Hào Môn Hôn Ước: Lão Công Cầu Tha Thứ

Chương 17



Quang Viễn thấy Phong Doãn đang đứng ở trong phòng, chủ động đến chào hỏi. Dù gì cũng là Phong tổng, nếu kéo được đầu tư hay chỉ là tạo ấn tượng tốt thì cũng rất có lợi. Những mối quan hệ của Mặc Kỳ Tuyết cũng nên biết cách sử dụng một chút. Nụ cười nham hiểm của Quang Viễn lại nổi lên:

- Chào Phong tổng, không ngờ anh cũng ở đây.

Phong tổng thấy có người bắt chuyện với mình, anh chỉ biết mỗi Miên Miên mà đã thông qua Miên Miên chào hỏi sơ qua với mọi người ở Bích Lam mà thôi. Còn người này nhìn khuôn mặt thật sự không quen nhưng anh vẫn theo phép lịch sử trả lời.

- Tôi đến thăm Mặc Kỳ Tuyết. Không biết anh là?

Quang Viễn vui mừng khi được Phong tổng phản hồi lại:

- Tôi là giám đốc của Bích Lam.

Sau đó hai người trò chuyện theo kiểu thương mại với nhau. Mục đích của Phong Doãn là tạo quan hệ kéo đầu tư còn Phong Doãn chỉ đáp cho có lệ. Đúng là anh có đầu tư một chút xíu liên quan đến mảng thời trang nhưng chủ yếu thế mạnh là điện tử và lập trình. Tuy nhiên, nếu Mặc Kỳ Tuyết muốn anh sẵn sàng đổ một khoảng tiền lớn vào.

Cuộc trò chuyện của hai người ở góc phòng đã làm Mặc Kỳ Tuyết chú ý đến. Cô cảm thấy bó tay với cái ánh mắt nham hiểm phía sau của Quang Viễn. Phong Doãn à? Anh bị Quang Viễn nhắm trúng thì sắp phải xì tiền ra rồi. Chúc anh may mắn nha.

Phong Doãn cảm thấy câu chuyện đến đây là kết thúc được rồi, chào mọi người rồi xin cáo từ trước. Dù gì đây cũng là khách của Mặc Kỳ Tuyết, anh không tiện ở lâu.

Sau khi rời đi, Miên Miên bây giờ mới dám nói:

- Oa, Anh Phong Doãn lúc nào cũng rất đẹp trai và phong độ. Mê quá đi thôi ><. Nhưng mà sao Quang Viễn lại nói chuyện với anh ta lâu thế?

Quang Viễn bấy giờ mới quay mặt lại trả lời:

- Phong Doãn là Phong đại thiếu gia của Phong thị. Cô quen biết anh ta mà không biết thân phận của anh ta sao? Mong là cô đừng nói với tôi là cô đến Phong thị tập đoàn lớn về điện tử nổi khắp cả nước mà không biết đấy nhá.

Miên Miên phụng phịu:

- Thì lúc đi học tôi cũng chỉ gặp qua mấy lần thông qua Tuyết Tuyết mà thôi. Lúc đó anh ấy là học trưởng giỏi nhất trường đó, không nghĩ rằng bản thân đã là đại thiếu gia quý tộc như thế.

Hai mắt của Miên Miên đã sáng lại càng sáng hơn. Không ngờ anh Phong Doãn đã soái lại còn nhiều tiền.



Việt Bân hít hít cái mũi, vuốt vuốt cái tóc được nhuộm màu vàng tỏa sáng vênh cái mặt lên đòi so cao thấp:

- Hứ. Ông đây còn đẹp trai hơn.

- Eo, xấu nhất thành phố thì có.

- Này này, độ đẹp trai của tôi lớn đến nỗi các em gái xinh đẹp phải xếp hàng dài từ cổng bệnh viện đến ngoại thành đấy nhá.

Miên Miên dùng ánh mắt khinh bỉ:

- Đã nổ rồi còn nổ cho to.

Nghe vậy thì cả phòng cười rộ lên. Sau đó Nhan tỷ đi lại cốc cho hắn một cái. Việt Bân không chịu được lại cãi tay đôi với Nhan tỷ. Cặp đôi này thật là không lúc nào yên được. Phong Doãn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cười của Mặc Kỳ Tuyết thì cảm thấy vui mừng, anh sợ sau chuyện vừa rồi sẽ không thể thấy khuôn mặt vui vẻ của cô. Cũng rất sợ sau khi cô biết ý đồ của anh vừa nãy sẽ làm khoảng cách giữa anh và cô càng xa hơn. Chắc là anh lo lắng quá rồi, cô không hề yếu đuối một chút nào và cũng không trách móc anh gì cả.

Sau một hồi tám chuyện, cả bọn cũng không quên tranh thủ thảo luận về trang phục trình diễn sắp tới: Rừng xanh.

Quang Viễn hỏi thăm:

- Cô sắp xuất viện chưa?

Ánh mắt của Mặc Kỳ Tuyết nổi lên quyết tâm hừng hực nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô nằm viện đến phát chán rồi:

- 3 ngày nữa thì tôi có thể xuất viện được rồi. Tôi không thể bỏ lỡ trình diễn thời trang tháng sau được. Trang phục phải thiết kế rất tỉ mỉ nên tôi muốn xuất viện sớm để tham gia mà nhanh chóng hoàn thành.

- Chúng tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu, đang trong quá trình làm khung trước. Còn chi tiết tôi nghĩ nên để người thiết kế ra nó mới diễn tả cái hồn được.

- Cảm ơn vì đã tin tưởng, đợi tôi.

- Bản thiết kế là của cô, chúng tôi không tin tưởng thì cũng phải tin tưởng.

Mặc Kỳ Tuyết cười hì hì. Quang tinh tinh đúng là chỉ giỏi ra vẻ lạnh lùng nhưng sâu trong nội tâm cô chắc chắn rằng anh ta vô vùng tin tưởng Mặc Kỳ Tuyết.



Sau một hồi trò chuyện rôm rả cho Mặc Kỳ Tuyết bớt chán thì mọi người chào tạm biệt ra về:

- Không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, chúng tôi xin phép về trước. Chúc cô sớm mau khỏe lại nha. Công việc đang còn chất đống đợi cô ở văn phòng đấy.

Mặc Kỳ Tuyết giả vở oán giận nói”

- Nè, tôi tĩnh dưỡng cũng không yên với mấy người hả?

- Tĩnh dưỡng là tĩnh dưỡng, công việc là công việc. Mục tiêu của Bích Lam là gì?

Hưởng ứng câu nói của Việt Bân, cả lũ đồng thanh đáp câu thương hiệu:

- Là kiếm tiền, kiếm tiền.

Mặc Kỳ Tuyết cười haha. Cái bọn hám tiền này.

Việt Bân không khỏi thêm vào dặn dò:

- Nhớ ăn hết số táo tôi mua cô nha Tuyết Tuyết, đảm bảo ăn xong cô sẽ khỏe như voi.

Nhan tỷ lại cốc đầu Việt Bân tiếp:

- Người ta là con gái đó. Không phải cái loại đàn ông đứt thịt như cậu đâu.

- Á ui. Sao cô cứ phải đánh tôi thế? Con gái phải dịu dàng một chút mới có bạn trai nhá.

- Bà đây cóc cần.

- Vậy ế suốt đời đi.

- Á ui. Đau đau. Đừng đánh mặt sẽ phá hỏng vẻ đẹp trai mất.