Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 33: nhà vua.



Vì học viện nằm ngay sát cung điện nên cũng không khó để di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.

Mọi người xung quanh cũng đều là những quý tộc cấp trung và cao nên họ có thể nhận biết chiếc xe hoàng gia từ cách đây 500m.

Nhìn ra ngoài,cậu có thể thấy những quý tộc đang bàn tán,rì rầm khi nhìn theo chiếc xe ngựa.

Cuối cùng họ cũng đến cổng của cung điện.

-dừng lại! Các người đến đây làm gì?-

-theo lời của vua,tôi đã mang các vị anh hùng xả thân đánh quỷ vì mọi người đến đây.-

Ông ta lấy trong túi ra một tờ giấy như là một chứng chỉ với con dấu hoàng gia và ảnh của 5 người họ trên đó.

Anh ta nhìn một lúc rồi trả lại cho người đánh xe. Niệm một câu trú,một mảng màn chắn của cung điện hiện ra rồi biến mất như một chiếc cổng. Sau đó nó lại trở lại bình thường.

Người lái xe dừng lại trước cánh cổng lớn được mở toang. Ở đó,có một người hầu đã đợi sẵn ở đó.

-xin chào các vị anh hùng trẻ tuổi. Tôi là hầu gái trưởng của cung điện. Nhà vua lệnh cho tôi dẫn các bạn vào diện kiến ông.-

-xin chào. Tôi là Masamune Masaru-

-tôi là Amrita Shiro-

-Amrita Yukichika-

-Tôi là Tatzumi. Có thể gọi tôi là Tat cho nó gọn.-

-...-

-được rồi. Vậy chúng ta đi một vòng quanh cung điện để thăm quan trước chứ?-

   Dứt lời,cô quay đầu lại rồi bước đi. Bọn họ theo sau. Vừa đi,cô vừa chỉ cho họ những phòng quan trọng trong cung điện.

   Mọi thứ ở đây y hệt như ở học viện. Đều to một cacha quá đáng và không cần thiết. Cậu thật sụ thấy thán phục những người đã bỏ công ra xây dựng cung điện này.

   Cuối cùng,họ đến cuối hành lang,trước một cánh của to tổ bố đang đóng lại.

-được rồi. Hãy chuẩn bị tinh thần và chỉnh lại trang phục của mình. Chúng ta sẽ nhìn thấy nhà vua ngay sau cánh cửa này.-

-.....phù.....-

   Sau khi họ trở dài một hơi, cô hầu tiến tới cánh cửa,nhẹ nhàng mở nó ra trong sự kinh hãi của 4 người học sinh.

   Đằng sau cánh cửa,một hàng lính ở hai bên đang đứng trang nghiêm,không lay động. Họ đang nhìn một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế to tổ bố. Ông toả ra khí tức hoàng tộc.

-kính chào ngài,Crimson-sama.-

   Cô hầu gái cúi xuống chào ông. Bọn họ cũng nhanh chóng làm theo và cúo đầu xuống.

-được rồi,hãy đứng thẳng đầu dậy,những người anh hùng trẻ tuổi.-

   Được nhà vua cho phép,họ đứng lên nhưng vẫn có phần rụt rè.

-vậy....mọi người có thể giới thiệu hản thân không?-

-à...dạ,thần là Amrita Yukichiaka ạ.-

-thần là Masamune Masaru ạ.-

-thần là em gái của Yukichika,Amrita Shiro ạ.-

-thần là Tatzumi. Ngài có thể gọi thần là Tat ạ.-

-...-

-hahaha!!! Ta đã nghe về chiến công của các trò. Quả đúng là học trò của Youko-san đây.-

-dạ,ngài quá khen. Thần chỉ làm đúng nhiệm vụ của một giáo viên thôi ạ.-

-ể? Cô biết ngài ấy sao?-

-tất nhiên. Ngài ấy là anh trai của hiệu trưởng mà.-

-ể?-

-hửm? Các em không biết hả?-

-sao mà chúng em biết chứ?-

-hahaha!!! Thật là,vậy cậu em trai của ta thế nào rồi?-

-ngài ấy vẫn khoẻ ạ.-

-được được...vậy,ta cho gọi các ngươi đến đây để ban thưởng cho các ngươi.-

-dạ,ngài không cần phải làm thế đâu ạ.-

-không sao không sao. Vậy,các ngươi muốn ta thưởng gì?-

-dạ,thần muốn được thưởng một chút tiền để thần gửi về cho ba mẹ ở nhà ạ.-

-được được. Ta sẽ gửi về cho ba mẹ của ngươi,và ta cũng sẽ cho ngươi một chút tiền để tiêu qua ngày. Vậy là được chứ Tat-kun?-

-dạ vâng,cảm ơn ngài.-

-không có gì. Vậy tiếp đi.-

-dạ...ngài có thể làm gì đó với rank của chúng thần được không ạ? Thần muốn làm những nhiệm vụ rank cao hơn để có thể kiếm tiền.-

-được. Ta sẽ đích thân truyền lệnh để nâng mỗi người các ngươi lên một bậc. Mà ta nghe nói Yukichika-san ở rank C hả?-

-à...vâng.-

-thế thì sẽ phải qua một cuộc kiểm tra lên rank. Thế có sao không?-

-dạ,thần ổn với điều đó.-

-được. Vậy còn ai muốn gì nữa không?-

-dạ...thần có thể mượn xưởng để làm một thang kiếm không ạ?-

-hửm? Vậy sao? Được thôi. Ta sẽ cho cậu dùng xưởng để làm những thứ cậu thích bất cứ lúc nào. Vậy được chứ?-

-dạ,cảm ơn ngài.-

-được rồi. Vậy thì....-

Khi đó,tiếng cửa mở toang ra,cắt đứt lời nó của vua. Đó là vị hoàng tử trẻ tuổi. Anh ta là con của vua nhưng là vợ bé. Không được dạy dỗ đàng hoàng,anh ta rất xấc xược và không biết phải phép. Nhà vua luôn phớt lờ anh ta nên anh ta có thể làm bất cứ những gì mình thích.

-thưa cha,con về rồi đây.-

Có vẻ anh ta vừa trở về từ cuộc đi săn cày cấp. Dù gì cũng là người hoàng tộc,anh ta cũng phải đủ mạnh để được người khác kính nể.

-được rồi. Các ngươi có thể thăm quan cung điện với sự hướng dẫn của cô hầu gái. Có gì cứ bảo cô ấy.-

-dạ,chúng thần một lần nữa cảm ơn vì những gì người làm cho chúng thần.-

Rồi họ rút ra. Tên hoàng tử cứ mãi liếc nhìn Shiro với con nắt thèm muốn nhưng bọn họ đều không để ý và vui vẻ rời căn phòng.

Sau đó,cuộc thám hiểm bắt đầu. Họ lục tìm mọi thứ và đi khắp cả toà lâu đài. Chả hiểu rằng có phải vì đi mãi mệ hay không mà thi thoảng lại có một cái bàn với vài chiếc ghế xung quanh,để đò ăn thức uống trên đó.

Thức ăn ở đây còn ngon hơn những món ở căng tin. Họ đi đến bàn nào là ăn uống hết sạch. Đến nỗi cả lâu đài không còn lại chút thức ăn nào.(trên mấy cái bàn)

Dù ăn bao nhiêu,họ vẫn không thấy no vì đó chỉ là đồ ăn để hồi sức.tiếng bụng réo bắt đầu vang lên. Cô hầu gái tinh ý,dẫn họ đến phòng ăn.

Phòng ăn không như ở căng tin. Chỉ có một cái bàn trải dài cả căn phòng. Họ ngồi xuống đó và đồ ăn bắt đầu được đưa ra.

Họ ăn ngấu nghiến,đồ ăn ra đến đâu là hết đến đấy. Đống bát đĩa cứ vậy chất đống lên,che phủ cả người họ khi ngồi xuống.

Nhà bếp cũng không vừa. Thức ăn vừa hết là lại có đĩa mới đem ra ngay. Họ cưa thế ăn và thức ăn vẫn tiếp tục được làm.

Sau khi ăn no,họ nói chuyện nhảm hết 30 phút rồi quyết định đi tắm. Vì đang trong kỳ kiểm tra nên họ chưa phải đi học. Nhà vua cũng muốn họ ở lại một vài ngày để chơi. Thế là họ quyết định đi tắm.

Bể tắm rộng y một cái ao. Nội thất thì tuyệt vời,không có gì bàn cãi.

-ha......sướng quá sướng quá...-

Masaru thở dài trong bồn tắm sau một ngày mệt mỏi. Tat cũng theo ngay sau và thở ra giống vậy.

-này này,-

-hửm?-

-cậu có biết những bạn Yuki-senpai,Shiro-san và Youko-sensei đang tắm ở ngay bên cạnh không?-

-thiệt...thiệt tình. Ở đây ai lại đi đục lỗ cho cậu nhìn chứ??-

-kìa..-

Cậu ta chỉ vào góc phòng....một tấm khăn trắng đang phơi bên cạnh bức tường. Một anh lính canh đã nõi với cậu cái này trước khi vào phòng tắm.

Cậu lập tức chạy ra,vén chiếc khăn lên. Một chiếc lỗ nhỏ,vừa để cậu nhìn qua hiện ra. Nhìn qua cái lỗ với sự thích thú....cậu chả thấy ai cả.

-chả có ai ở đây cả.-

-vậy hả? Vậy chắc họ tắm xong rồi.-

-thiệt tình. Thật là chán mà.-

Họ không biết rằng 3 người kia đang dí sát vào tường,cố trèo lên để nhìn trộm bên phía nam.

-haaaa.......tắm xong đã thật đó.-

-ừm...thật là mát mẻ.-

Khi họ còn đang tán dóc về mọi thứ,tên hoàng tử từ đâu tiến ra,đứng trước mặt họ.

-dạ...kính chào hoàng tử.-

Anh ta không chào lại Masaru. Anh ta tiến đến phía Shiro,nắm tay cô ấy.

-nàng làm vợ ta nhé.-