Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 2: Quá khứ



Hiện tại là 5 giờ sáng, Trình An Nhã cũng không còn tâm trạng ngủ tiếp, cô chẫm rãi rời giường vào phòng tắm.

Nhớ lại con ma nữ kia thật đáng sợ, cô ta còn nói muốn cô đền mạng, không lẽ là cô gái đó tới trả thù cô? Trình An Nhã triệt để lắc đầu, chỉ là mơ thôi, chuyện này nhất định sẽ không xảy ra đâu. Vả lại giấc mơ đó cũng lặp lại rất nhiều lần hồi cô còn đi học, nhưng đã lâu rồi cô không còn mơ thấy nó nữa, hôm nay gặp lại, trong lòng Trình An Nhã không tránh khỏi cảm giác bồn chồn, bất an.

Xong xuôi, cô vào bếp pha một cốc cafe, đó cũng là thói quen của Trình An Nhã. Cô thường bắt đầu một ngày mới bằng một cốc cafe đen, nó sẽ giúp cô tỉnh táo và tràn đầy năng lượng để làm việc cả ngày.

Trình An Nhã sống một mình trong căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố S.

Mẹ cô bỏ nhà ra đi khi cô mới lên 7 tuổi, cho đến hiện tại Trình An Nhã cũng không biết mẹ cô đang ở nơi nào.

Còn cha cô mất vì tai nạn. Cơn ác mộng gặp ma nữ kia cùng bắt nguồn từ cha cô. Cha cô bởi vì uống rượu trong lúc lái xe mà đã gây ra tai nạn, gây ra cái chết thương tâm cho một cô gái, và ông ấy cũng phải trả giá bằng mạng sống của mình. Trình An Nhã từ đó cũng bị coi là con gái của kẻ giết người, cô bị xa lánh, chỉ trích, rất nhiều lời ra tiếng vào quanh quẩn bên tai cô, khiến cô từ đó trở nên rụt rè, nhút nhát hơn. Cả họ hàng cũng không ai chứa chấp cô, bọn họ chịu trách nhiệm gửi tiền cho cô ăn học, đúng đến năm cô tròn 18 tuổi thì bọn họ cắt đứt liên lạc. Từ đó, Trình An Nhã cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, vừa học vừa làm.

Trình An Nhã học rất giỏi, thi đậu vào Đại học S danh tiếng, nhưng bởi vì không thể gồng gánh trên vai mức học phí quá lớn và phải liên tục trả phí bồi thường cho gia đình của cô gái kia nên cô chỉ đành bỏ học khi mới học xong năm nhất, phải từ bỏ ước mơ và đi làm, từ những công việc nặng nhọc với mức lương ít ỏi. Rất may ông trời thương tình cô nên cô đã tìm được công việc tốt và trở thành nhân viên chính thức, cô cũng mua được một căn hộ mặc dù không lớn nhưng nó đầy đủ tiện nghi.

Cuộc sống thường ngày của Trình An Nhã rất ảm đạm, bắt đầu một ngày mới bằng một tách cafe, đến 6 giờ sáng thì đi 30 cây số đến công ty làm việc sau đó đến 5 giờ chiều lại đi 30 cây số trở về nhà. Về nhà rồi thì nấu ăn, ăn tối, soạn và xem lại tài liệu, tắm rửa rồi xem ti vi cho tới khi buồn ngủ. Ngày nào cũng vậy, cứ lặp đi lặp theo như một vòng tuần hoàn. Cô không đi chơi, không mua sắm, chỉ mua một vài thứ cần thiết, Trình An Nhã sống tiết kiệm hết mức có thể. Đó, cuộc sống của cô cứ bình bình đạm đạm trôi qua từng ngày như vậy. Tẻ nhạt, vô vị.



Trình An Nhã không có bạn bè, cô chỉ có duy nhất một người bạn từ cao trung tên là Cao Viên Viên. Cao Viên Viên luôn ở bên cạnh Trình An Nhã an ủi, động viên cô, cũng bảo vệ cô khỏi đám bắt nạt. Hiện tại Cao Viên Viên đồng thời là đồng nghiệp làm chung một công ty với cô. Cao Viên Viên thì may mắn hơn cô, có gia đình đầy đủ, được học hành đàng hoàng, khi vào làm cùng công ty với cô, Cao Viên Viên rất nhanh đã lên được chức giám đốc kinh doanh, còn cô làm việc gần 10 năm trời, vẫn mãi ở vị trí nhân viên quèn. Nhưng điều đó cũng không khiến Trình An Nhã nản chí, vì cuộc sống mưu sinh nên cô cành cố gắng hơn gấp nhiều lần những người khác.

Một Trình An Nhã với ánh mắt buồn bã nhìn ngắm bầu trời xanh mây trắng, trông rất trong lành. Cô thật muốn hỏi, bầu trời trên cao xinh đẹp đến thế mà tại sao lòng người lại đầy đau buồn như vậy?

Rất lâu sau đó Trình An Nhã mới thu hồi lại ánh mắt, cô thay một bộ đồ công sở thường thấy, áo sơ mi cùng quần âu, khoác bên ngoài là một chiếc áo blazer cũng màu đen. Không thể phủ nhận, Trình An Nhã lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt thon nhỏ, đường nét trên gương mặt mềm mại, hài hoà tạo cảm giác thân thiện, gần gũi, là kiểu nhìn vào thấy ấn tượng ngay từ lần đầu tiên, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp. Dáng người cao gầy nên dễ mặc đồ, đặc biệt hợp mấy kiểu đồ bó sát.

Thế nhưng hồi còn đi học, bởi vì không biết cách chăm chuốt nên ngoại hình lại trở thành một trong những lý do để người khác chê cười, nói xấu.

Chuẩn bị xong xuôi, Trình An Nhã xuống dưới hầm để xe để lấy xe ra, chiếc xe này là cô mua được bằng hình thức trả góp, tất nhiên là cô không thể trả hết trong một lần bởi vì cô không có bao nhiêu tiền.

Ấy thế mà tối hôm qua cô lại mơ thấy cô ngồi trên một chiếc Lamborghini sang trọng nữa chứ. Đúng là chỉ có trong giấc mơ thôi mà.

Cô đã sắp bước sang đầu ba rồi, Trình An Nhã cảm thấy cuộc đời này của cô thật vô vị, rốt cuộc cô sống để làm gì chứ, hằng ngày đi kiếm tiền rồi dùng số tiền đó trả nợ cho cha cô, cái nợ mà có làm cả đời này để kiếm tiền cũng không trả đủ.

Trình An Nhã vỗ vỗ hai bên má, phải phấn chấn tinh thần lên thì hiệu suất công việc mới đạt hiệu quả cao, cô không thể chùn bước được. Thế rồi Trình An Nhã khởi động xe, đi trên con đường quen thuộc vào trung tâm thành phố S.