Hệ Thống Cải Tạo

Chương 29: Bốn vầng mặt trời



Phương Tu đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, anh nghĩ, chỉ cần cô chọn mình, anh nguyện ý dâng đao tạ tội với Tiêu Diệp, lại dùng toàn bộ thời gian sống còn lại để báo đáp ơn nuôi dưỡng của Tiêu gia.

Nhưng cô chỉ im lặng, đáy lòng anh cũng vì thế mà dần nguội lạnh.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy cạn lời, chỉ là một cuộc làm tình thôi mà sao phải làm khó nhau vậy, gậy thịt lớn đã chặn ngay ngoài cửa động, chỉ cần đè xuống là có thể nuốt hết cả cây, nhưng hiển nhiên người đàn ông này lại không nghĩ thế.

Câu hỏi này đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói không chỉ là một sự lựa chọn đơn thuần, mà còn đặt nặng về vấn đề tình cảm.

Ý tứ của Phương Tu rất rõ ràng, nếu chọn anh, sẽ đại biểu cho việc sở hữu tình cảm của nhau, tiếp theo là đặt quan hệ chính thức, thậm chí tiến đến cả kết hôn.

Nói cách khác, Mạnh Nhạc Nhạc thì chỉ muốn hưởng thụ, Phương Tu lại muốn có được cảm tình chứ không phải chỉ là người qua đường với nhau.

----------------------------

Ngày đó, sau khi trải qua sự im lặng dài dặc, Phương Tu rút côn thịt đã được huyệt nhỏ mút mát lấy quy đầu rời đi, mạnh mẽ chấm dứt mọi ái muội mập mờ giữa cả hai.

Hai người bỗng như đã trở về lúc ban đầu, không, thậm chí còn không bằng cả ban đầu.

Phương Tu bắt đầu chú ý hành vi đúng mực, mỗi khi Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại, anh đều đã ra ngoài, cho dù có cùng ở trong sơn động hoặc cần thảo luận nghiên cứu khoa học, trạng thái đều như giáo viên đang giải đáp thắc mắc.

Mọi cảm tình cùng đấu tranh giãy giụa đều đã bị anh chôn vùi dưới nội tâm.

Thẳng đến ngày thứ 25, hai người di chuyển tới rồi một ngọn núi cao ở khu vực lân cận, ngọn núi thẳng tắp chĩa lên cao ngất trong tầng mây, bọn họ ở dưới chân núi chuẩn bị sửa soạn dừng chân.

Sửa soạn thỏa đáng xong, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng hào hứng kéo Phương Tu đi leo núi, Phương Tu cũng muốn đứng trên cao xem thử tình huống xung quanh thế nào, hai người bèn đeo trên lưng một ít đồ ăn cùng đồ giữ ấm rồi bắt đầu đi lên.

Ngọn núi cũng không quá cao, chỉ hơn 2000m so với mặt biển, nhưng đường núi phải leo đều là bụi gai.

Đối với dạng người ít vận động như Mạnh Nhạc Nhạc mà nói thì thật sự con đường này quá gian nan.

Sau khi Mạnh Nhạc Nhạc đã té ngã đến lần thứ 3, Phương Tu không nhìn nổi nữa, một tay kéo Mạnh Nhạc Nhạc cùng bò lên, trên đường núi hiểm trở này, anh nắm tay cô, dẫn dắt tránh khỏi mọi bụi rậm nguy hiểm.

Bởi vì xuất phát cũng không sớm, khi họ tới đỉnh núi thì đã là buổi tối, hai người bèn tìm một sơn động để nghỉ trên núi một đêm.

----------------------------

Rạng sáng hôm sau chừng 5h, hai người đi tới một vách núi, sắc trời đã dần chuyển đổi, toàn bộ rừng rậm vẫn bị sương mù bao phủ, chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy cây cối lay động.

Gió trên núi lạnh thấu xương, Mạnh Nhạc Nhạc đã phát run, cô vươn tay về phía Phương Tu, anh cũng không cự tuyệt, ôm cả Mạnh Nhạc Nhạc cùng đống chăn lông vào lòng, dùng thân thể ngăn cản gió lạnh cho cô, hai người đều lặng im không nói chuyện.

Dải màu đỏ nhạt từ đường chân trời dần dần dâng lên, trên mặt đất rộng lớn, mọi đường nét bỗng trở nên rõ ràng, hoàn cảnh vị trí hai người cũng lập tức hiển hiện trọn vẹn. Phóng mắt nhìn ra xa, tất cả đều là rừng rậm, phảng phất như toàn bộ thế giới này cũng chỉ có rừng rồi lại rừng, cũng chỉ có hai người bọn họ trơ trọi giữa nơi đây, mọi yêu hận tình thù đã chỉ là câu chuyện xưa từ một thế giới xa xôi nào khác.

"Anh biết bài văn《 Bốn vầng mặt trời 》không?" Mạnh Nhạc Nhạc chợt mở miệng.

Phương Tu nhíu mày, có bài 'luận văn' như vậy sao? Là nói về sự vận hành của lỗ đen, hay là phân tích về năng lượng của mặt trời vậy?

Lần đầu tiên thấy anh bị làm khó, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng bật cười to, chậm rãi đọc lên diễn cảm.

"Em vẽ một Mặt trời xanh xanh treo giữa không trung mùa hè. Núi cao, đồng ruộng, đường phố, vườn trường, khắp nơi đều thành khoảng không mát lạnh.

Em vẽ một Mặt trời vàng tươi gửi trọn cho mùa thu. Vườn cây, quả chín. Lá vàng rụng như vẫy gọi bạn nhỏ, mời cùng nếm thử hoa trái thơm ngọt.

Em vẽ một Mặt trời hồng hồng thắp sáng giữa mùa đông. Nắng vàng ấm áp sưởi trên khuôn mặt cùng bàn tay lạnh toát của mọi đứa trẻ.

Vậy mùa xuân, mùa xuân thì nên vẽ Mặt trời màu gì nhỉ? À, vẽ một mặt trời sắc màu rực rỡ. Bởi vì mùa xuân là mùa của nở rộ tốt tươi."

Phương Tu không nhịn được phì cười, đây là luận văn quỷ gì, văn mẫu lớp 1 sao?

"Lần cuối tôi đọc bài văn này là khi mình 7 tuổi, đó là lúc mẹ tôi ly hôn với ông già nhà tôi." Có lẽ cảnh mặt trời mọc quá đẹp đẽ rung động, lại có lẽ do thân đang tại dị thế, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nảy sinh xúc động muốn thổ lộ hết tâm tư.

"Đêm trước đó, ông già đã nói chuyện với tôi, ông nói họ tách ra là do họ tự lựa chọn, ông nói tôi cũng nên học cách biết kiềm chế, biết tôn trọng, cũng biết buông tay."

"Ngày hôm sau, tôi mặc chiếc váy nhỏ mình thích nhất, cùng bọn họ ăn cơm, trên bàn cơm đã lớn tiếng ngâm nga đọc bài văn này.... Rồi sau đó, thấy bọn họ chia tay, thấy mẹ mình rời đi.... Không bao giờ trở về nữa...."

Đáy lòng Phương Tu chợt như siết lại, không khỏi dâng lên sự đau lòng nghẹn ngào như bị người dùng kim đâm vào trái tim, Mạnh Nhạc Nhạc chợt quay đầu nhìn thấy biểu cảm khó chịu của người đàn ông, cô mỉm cười.

"Tôi không khổ sở, lúc ấy tôi chọn đọc bài văn này, là vì cô giáo nói bài văn biểu đạt cho nguyện vọng đẹp đẽ của một đứa bé. Nhưng khi đó tôi không biết, nguyện vọng cũng chia ra rất nhiều loại, nguyện vọng của tôi hay của bọn họ lại không giống nhau."

"Tôi còn cho rằng ông già đã nói đúng, nhưng về sau lại phát hiện, mọi kiềm chế, tôn trọng cùng buông tay, cũng không thể đánh đổi để nguyện vọng trở thành sự thật. Dù là tôi hay ông già, cũng chẳng thể làm gì cả.Từ đó về sau, tôi chỉ muốn làm một người biết hưởng lạc trong lúc còn có thể, tất cả mọi thứ có trong tay, tôi đều muốn nắm giữ thật chặt, bất chấp có đau đớn hay không."

"Cho nên tôi chính là người như vậy, tôi hưởng thụ chuyện tình dục vì ham muốn của bản thân mình, tôi không muốn trộn lẫn tình cảm vào trong, cho dù anh có chấp nhận hay không, tôi đều là người như thế đó."

Mặt trời đã treo trên cao, nhiệt độ trên đỉnh núi đã ấm áp, vạn vật sinh linh đều như sống lại trong thời khắc này. Giữa đất trời đã không chỉ còn hai người bọn họ nữa, mà có thêm nhiều âm thanh của các loài động vật.

Phương Tu sửng sốt hồi lâu, từng chữ từng chữ cô nói đều như cứa vào lòng anh. Đột nhiên, anh đã hiểu, Mạnh Nhạc Nhạc không những cự tuyệt anh, mà còn cự tuyệt mọi tình cảm, nếu như bản thân anh không thể thay đổi, vậy qua hôm nay, có khả năng cả hai sẽ thật sự chia lìa mỗi người một ngả.

Thầm thở dài trong lòng một tiếng, Phương Tu bỗng mở miệng.

"Thật sự thích đến vậy sao?"

Lúc này đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, liệu cô có hiểu đúng ý anh không nhỉ?

Cảm giác được cô gái hơi ngẩn ra, Phương Tu thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bổ sung nói.

"Tôi nói chuyện tình dục."

"Anh chưa từng làm?" Hỏi xong Mạnh Nhạc Nhạc mới nhớ ra, hệ thống từng biểu hiện người trước mắt là một tên giai tân lão thành đó.

"Từng dùng tay giải quyết, cảm giác chắc cũng giống như vậy đi." Phương Tu trả lời, không hề có chút gì ngượng ngùng của bô lão vẫn còn trinh cả.

"Muốn thử không?" Mạnh Nhạc Nhạc mời mọc.

Người đàn ông còn chưa trả lời, côn thịt lớn giữa háng đã không kìm nén được, thẳng tắp bật lên dí sau eo cô.

Mạnh Nhạc Nhạc cười khẽ, tiếp tục trêu chọc

"Anh nên nghĩ kĩ, quá tam ba bận, lần này tôi sẽ không cho phép anh nửa đường chạy trốn nữa."

"Về ngay bây giờ không?" Giọng Phương Tu đã hơi khàn lại, cánh tay vây quanh cô càng thêm siết chặt.

Cô cười rộ lên, xoay người hôn anh, nhẹ nhàng liếm láp, ngay giữa môi lưỡi liền kề chợt vang lên câu nỉ non:

"Ngay tại đây."