Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 15: Lời tạm biệt không thành



Ngày hôm sau, đoạn video quay được cảnh hai vợ chồng kia khóc thét, la ó, chỉ thẳng mặt Trình An Nhã là con gái của kẻ giết người đã bị đăng lên diễn đàn trường.

Rất nhiều bình luận nghiêng về phía hai vợ chồng kia mà mắng chửi cô.

Bạn học A: Vãi, hồi trước ba người Minh Nguyệt kia cũng đã nói như vậy, tôi còn tưởng họ lấy cớ để bắt nạt Trình An Nhã thôi chứ, hóa ra lại là sự thật!!! Vậy bọn họ bị đuổi học cũng là bị Trình An Nhã nhúng tay vào, đúng là con gái của kẻ giết người, hổ phụ sinh hổ tử!!! Quá độc ác.

Bạn học B: Bình thường trông ngoan hiền ít nói hóa ra còn có bộ mặt này. Trước mặt người nhà nạn nhân mà vẫn bình chân như vại, không chút cảm xúc, cô ta có còn là con người không vậy?

Bạn học C: Tôi là thấy chướng mắt cô ta ngay từ đâu rồi, làm sao cư nhiên lại được làm thư ký cho Thẩm học trưởng chứ, ngày ngày cứ bám riết lấy anh ấy không buông, đúng là con nhỏ phiền phức, đã xấu xí rồi còn bày đặt muốn trèo cao.

Bạn học D: Lầu trên nói rất đúng! Cho dù cô ta có lột sạch đồ rồi nằm lên giường cũng không ai thèm đến đâu. Vừa xấu xí vừa độc ác!

Bạn học E: Nếu tôi mà là cô gái nạn nhân thì tôi đã hóa thành ma và ám Trình An Nhã đến hết đời rồi, ha ha ha.

Bạn học F: Cha cô ta chết rồi sao cô ta cũng không chết theo luôn đi chứ, còn sống để đi làm hại những người khác à?

Bạn học G: Mau cút khỏi trường cao trung bọn tôi đi, vì cô mà danh dự và bộ mặt của nhà trường sẽ đi xuống. Mau cút đi!

Càng ngày không chỉ là những lời chửi rủa nữa mà họ bắt đầu đuổi cô ra khỏi trường, thậm chí mong cô chết đi.

“ Em muốn xin từ chức?” Thẩm Tư Hoàng hỏi.

Trình An Nhã không nói gì, chỉ gật đầu.

“ Nếu là vì chuyện trên diễn đàn trường thi không cần quan tâm, tôi đã xóa toàn bộ đi rồi.”

“...” Môi mỏng Trình An Nhã mím lại, vẫn không nói gì.

“ Trình An Nhã, năng lực học tập và làm việc của em thực sự rất tốt, rất khó để kiếm được người thứ hai giống em, tôi thật sự rất cần em giúp đỡ.”



“Em xin lỗi. Mấy lời bình luận kia không ảnh hưởng gì đến em đâu nên học trưởng yên tâm đi, em chỉ là không muốn liên lụy tới anh.”

“ Trình An Nhã, em…” Thẩm Tư Hoàng thở dài: “ Haizz, thôi được rồi, đây là quyết định của em, tôi cũng không muốn em phải khó xử nữa.”

“ Cảm ơn anh.” Trình An Nhã cúi thấp người, không muốn nán lại lâu nữa nên cũng rời đi luôn.

Hiện tại Thẩm Tư Hoàng đã năm cuối, anh còn rất nhiều việc phải suy nghĩ, anh còn phải thi Đại học, vốn dĩ cô không nên làm phiền tới anh, anh không liên quan đến chuyện này.

Cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, Trình An Nhã cũng không biết bản thân đã về tới kí túc xá từ bao giờ nữa. Vừa đẩy cửa ra, bất ngờ có một người xông tới ôm chặt lấy cô: “ Bất ngờ chưa An Nhã!”

“Viên Viên? Cậu về khi nào vậy?” Trình An Nhã sửng sốt hỏi.

“ Tớ về từ hôm qua rồi nhưng ở nhà có việc nên hôm nay mới tới kí túc xá nè!”

Sau vụ ba người Minh Nguyệt bị đuổi học, Cao Viên Viên cũng ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, bởi vì thành tích học tập rất xuất sắc của mình. Thời gian trôi qua nhanh thật, cũng hơn một năm rồi còn gì. Hiện tại cả hai cũng chuẩn bị vào năm cuối.

“ Sao vậy, mặt cậu trông buồn vậy?” Cao Viên Viên hỏi.

“ Ưm… không có gì đâu… cậu mới trở về nên chắc mệt lắm, nghỉ ngơi đi.”

" Ơ kìa..." Cao Viên Viên cảm thấy biểu hiện của Trình An Nhã rất lạ, nhưng chắc có lẽ cô mệt quá nên mới vậy.

Vậy là ngày tháng yên bình của Trình An Nhã cũng không còn. Ngày ngày đều là những lời mắng chửi thạm tệ từ những bạn học khác, hiện tại, cô đang bị cả trường đồng lòng lao vào bắt nạt.

Cho tới khoảng thời gian thi Đại học thì chuyện này mới lắng xuống đôi chút.

Thời gian cô gặp Thẩm Tư Hoàng cũng vơi dần đi, chủ yếu là do tự bản thân cô muốn tránh mặt anh.



Ngày tốt nghiệp, Trình An Nhã cũng chỉ đứng nhìn anh từ xa.

“ Hây, cậu làm gì vậy?” Cao Viên Viên bất thình lình xuất hiện vỗ vai cô từ đằng sau.

Trình An Nhã giật mình quay lại, hơi lắp bắp nói: “ À…không, không có gì đâu… Tớ chỉ…”

Cao Viên Viên tò mò nhìn theo hướng Trình An Nhã đang quan sát thì bắt gặp bóng dáng của Thẩm Tư Hoàng, lại nhìn bó hoa hướng dương trên tay cô thì mỉm cười: “ Nếu cậu muốn gặp anh ấy thì mau đi ra đi…” cô ngừng lại một chút sau đó nói tiếp: “ Bây giờ không gặp thì có khi sau này sẽ không còn có cơ hội nữa đâu.”

“ Hả, cậu nói vậy là sao?”

“ Tớ nghe nói vị hôn thê của anh ấy đang ở nước K nên anh ấy cũng sẽ tới đó học Đại học.”

“ Vị, vị…?” Trình An Nhã cứ lắp bắp chẳng thể nói được hết câu, nết mặt bàng hoàng đến tột độ, nơi đáy tim thắt chặt đau đớn khôn cùng, tay cầm bó hoa buông thõng xuống, cảm thấy không ngăn được nước mắt mình sắp rơi xuống, Trình An Nhã đưa tay lên che mặt mình.

“ Cậu làm sao vậy?”

“ Không, không sao… tớ về trước đây.”

“ Cậu không đến gặp hội trưởng à?”

“ Không… nói với anh ấy rằng tớ chúc anh ấy hạnh phúc.” nói rồi Trình An Nhã chạy thật nhanh, cô chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi nơi này, đến một nơi nào đó khóc thật to, nước mắt vốn bị cô kìm giữ suốt bao nhiêu năm cuối cùng giờ phút này tuôn trào như mưa, nghẹn ngào, đau khổ, tiếng khóc như vạn tiễn xuyên tâm, như xé cõi lòng, đau vô cùng.

Đúng rồi, một người hoàn hảo như Thẩm Tư Hoàng xứng đáng có được một hạnh phúc, cô không có tư cách để thích anh, vậy mà hôm nay lại có ý nghĩ muốn tỏ tình anh. Trình An Nhã cứ cắm đầu chạy, vừa chạy vừa khóc, như muốn trút bỏ hết tất thảy tại nơi này.

Cô cầu chúc anh sau này sẽ hạnh phúc, sẽ không còn gặp lại nhau nữa, sẽ không còn liên quan đến một người như cô nữa.

Nếu có thể thì cô muốn tới trước mặt anh nói một lời tạm biệt nhưng cô không đủ can đảm.

Tạm biệt anh, ánh sáng của đời cô.