Hào Môn Hôn Ước: Lão Công Cầu Tha Thứ

Chương 8



Cao Việt Xuân trở về tức giận đập phá đồ đạc gào thét. Người làm phải tránh mặt sợ bị anh bắt gặp lại chịu trận thay. Thiếu gia thật đáng sợ.

- Nấu nướng dở tệ thế này hả?

- Thật khó ăn!

- Tôi trả tiền cho các người mà các người làm ăn vậy sao?

Đầu bếp run run trước câu trách mắng của thiếu gia, ông ta chỉ có thể nói cho Cao Việt Xuân biết:

- Dạ bẩm. Tất cả đồ ăn trước kia đều do thiếu phu nhân làm cả ạ. Là cô ấy đích thân xuống bếp nấu riêng cho người.

Cao Việt Xuân ngạc nhiên không thể tin nổi, một tiểu thư cành vàng như Mặc Kỳ Tuyết lại đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh sao. Hôm nào từ công ti về đến nhà đều có bữa ăn thịnh soạn nóng hổi để sẵn. Anh rơi vào trầm tư.

Người hầu thấy anh đã bình tĩnh lại thì nhanh chóng lui xuống. Bất chợt Cao Việt Xuân nhìn quanh căn biệt thự lại cảm thấy khá trống vắng.

Sáng hôm sau, Mặc Kiến Minh đưa Mặc Kỳ Tuyết đến biệt thự Cao gia để lấy đồ đạc và đem theo tờ giấy ly hôn. Ông vào luôn thẳng vấn đề ko vòng vo:

- Hôm nay tôi đến để làm xong thủ tục ly hôn mong rằng Cao đại thiếu đồng ý với thỏa thuận.

Mặc Kiến Minh liếc nhìn luật sư đi cạnh, ngay lập tức hiểu ý vị luật sư này đưa ra một xấy giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt Cao Việt Xuân tỏ vẻ anh ký tên.

Cao Việt Xuân không ngờ chỉ trong một đêm mà hiệu xuất bên Mặc gia lại nhanh như vậy, anh ngước lên nhìn thẳng cô nhưng cô vẫn yên tĩnh không nói gì, chắc là cô ấy đã quyết tâm rồi. Trong lòng lại cảm thấy không nỡ, tại sao anh lại cảm thấy vậy nhỉ. Chắc là bị điên rồi, hôm qua còn thông báo với truyền thông là bản thân với Mặc Kỳ Tuyết chỉ là hôn nhân chính trị thôi mà. Trong lúc anh đang cầm bút ký tên thì bớt chợt dừng lại bởi câu nói của người đang tiến vào.



- Mau dừng tay, chuyện này tôi nghĩ ko nên giải quyết một cách cực đoan như vậy.

Mặc Kiến Minh khi biết giọng nói đó là của ai thì tức giận đứng bật dậy chỉ trích:

- Cao Đức Hải, con mẹ nó. Ông còn dám bảo không nên hả, ông có biết là Tuyết Tuyết nhà tôi đã chịu bao nhiêu ủy khuất không?

Cao Đức Hải nhẹ giọng khuyên giải:

- Anh em tốt của tôi, chúng tôi đều biết thằng con mình khốn nạn thế nào nhưng mà cả gia đình tôi đều thật tâm thương Tuyết Tuyết mà muốn con bé là con dâu của mình. Cao gia chưa bao giờ nhận Giai Kỳ kia.

- Hừ, ông nhận nhưng thằng con ông không nhận kìa.

- Hay là ông cứ đưa Tuyết Tuyết về một thời gian, chúng tôi sẽ từ từ dạy bảo lại con của mình. Chẳng qua là nó bị mờ mắt bởi mấy phù du ngoài kia mà thôi. Thôi mà anh em tốt, hãy cho chúng tôi một cơ hội đi.

Mặc Kiến Minh nhớ đến tình nghĩa anh em của mình thì thoáng có chút hơi do dự nhưng ông luôn tôn trọng quyết định của con gái cưng. Ông quay sang hỏi cô:

- Tuyết Tuyết à, chuyện này ba ba theo ý của con, con muốn thế nào?

Mặc Kỳ Tuyết đột nhiên bị gọi tên thì giật mình, bản thân cô cũng không biết nên thế nào nữa. Hôm qua cô đã thật sự tức giận và quyết tâm rời khỏi nhưng mà hôm nay khi nhìn đối diện gần khuôn mặt của Cao Việt Xuân thì cô đúng thật là có chút do dự. Cô ngập ngừng:

- Con… con. Cho con chút thời gian suy nghĩ ạ. Nếu Việt Xuân có thể thật sự yêu thương con sẽ quyết định sau.

- Được rồi, ba ba vẫn sẽ đưa con về nhà nhé. Con lên phòng lấy đồ đi.



Cô ngoan ngoãn nghe lời bước lên phòng của mình lấy đồ của mình. Theo sau có hai cô người hầu giúp đỡ.

Cao Đức Hải thở dài, ông vỗ vai Mặc Kiến Minh:

- Thôi, chuyện này cứ để từ từ, lâu rồi anh em mình không có uống với nhau ly nào.

Ông luôn muốn thắt chặt mối quan hệ với Mặc Kiến Minh, không nên vì chuyện của bọn trẻ mà ảnh hưởng đến tình nghĩa anh em mười năm nay được.

Sau khi mọi người đều rời đi thì Cao Việt Xuân ngồi thừ người từ nãy mới tỉnh táo lại. Bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì và nên làm gì nữa.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo, là tin nhắn của Giai Kỳ:

- Anh có ở công ty không, em nhớ anh.

Anh đọc xong thì ném ngay điện thoại sang bên cạnh không quan tâm, bây giờ anh chẳng muốn gặp ai cả. Bước lên phòng, hôm nay không có tâm trạng để đến công ti.

Buổi trưa, vẫn là những món ăn mà đầu bếp nấu, anh ăn không hợp. Anh vẫn lưu luyến hương vị món ăn trước kia hơn, nhưng mà nghĩ đến người nấu thì anh lắc đầu bỏ qua suy nghĩ linh tinh mà cố nuốt xuống.

Đi trong biệt thự, liếc qua căn phòng mà Mặc Kỳ Tuyết đã từng ở, tay anh theo bản năng mở cửa căn phòng thì thấy căn phòng giờ đây là đã trống không, đồ đạc cũng không còn bao nhiêu. Cô đã dọn đi rồi.

Liếc cả căn biệt thự anh cảm thấy trống vắng, mọi ngày luôn có tiếng nói vui vẻ xung quanh. Cô không dám nói nhiều với anh thì luôn ríu rít với người làm. Lúc đó anh còn cảm thấy ồn ào và chán ghét nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy thiếu thiếu. Hình bóng của cô luôn hiện trong tâm trí anh. Chậc, mới có một ngày một đêm mà anh đã thế rồi. Tại sao anh cứ luôn nghĩ về người phụ nữ đó chứ? Chắc do mấy nay công việc mệt mỏi nên mới vậy thôi.

Bên kia Mặc Kỳ Tuyết cũng chẳng khá hơn là bao. Mặc dù cô đã được đón về căn nhà yêu thương nhưng mà trong tim cũng luôn buồn bã. Hai người bất chợt cùng nhau ngước lên bầu trời đêm ở hai vị trí khác nhau như có tâm linh tương thông.