Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 21: Không hối hận





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Lúc Uông Lão và Quý Minh Viễn nói chuyện, những người còn lại bắt đầu chơi đấu địa chủ ở dưới tầng.

Đúng vậy, không phải là những trò chơi để bàn(1) đang phổ biến, mà là đấu địa chủ, trò chơi cũ không thể cũ hơn. Một nhóm người chơi rất vui vẻ, Hứa Giai Ninh cũng bị ép phải tham gia. Không giống như các trò chơi khác, cô biết chơi đấu địa chủ, còn có thể chơi rất tốt. Nhưng dù sao những người ngồi đây cũng đều là đàn anh, đàn chị và bậc thầy, trận nào cũng thắng thì sẽ không tốt lắm. Hứa Giai Ninh vẫn luôn tìm cớ để không chơi nữa, nhưng không biết làm sao mà Thạch Nhụy cứ không cho cô đi, nói là để cho cô cảm nhận cuộc sống vui chơi giải trí trong khuôn viên trường chân chính. May là một cuộc gọi đã cứu cô kịp thời.

(1)桌游 (Tabletop game)Trò chơi để bàn:  Là trò chơi thường được chơi trên bàn hoặc mặt phẳng khác, chẳng hạn như trò chơi trên bàn, trò chơi bài, trò chơi súc sắc, trò chơi chiến tranh thu nhỏ hoặc trò chơi xếp gạch.

Người gọi đến là một giáo viên đại học họ Trương, nói có cuốn sách trước đây cô tham gia góp bài đã được xuất bản nên thanh toán phí bản thảo, muốn chuyển tiền cho cô. Đó cũng là chuyện từ khi Hứa Giai Ninh học năm ba đại học rồi, lúc ấy cô Trương phụ trách dạy các cô một môn chuyên ngành, ở trên lớp công khai thu thập luận văn nên cô cũng gửi một bài qua. Bây giờ đã gần hai năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này, không ngờ thật sự được xuất bản, càng không nghĩ tới sẽ có tiền, phản ứng đầu tiên của Hứa Giai Ninh chính là từ chối.

“Cô chỉ cần gửi một cuốn sách cho em là được rồi, tiền thì thôi ạ.” Dù sao đóng góp của cô cũng không lớn.

“Sách phải gửi cho em, tiền cũng phải chuyển cho em. Em không cần phải khách sáo với cô. Tuy số tiền không nhiều nhưng cũng đủ cho em tiêu một tháng, mua nhiều quần áo đẹp cho mình hơn chút không tốt sao?”

Cô Trương là người có quan hệ tốt nhất với Hứa Giai Ninh khi cô học đại học, cô ấy cũng biết khá rõ hoàn cảnh gia đình của cô, đã nói đến mức này rồi, Hứa Giai Ninh cũng không từ chối nữa.

“Cảm ơn cô Trương.”


“Còn khách khí với cô nữa à.”

Cô Trương cười, sau đó hỏi về chuyện học tập và cuộc sống của cô ở Tây Đại.

Cô Trương chính là vị giáo viên của Yến Đại đã giới thiệu Hứa Giai Ninh với Uông Lão, lúc đó nghe cô nói muốn đến Tây Đại học nghiên cứu sinh, cô ấy còn kinh ngạc một trận, cũng từng khuyên cô tự đáy lòng. Sau này thấy cô quá kiên định nên đành phải từ bỏ ý định thay đổi cô, cũng nhân cơ hội ở cuộc họp để Uông Lão biết về cô. Có thể nói là cô ấy khá tận tâm với Hứa Giai Ninh. Hứa Giai Ninh cũng cố gắng lượm nhặt, kể những chuyện tốt để cho cô ấy yên tâm.

“Em ở bên đó sống tốt là được.” Cô Trương cảm khái: “Lúc em muốn đến Tây Đại học lên thạc sĩ, trong lòng cô hoàn toàn không tán đồng, nhưng người trẻ tuổi có cách nghĩ ​​của người trẻ tuổi, chúng ta cũng không thể can thiệp được. Thế nào, bây giờ đã đạt được điều mình muốn chưa?”

Lúc đó, khi cô Trương hỏi cô tại sao nhất định phải đến Tây Đại học nghiên cứu sinh, Hứa Giai Ninh trả lời cô ấy, bản thân cô có thứ nhất định phải đi theo đuổi. Cô của lúc đó kiên định và dũng cảm biết bao, đó là thời khắc tuyệt vời hiếm có trong cuộc đời cô. Không ngờ chưa tới một năm, giấc mơ của cô đã bị nghiền nát một cách triệt để. 

“Không đạt được, cũng không mất đi.” Hứa Giai Ninh cười nói: “Vốn dĩ em cũng không có gì cả mà.”

Lời này có chút mơ hồ, cô Trương nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

“Hối hận về sự lựa chọn của mình không?”

“Không hối hận.” Hứa Giai Ninh bình tĩnh nói.

Nếu đã không biết con đường phía trước sẽ ra sao, thì cũng không cần phải hối hận về sự lựa chọn của mình trong quá khứ. Đây là đạo lý làm người mà bà ngoại đã dạy cô từ nhỏ, cũng là niềm tin đã nâng đỡ cô trong suốt cả chặng đường. Cô Trương cũng chỉ biết thở dài vì sự mạnh mẽ trong nội tâm cô gái này, không nói gì nữa, chỉ mong cô sau này sẽ ngày càng tốt hơn. 

*

Một phút sau khi cúp máy, cô liền nhận được tin chuyển khoản trên wechat, đúng hai nghìn tệ. Hứa Giai Ninh ấn nhận, lại nhanh chóng rút về thẻ ngân hàng. Đợi đến khi hoàn thành tất cả các thao tác, cô quay người bước vào trong, lại vô tình gặp Uông Lão và Quý Minh Viễn ở huyền quan. 

Hai người dường như muốn đi ra ngoài biệt thự, Uông Lão thấy cô đứng ở đây, liền nhướng mày hỏi: “Sao không ở trong đó chơi với các anh chị?”

Hứa Giai Ninh lắc lắc điện thoại, mỉm cười: “Đi nghe điện thoại ạ.”

Uông Lão gật đầu, lập tức nhìn về phía Quý Minh Viễn: “Người cũng đã ở đây rồi, cháu nói với con bé, hay là chú nói?”

Quý Minh Viễn nhìn Hứa Giai Ninh: “Để cháu nói với cô ấy đi.”

Hứa Giai Ninh: “…” Muốn nói chuyện gì vậy?

*

Một lần nữa ngồi trên xe của Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh có cảm giác như đã cách mấy đời. Cô nhìn dãy biệt thự ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới hồi thần lại, hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh: “Thầy Quý, thầy muốn nói chuyện gì với em ạ?”


Lúc này tâm trạng của Quý Minh Viễn có phần phức tạp.

Từ lâu anh đã biết cô gái này không đơn giản như anh nghĩ, trong cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ ở quán cháo lần trước đó, anh đã được đích thân lĩnh giáo. Suy nghĩ ngược lại cũng không phải quá kín đáo, nhưng tâm tư chôn sâu trong lòng thì lại có. 

Vì suy nghĩ đơn giản nên lần nói chuyện với cô đó, Quý Minh Viễn thực sự không ôm bất kỳ mục đích hay kỳ vọng nào, anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện, hy vọng cô sẽ không vì vậy mà đi vào chỗ bế tắc. Còn về việc cô có nghe hay có thay đổi không, theo Quý Minh Viễn thì nó đã không liên quan gì đến anh nữa. Chuyện phụ nữ thể hiện tình yêu này, từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua quá nhiều, nếu lần nào cũng ôm theo suy nghĩ “không thể làm hại ai” mà đi xử lý thì e rằng anh sẽ chẳng còn thời gian để làm việc khác nữa rồi. Hơn nữa, dùng lời của Thành Tiểu Kha mà nói, từ chối sẽ tạo ra thành thương lớn nhất cho các cô, chiêu lớn này vừa xuất ra thì nói gì cũng không còn tác dụng nữa. 

Về việc từ chối Hứa Giai Ninh, có thể nói Quý Minh Viễn đã phải tốn không ít tâm tư, e rằng còn nhiều hơn tất cả những lần trước cộng lại. Nói đến cùng thì cô gái này vẫn có chút khác biệt, vì vậy anh hy vọng sẽ có một kết quả tốt. Nhưng nếu không thể làm được, thì sự khác biệt này cũng không thể trở thành ràng buộc áp đặt đạo đức của anh, anh cũng sẽ không vì vậy mà có bất kỳ thỏa hiệp nào với phần tình cảm đã định trước là sẽ không chấp nhận được này.

Đây là quyết định anh đã cân nhắc suy nghĩ trên đường trở về khách sạn sau khi tiễn Hứa Giai Ninh về vào đêm hôm đó, vì có sự chống đỡ ấy, nên khi lần nữa đối mặt với cô gái này, anh đã thản nhiên hơn rất nhiều. Vốn cho rằng mọi thứ sẽ dần chuyển biến tốt hơn, không nghĩ tới lại ở chỗ Uông Lão biết được ý định ban đầu của cô khi đến Tây Đại. Thật sự là… Bởi vì anh sao?

*

“Thầy Quý, em xin lỗi, lúc trưa ở trên bàn ăn em không nên nói như vậy.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái đã kéo lại mạch suy nghĩ của Quý Minh Viễn. Sau một hồi suy nghĩ, anh mới phản ứng lại được cô đang nói gì, Quý Minh Viễn đặt hai tay trên đùi, nói: “Không sao.”

Không sao. Hai chữ không thể đơn giản hơn, cho thấy anh thực sự không quan tâm. Hứa Giai Ninh đã không còn cảm nhận được sự buồn bã nữa, im lặng hai giây, cô lại cười nói: “Thầy có chuyện muốn nói với em ạ?”

Có, đương nhiên là có, Quý Minh Viễn rất muốn hỏi cô gái này xem có phải trước đây đã từng thấy qua anh không, muốn dùng điều này để phán đoán xem rốt cuộc vì sao cô đến Tây Đại. Nhưng mà lời nói đã đến bên miệng, lại cảm thấy không cần thiết nữa. Câu trả lời cho vấn đề này không có quan trọng như vậy, cũng không thay đổi được bất cứ điều gì. Nếu như vì việc này mà làm cho tâm trạng của Hứa Giai Ninh bị xáo trộn lần nữa thì sẽ lợi bất cập hại, dứt khoát vẫn là không hỏi đi. 

“Cũng không có chuyện gì, vốn Uông Lão muốn nói chuyện với em, lại sợ em cảm thấy áp lực nên bảo tôi hỏi.” Quý Minh Viễn bình tĩnh lại, nói: “Ông ấy muốn để em tham gia vào một dự án đề tài của ông ấy, không biết em có đồng ý không.”

Điều này thực sự khiến Hứa Giai Ninh có chút ngạc nhiên, cô sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Có thể sao?”

Quý Minh Viễn hiểu sự lo lắng băn khoăn của cô: “Nếu em để ý đến cô Ông bên kia, Uông Lão có thể đích thân nói chuyện với cô ấy. Dù sao thì vốn cũng thuộc cùng một đoàn đội.”

Trong các trường đại học ngày nay, có rất nhiều dự án lớn không phải chỉ một giáo viên hướng dẫn và một vài sinh viên có thể kiểm soát thành công được, mà cần phải ghép mấy tổ đề tài hoặc cả khoa vào cũng hợp tác để hoàn thành. Cũng chính vì vậy mà nhiều giáo viên trẻ sẽ chọn cách dựa vào những người có sức ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực để tham gia đề tài, tích lũy năng lực. Ông Na vừa vào Học viện Quản lý liền chọn Uông Lão, cũng rất được trọng dụng, chỉ là trong hai năm qua, với sự gia nhập của Quý Minh Viễn, rõ ràng cô ấy đã không còn tích cực như vậy nữa. Dù vậy, lời của Uông Lão cô ấy vẫn sẽ nghe. Mặc dù hiện tại Hứa Giai Ninh đi theo Ông Na làm việc, nhưng trên trực tế vẫn là quan hệ ủy thác bồi dưỡng, quyền ký kết cuối cùng vẫn nằm trong tay Uông Lạc Già, nếu như ông ấy có mục đích, thì cũng có thể can thiệp vào kế hoạch đào tạo và nghiên cứu của Hứa Giai Ninh. 

“Em… Suy nghĩ chút đã.”

Sau một hồi cân nhắc, Hứa Giai Ninh đáp. Trên thực tế, cô rất nhanh đã phân biệt được lợi và hại trong đó, cô biết đi theo Uông Lão có thể học hỏi thêm nhiều điều. Nhưng dù sao cô cũng luôn do Ông Na dẫn dắt, mà tính tình cô ấy lại như vậy, Hứa Giai Ninh rất sợ không cẩn thận làm cho Uông Lão và Ông Na vì mình mà lục đục bất hòa, thế thì không còn là ý định ban đầu của cô nữa rồi.

“Cũng được.” Quý Minh Viễn nói: “Trước tiên em cứ suy nghĩ kỹ, nếu không quyết định được cũng có thể nói chuyện với tiểu Phó.”

Có thể nói chuyện với anh không? Trong đầu Hứa Giai Ninh không khỏi bật ra ý nghĩ như vậy, ngay sau đó, lại bị cô đè xuống.

“Vâng ạ.” Hứa Giai Ninh nói.


*

Đến lúc này, điều nên nói cũng đều đã nói. Bởi vì Quý Minh Viễn có việc phải đi trước nên Hứa Giai Ninh chủ động xuống xe.

Từ đầu đến cuối, Quý Minh Viễn vẫn luôn nhìn Hứa Giai Ninh. Hôm nay cô gái ăn mặc rất giản dị, đôi giày thể thao cũ được đánh sạch sẽ, quần jean cũ đã bạc màu, áo len cổ lọ màu gạo, áo khoác lông cừu màu tím nhạt, tóc dài xoã ra, tóc mái trên trán có chút lộn xộn. Phong cách ăn mặc rất học sinh, mặc trên người cô lại phù hợp đến bất ngờ. Điều không trọn vẹn duy nhất chính là khuôn mặt, tươi tắn rạng rỡ hơn chút thì tốt rồi. 

“Hứa Giai Ninh.”

Quý Minh Viễn đột ngột gọi cô lại, Hứa Giai Ninh đang quay người định đóng cửa xe liền ngừng lại, đôi mắt cô khẽ mở to, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

“Thầy Quý?” Hứa Giai Ninh nhìn người đàn ông trước mặt đang có chút xuất thần nhìn mình, nhẹ nhàng gọi anh.

“Sau này đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân trong việc học, cứ ung dung đối mặt, em có thể làm được.”

Hứa Giai Ninh: “…” Anh là đang quan tâm cô sao?

“Vâng.”

Hứa Giai Ninh kìm nén sự kích động trong lòng, cố hết sức bình tĩnh trả lời rồi đóng cửa xe cho anh. Quý Minh Viễn thu ánh mắt về, không ở lại thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Hứa Giai Ninh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng xe phía xa xa, hồi lâu sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Hoá ra, hôm nay không chỉ toàn vị đắng, mà còn có chút chút ngọt.

Tác giả có điều muốn nói:

Hoá ra, hôm nay không chỉ toàn vị đắng, mà còn có chút chút ngọt.