Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 7: Làm thư kí



Giờ ra chơi.

“ An Nhã, tớ dẫn cậu đi tham quan trường học!” Cao Viên Viên đứng dậy nói.

Trình An Nhã ân một tiếng. Cao Viên Viên nhìn cô: “ An Nhã, tớ nói rồi, chúng ta là bạn bè, cậu cứ thoải mái đi! Từ giờ hãy gọi tớ là Viên Viên.”

“ Được, Viên Viên.” Trình An Nhã trầm ngâm một lát nhìn Cao Viên Viên, mặc dù mới gặp lần đầu nhưng Cao Viên Viên đối xử với cô rất tốt, không ngại đứng lên bảo vệ cô trước lời của đám người kia, không biết Cao Viên Viên có suy nghĩ gì về lời nói của bọn họ.

Đi trên hành lang, Cao Viên Viên không ngừng miệng, nói chuyện liên tục với Trình An Nhã, hết giới thiệu phòng âm nhạc, phòng mỹ thuật, thư viện, vân vân và mây mây.

Quả thực ngôi trường này rất rộng. Ban đầu trường mà Trình An Nhã thi vào là một ngôi trường khác, nhưng cậu mợ, người nuôi nấng cô tạm thời lại nói rằng bọn họ đã tìm được ngôi trường tốt hơn và nói cô chuyển tới đây. Trình An Nhã không hiểu tại sao bọn họ tốt bụng đột xuất như vậy nữa, học ở ngôi trường này chi phí chắc chắn đắt hơn rất nhiều, rõ ràng ban đầu còn muốn đuổi cô đi, vậy mà lại cho cô chuyển vào ngôi trường tốt như vậy. Trình An Nhã không biết họ có dự định gì nhưng cô cũng lười hỏi, được học trong môi trường tốt như vậy, ước còn chẳng được.

Đi được một lúc, Cao Viên Viên dừng lại trước một căn phòng, cô mỉm cười nói: “ Đây là phòng hội học sinh, tớ là hội phó, cậu vào đây tớ giới thiệu cậu với họ. Khi nào gặp rắc rối mà tớ không có ở đây, cậu cứ tới đây nhờ họ giúp đỡ!”

Nghe đến hội học sinh, Trình An Nhã hơi ngừng lại một chút, nói vậy hội trưởng hội học sinh là Thẩm Tư Hoàng cũng có mặt ở đây? Không hiểu sao Trình An Nhã cảm thấy có chút hồi hộp.

" Chào mọi người!"

" Ồ, Viên Viên đó à. Còn người bên cạnh kia là?"

" Giới thiệu chút, đây là bạn Trình An Nhã, cậu ấy mới chuyển tới hôm nay. An Nhã, tất cả đều là đàn anh lớn hơn chúng ta, đây là anh Hà Tô Diệp, anh Vân Tranh, còn có hội trưởng hội học sinh Thẩm Tư Hoàng." Cao Viên Viên vui vẻ giới thiệu từng người cho cô.

" Ồ, thật hiếm thấy, hội phó Cao của chúng ta vậy mà lại mang bạn tới đây đấy." Hà Tô Diệp tò mò quan sát một lượt Trình An Nhã từ trên xuống dưới.

Anh cảm thấy cô gái này không có gì đặc biệt cả, dáng dấp bình thường, gương mặt thậm chí âm u bởi bị che đi dưới lớp kính dày cộp cùng chiếc mái dài.

" Xin chào, em là Trình An Nhã."

Trình An Nhã vừa nói vừa quét mắt một lượt căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tư Hoàng.

Thẩm Tư Hoàng đang ghi chép gì đó nghe thấy giọng cô cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau khiến Trình An Nhã lúng túng quay đi.

" Là em à?" Thẩm Tư Hoàng hỏi.



Cao Viên Viên ngạc nhiên: " Hai người quen biết nhau à?"

" À không có... Bọn tớ hồi nãy gặp nhau ở khuôn viên trường thôi, anh ấy giúp đỡ tớ một số việc."

Cao Viên Viên: " Là vậy à. Thẩm học trưởng rất tốt bụng nhưng anh ấy cũng rất nghiêm khắc, cậu đừng để bị nhận giấy phạt của anh ấy quá 3 lần, không tiêu đời đấy!"

Thẩm Tư Hoàng: " Hội phó Cao, không lẽ tôi là người độc ác như vậy à?"

Cao Viên Viên nhún vai: " Em không biết, em nghe được từ những người bị anh phạt đó. Nói chung rất đáng sợ!"

Rồi cả bọn phá lên cười.

Bỗng Cao Viên Viên nhớ ra được gì đó, cô nói: " Đúng rồi, hội trưởng, không phải anh đang thiếu thư ký sao? Hay anh thử cân nhắc bạn học Trình An Nhã xem thế nào?"

Nghe vậy Trình An Nhã liền lắc đầu từ chối: " Ấy, tớ không biết làm gì hết, sợ là sẽ ngáng chân anh ấy."

" Tớ tin vào cậu." ánh mắt Cao Viên Viên sáng chói vỗ vai Trình An Nhã, sau đó quay qua nói với Thẩm Tư Hoàng: " Nha, hội trưởng, nể mặt em, anh cứ nhận cậu ấy làm thử mấy hôm."

Thẩm Tư Hoàng im lặng chốc lát, sau đó nói: “ Đó mới chỉ là lời đề nghị của hội phó thôi, bạn học Trình An Nhã, ý em thế nào?”

Trình An Nhã gật gật đầu, mắt long lanh: “ Nếu vậy thì em sẽ thử xem sao.”

“Vậy từ ngày mai em tới đây giúp tôi sắp xếp tài liệu.”

“Vâng…” Trình An Nhã kéo góc áo của Cao Viên Viên, thì thầm vào tai cô: “ Viên Viên, chúng ta đi thôi.”

“ Ừm…vậy bọn em đi trước đây, mọi người tiếp tục làm việc đi.”

Rồi hai người rảo bước rời đi.

Cao Viên Viên hỏi: “ Mà An Nhã này, cậu tính ở phòng trọ hay kí túc xá vậy?”

Trình An Nhã ngĩ nghĩ: “ Tớ cũng chưa tính đến chuyện này, cậu có ý kiến gì không?”

“ Theo tớ thì ở kí túc xá vẫn hơn đấy, tiền thuê rẻ hơn, an toàn hơn, với lại kí túc xá ở đây cũng rất gọn gàng và sạch sẽ. Vừa hay tớ ở phòng đôi nhưng không có bạn cùng phòng, cậu chuyển vào ở với tớ đi.”



“ Được không?”

Cao Viên Viên buông mắt cười: “ Tất nhiên là được. Tớ sẽ đăng kí giúp cậu. Cậu chỉ cần điền thông tin là được.”

“ Cảm ơn…” Trình An Nhã không nhịn được liền hỏi: “ Viên Viên, tại sao cậu lại đối tốt với tớ như thế?”

“ Tớ cảm thấy cậu là người rất tốt, với lại chúng ta là bạn, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau!”

“ Tớ…thực ra đúng như lời ba người kia nói, tớ thực sự là con gái của Trình Tiêu…nhưng ông ấy không phải kẻ giết người, đó chỉ là tai nạn…” Trình An Nhã giọng nói hơi gấp.

“ Ừm, tớ biết, nhưng đó cũng không phải lỗi của cậu mà.”

“ Cảm ơn.”

“ Có gì đâu. Chúng ta đi thôi.”

“ Ừm.”

Chuông tan học vừa vang lên, các bạn học đã vội vàng chạy ra khỏi phòng học, còn Trình An Nhã chăm chỉ ghi lại những bài học cần chú ý vào một cuốn sổ nhỏ rồi thu xếp gọn đồ đạc vào trong cặp.

Cao Viên Viên nói: “ Bây giờ cậu cùng mình tới kí túc xá, chúng ta làm luôn thủ tục đăng kí.”

Trình An Nhã gật đầu, bước đi song song bên cạnh Cao Viên Viên, cô có hơi hiếu kì, mặc dù Cao Viên Viên nói là bạn thì sẽ đối xử tốt với nhau, nhưng sẽ không thực sự tốt đến mức như vậy chứ, trong khi hai người mới gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng não bộ Trình An Nhã chỉ đơn giản dừng lại ở đây, nếu cô suy nghĩ quá nhiều, sẽ rất đau đầu.

Rất nhanh Trình An Nhã đã hoàn thành thủ tục, cô theo chân Cao Viên Viên về phòng. Cửa vừa mở ra, Trình An Nhã đã thấy hành lý của mình được để gọn ở trên giường, không khỏi ngạc nhiên mà mở miệng: “ Hành lý của tớ sao đã ở đây rồi?”

“ Người ở đây tác phòng làm việc rất nhanh, cậu cũng đừng quá ngạc nhiên.”

Nghe vậy Trình An Nhã cũng không nói gì thêm, ánh mắt cô chuyển dời nhìn khắp căn phòng. Đúng như lời Cao Viên Viên nói, rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng căn phòng này hoàn toàn mới, giống như trước đây chưa từng có ai ở vậy.

Cao Viên Viên quan sát thấy biểu tình trên gương mặt Trình An Nhã, mới nói: “ Thực ra tớ cũng ít khi owtr kí túc xá, một phần vì nhà tớ ở gần đây, một phần vì ở một mình quá chán.”

“ Ra vậy.” Trình An Nhã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô nhanh chóng đi tới giường, mở hành lý ra và bắt đầu thu xếp đồ đạc.