Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 289: Khoáng Thế Đại Chiến Tại Đông Hồ



Oanh!

Gai đá bị một trảo đánh gãy, không còn sức lực lao tới trước.

"Thần Huyền cảnh đại yêu!"

Cát Hoa và Nam Mạnh hai người cùng kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó liếc nhìn nhau, biểu lộ bắt đầu trở nên ngưng trọng. Thần Huyền đại yêu đã xuất hiện thì người ở sau lưng kia cũng ở không xa. Nhưng hình dạng của con Thần Huyền đại yêu này lại khiến hai người cảm thấy quái dị, nó quá nhỏ bé so với con nửa bước Thần Huyền đại yêu ở sau lưng hai người.

Nhưng trách thì cứ trách.

Thần Huyền đại yêu xuất hiện thật đúng lúc!

Tuy nói yêu vật có sức mạnh vượt trội hơn Nhân loại nếu cùng cảnh giới, thế nhưng hai người bọn họ đều có Tuyền Qua Đồ, có nó tăng phúc nên thực lực cũng không kém hơn yêu vật là bao, huống hồ bọn họ lại là hai người.

Hai đánh một tất nhiên phải thắng.

Ngay khi hai Thần Huyền cảnh đánh nhau, Ôn Bình lại không có ý nghĩ ở lại xem trò vui, vỗ vai Tần Sơn rồi bay lên Vân Lam sơn.

Đứng xa nhìn là đủ.

Hoa Tử Tuần đang định xuống núi lại thấy Ôn Bình đột nhiên quay lại thì cũng mất đi ý nghĩ xuống núi.

Vừa định hỏi tại sao Ôn Bình lại quay lại, ngưng mắt lại hắn mới phát hiện ra con chó đi theo Ôn Bình không trở về. Dõi mắt nhìn ra chỗ chiến đấu ở đằng xa, thấy được bóng dáng con chó, không ngờ nó lại đang đánh nhau với cường giả.

"Con chó kia mạnh như thế?"

Hắn nhìn đi nhìn lại hai lần, vẫn cho rằng nó chỉ là một con chó giữ nhà bình thường mà thôi.

Đang lúc ngẩn người, một tiếng vang thật lớn truyền lại!

Oanh!

Đao ảnh to lớn bổ vào trong thành trì, mà con chó săn cũng giương móng vuốt nhắm vào hai người Cát Hoa. Trảo anh lập tức quấn chặt lấy mạch thuật dây leo mà Nam Mạnh thả ra. Cả hai ngang tay, dây leo không đẩy lùi được trảo ảnh, mà trảo ảnh cũng không đập bay được sự cản trở của dây leo.

Lập tức mạch khí tứ ngược.

Dư ba như cuồng phong quét sạch toàn bộ Thương Ngô thành.

Cát Hoa tự nhiên sẽ không để cho chó săn có bất cứ cơ hội nào, sau một đao thất hại, hắn lại lập tức bổ thêm một đao nữa.

"Tiếp một đao của ta!"

Nhưng ngay khoảnh khắc đao kia bổ xuống, một sợi xích hồng xích sắt đột nhiên rơi xuống, xuất hiện một cách bất ngờ. Lúc đó Cát Hoa đang hết sức căng thẳng, bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ sợi xích hồng xích sắt kia, trảo ảnh ban nãy còn không nguy hiểm bằng.

Nếu như tiếp tục bổ xuống đao này, sợi xích sắt kia rất có thể sẽ trúng người mình.

Thế nhưng nếu như thu đao lại thì sẽ bỏ lỡ mất cơ hội hợp lực đánh bại con Thần Huyền cảnh đại yêu kia.

Chẳng qua bây giờ, hắn dứt khoát kiên quyết lựa chọn cách thứ nhất.

Hắn sao lại không rõ, bản thân gặp phải đánh lén sau lưng tất nhiên cũng là do Thần Huyền cảnh làm ra.

Cát Hoa lập tức thu đao, hoàng sắc mạch môn theo đó run lên.

Ầm!

Mạch khí hóa thuẫn.

]

Ầm!

Thế nhưng xích hồng xích sắt quét xuống vẫn đánh Cát Hoa bay ra ngoài ngàn mét giống như mũi tên, cả người lún sâu trong đất tạo ra một cái hố to chừng trăm mét mới ngừng lại.

Tọa kỵ của Cát Hoa thấy chủ nhân bị đánh thành như thế, lập tức kích động vỗ cánh thịt lao đến.

Phát ra tiếng kêu giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ con . Cát Hoa giãy giụa đứng lên trông thấy thế, lập tức hô to một tiếng: "Trở lại!"

Thế nhưng hắn kêu quá trễ, lúc Cát Hoa nhảy ra khỏi hố, xích hồng xích sắt giống như kiếm sắc xuyên thủng trái tim của nó, sau đó nó bị quăng vài vòng trong không trung rồi rơi ra ngoài.

Nửa bước Thần Huyền đại yêu không ngờ mới đối mặt đã chết.

Cát Hoa chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Hắn biết đi đâu tìm lại một con tọa kỵ nửa bước Thần Huyền?

Thế nhưng lúc này, một màn này hiện ra trong mắt bọn người Cát Hoa khiến họ sinh lòng cảnh giác, không còn quan tâm đến cái chết của tọa kỵ của mình.

"Đây là Thần Huyền cảnh đứng sau Bất Hủ tông!"

"Rất có thể."

Hai người nhìn nhau, rồi nhìn lên mái hiên ở trước đó không xa.

Nhưng nó không phải người?

Rõ ràng chỉ là một khung xương được bao phủ bởi lam sắc hỏa diễm, rõ ràng không có hai con ngươi, thế nhưng hai người lại có cảm giác như nó đang nhìn bọn họ, lãnh ý đột ngột sinh ra.

Tất cả mọi người ở xa nhìn thấy thì lại hoảng sợ.

Đoàn người Bích Nguyệt Phiêu Linh thì lên thẳng Vân Lam sơn, chuẩn bị mượn nhờ độ cao của Vân Lam sơn để xem trận đại chiến kinh thế hãi tục này từ đằng xa.

Hai vị Thần Huyền ép thành nhưng Bất Hủ tông cũng phái ra hai Thần Huyền.

Nội tình này quả thật còn mạnh hơn cả tam tinh tông môn bình thường.

"Cố lên!"

"Giết bọn họ!"

Trong tiếng hô o của mọi người của Thương Ngô thành, Cát Hoa lại lần nữa chạy trở về trong thành.

Lần này, Cát Hoa đã rút kinh nghiệm, vội vàng nói: "Nam Mạnh, ngươi cẩn thận một chút!"

"Yên tâm, hai đánh hai còn không đến mức thua!" Nam Mạnh gật đầu, biểu lộ dần dần ngưng kết, chậm rãi phóng xuất ra trạng thái tốt nhất của mình.

Ngay lúc đó, cách xa mười cây số, Nam Hào dẫn người len lén đi đến trong rừng rậm bên ngoài Thương Ngô thành.

Lúc nhìn Vân Lam sơn từ đằng xa, Nam Hào ánh mắt khóa chặt Bất Hủ tông trên Vân Lam sơn.

Bây giờ hai vị Thần Huyền cảnh của Bất Hủ tông đang chiến đấu với người của bọn họ, rất có thể khô lâu quái và con chó kia là hậu chiêu của Bất Hủ tông, hoặc có thể nói là thủ hộ giả. Một nơi chật hẹp nhỏ bé như thế, xuất hiện hai Thần Huyền cảnh đã là chuyện kinh thế hãi tục, khẳng không không có khả năng còn đại nhân vật thực lực cường đại nào nữa.

Nếu như hắn phán đoán chuẩn xác, vậy Bất Hủ tông hiện tại tất nhiên là trống rỗng.

Bây giờ không xông lên thì còn chờ đến bao giờ?

Nam Hào lập tức ra hiệu cho người ở bên cạnh: "Ngươi... Đi lên bắt tên tông chủ Bất Hủ tông kia. Chỉ cần hắn bị bắt, trận chiến này nhất định có thể giành được thắng lợi dễ như trở bàn tay. Vị Kim chủ sự kia muốn làm hoàng tước, chúng ta không thể để cho hắn làm... À phải, trừ tông chủ Bất Hủ tông ra thì giết hết những người còn lại!"

Nam Hào hiểu rõ, thực lực của tông chủ Bất Hủ tông chỉ là Thông Huyền cảnh, hơn nữa đoạn thời gian trước mới giết một tên Thông Huyền trung cảnh

Thế nhưng theo những lời mà những người sống sót kia nói lại, giằng co một đoạn thời gian. Vì vậy nên Nam Hào mới phán đoán thực lực của tông chủ Bất Hủ tông tối đa chỉ là Thông Huyền trung cảnh.

Bắt hắn thì chỉ cần nửa bước Thần Huyền là đủ.

Đại hán mặt đen ở bên cạnh gật đầu.

Sau khi gật đầu, hắn đi lên Vân Lam sơn từ một hướng khác.

Vừa lên núi, đại hán mặt đen liền gặp phải Xích Mục Cự Viên đang trồng cây, thế nhưng đối mặt nửa bước Thần Huyền thì Xích Mục Cự Viên quả quyết lựa chọn tránh né.

Đồng thời nó cũng thầm hạ quyết tâm, loại sỉ nhục này, lần sau nhất định phải báo!

Cùng thời điểm đó, Ôn Bình đã biết đến sự xuất hiện của hắn.

Trong lúc Ôn Bình ngưng mắt nhìn xem tên nửa bước Thần Huyền kia lên núi, Bích Nguyệt Phiêu Linh ở bên cạnh tò mò hỏi: "Ôn tông chủ, ngươi nhìn đằng kia làm gì?"

Chẳng lẽ đại chiến trước mắt không đặc sắc?

Bốn vị Thần Huyền a.

Có thể coi là khoáng thế đại chiến đi.

Trừ tam tinh thực lực cùng tam tinh thế lực đại chiến, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng này ở chỗ khác —— thế nhưng Thương Ngô thành lại có!

Ôn Bình nhàn nhạt trả lời: "Có một tiểu tặc nửa bước Thần Huyền lén chạy lên đây."

Bích Nguyệt Phiêu Linh biểu lộ nháy mắt ngưng lại, sau đó hô: "Lục Dã!"

Ôn Bình vội vàng nói tiếp: "Không cần, ta tự mình đi."

Lang Nguyệt Kiếm nơi tay.

Hỏa Linh Chi Thể tiểu thành.

Ngự Kiếm Thuật tiểu thành.

Là thời điểm tìm nửa bước Thần Huyền bình thường thử một chút thực lực của mình.

Bích Nguyệt Phiêu Linh vội vàng phẩy tay với mọi người ở chung quanh, sau đó thối lui về phía chủ điện: "Ôn tông chủ, nếu như cần thì có thể gọi Lục Dã hỗ trợ bất cứ lúc nào!"

"Ừm." Ôn Bình gật đầu.

Nhưng gật đầu chẳng khác gì như không, Ôn Bình căn bản không có ý nghĩ nhờ người hỗ trợ.

Ào ào!

Đại hán mặt đen chui ra khỏi rừng, lại mang theo ý cười, hiển nhiên hắn nghe được những lời ban nãy của Ôn Bình.

"Tiểu tử, ngươi quả nhiên giống như những gì người khác nói, rất ngông cuồng!"