thẳng cho tới bên ngoài phủ đệ, Ôn Bình đi xa, nàng mới xoay người lại. Mà một màn này, cũng để cho không ít người đều xem ở trong mắt, nhao nhao nhìn chăm chú Ôn Bình.

Ở vùng này đều là những người hiển hách, địa vị ngang hàng nhị tinh Tuyền Qua thần tượng. Phần lớn là viện trưởng học viện, khách khanh tông môn, không có một ai dưới Thần Huyền thượng cảnh.

"Người kia là ai, vậy mà có thể được Hô phu nhân cung tiễn như thế."

"Tuyền Qua thần tượng tính khí khó chịu, người nhà tự nhiên cũng tương tự, Hô phu nhân chưa từng cung kính đưa tiễn ai như thế, hơn nữa người kia sau khi đi xa nàng mới trở về."

"Xem tướng mạo, chỉ sợ là thiếu gia của tứ tinh thế lực gì a."

"Xem ra là như thế."

Mấy tên Thần Huyền thượng cảnh nâng cốc cười nói trên tửu lâu khôn nhịn được bắt đầu bàn luận, mượn rượu, bắt đầu nói đến đề tài này. Đến cuối cùng, càng truyền càng thần, đều liên lụy đến tứ tinh thế lực cấp cự đầu.

Bởi vì phía sau Hô Lan thế nhưng là tam tinh Tuyền Qua thần tượng, hắn cùng phu nhân của hắn không nên cung kích với người bình thường như thế.

Lúc này Ôn Bình tự nhiên là không biết có người đang phỏng đoán lai lịch của hắn một cách nhàm chán như thế, hắn lên xe thú xong thì liền đi đến phía diễn võ trường. Vân Hải Thương Lam thì tiếp tục đi theo, cũng không nói khi nào rời đi.

Hắn không nói khi nào thì đi, Ôn Bình tự nhiên sẽ không nhắc đến, có một cái "hướng dẫn viên du lịch" có cái gì không tốt.

Khi đến diễn võ trường, thi đấu tuyển chọn đã kết thúc, người xem chung quanh dần tản đi dưới bóng đêm. Về nhà thì về nhà, nên về khách sạn thì về khách sạn, chỉ có Lâm Khả Vô ba người một mực ở bên đường chờ Ôn Bình.

Khi Ôn Bình đến bên ngoài diễn võ trường, chó săn lập tức sủa ăng ẳng chạy đến, Lâm Khả Vô ba người tự nhiên tranh thủ thời gian nhích lại gần.

"Lên xe đi." Vân Hải Thương Lam vung tay lên, khi mấy người đều lên xe thú, hắn vừa bước đến trước vừa nói, "Tiểu tử, tìm người sao rồi, có thấy người ngươi muốn thấy không?"

"Trông thấy trưởng lão của Kỳ Binh học viện, thế nhưng không thấy được người ta muốn tìm." Lâm Khả Vô trên mặt không có chút vui vẻ nào.