Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 30: Chị ấy ăn xong rồi bỏ chạy



Thẩm Nhược Giai mở điện thoại lên, ôi trời, bao nhiêu cuội gọi nhỡ từ Thẩm Tư Hoàng. Cô nhấn số gọi lại cho anh.

" Anh ơi..."

" Thẩm Nhược Giai, suốt cả đêm qua em ở đâu vậy? Ở nhà không thấy, gọi đến biệt thự cũng nói không có em ở nhà. "

" Dạ, em ngủ ở nhà ... Thư Nghi..."

" Haizz, được rồi, em mau chuẩn bị đi rồi đến sân bay luôn đi! "

"... Dạ, em biết rồi..."

" Ồ, hôm nay sao ngoan xuất thần vậy? Thôi anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa."

" Vâng... "

Sau đó, Thẩm Nhược Giai kéo cái cơ thể không chút sức lực cùng cái đầu trống rỗng trở về biệt thự thu dọn đồ đạc. Xong xuôi, cô tới sân bay, ngồi chờ.

Phía bên này, Lục Lệ Thành khẽ cử động cơ thể, sờ soạng, tìm kiếm người nằm bên cạnh nhưng không thấy, cậu vội vàng bật dậy. Chỗ nệm Thẩm Nhược Giai nằm vẫn còn chút hơi ấm, chắc cô mới đi không lâu. Nơi đó còn in dấu vết lần đầu của cô.

Lục Lệ Thành vội vàng mặc quần áo vào, mặt khác bấm bấm điện thoại gọi cho Thẩm Nhược Giai. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng " Người nhận tạm thời không liên lạc được. "

Lục Lệ Thành cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn đến mức khiến người phục vụ đi trên hành lang không nhịn được mà sợ run cả người.

Đêm qua còn khóc lóc nói yêu cậu, vậy mà ăn xong rồi lại bỏ chạy?

Lục Lệ Thành chuyển đối tượng, gọi cho Lục Triết.

" Alo, em trai, sao sáng sớm đã gọi cho anh rồi? Thiếu tiền à, bao nhiêu để anh chuyển! "

" Không có. Anh có biết chị Giai Giai ở đâu không? "



Lục Triết thắc mắc hỏi: " Ủa, sao vậy, cậu ấy làm gì em à?"

" Chị ấy ăn sạch sẽ em xong rồi bỏ chạy, giờ không thấy đâu hết, gọi điện cũng không bắt máy! "

Lục Triết trợn tròn mắt, phải nói là sửng sốt tột độ, nửa ngày trời không nói gì, ánh mắt cứ trơ trơ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Thẩm Nhược Giai muốn theo đuổi Lục Lệ Thành, tuy có vội vã và dồn dập nhưng anh thật sự không nghĩ Thẩm Nhược Giai có thể làm ra loại chuyện này. Vậy mà cô lại dám cướp đi lần đầu của đứa em trai anh yêu quý nhất, lại còn ăn sạch sẽ xong lại bỏ chạy?

" Anh ơi...? "

Không nói gì, Lục Triết trực tiếp cúp điện thoại rồi gọi cho Thẩm Nhược Giai.

Nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông, Thẩm Nhược Giai giật mình nhìn vào màn hình, thấy hiện tên Lục Triết, cô mới thở phào nhấn nút nhận.

Lục Triết đem cục tức xả ra hết một lượt, kích động quát tháo: " Này Thẩm Nhược Giai, bởi vì tôi tin tưởng cậu nên mới đồng ý cho phép cậu theo đuổi em trai tôi. Vậy mà cậu lại không nhịn được, trực tiếp chén sạch nó ở trên giường, đã vậy còn bỏ trốn không chịu trách nhiệm? Thẩm Nhược Giai cậu đúng là @#₫@&, cậu đúng là cầm thú! Cậu có còn là người không? Em tôi vẫn còn nhỏ, cậu vậy mà lại cướp đi lần đầu của nó? Cậu đang ở đâu, tôi phải đến đó dầm cho cậu một trận, cho dù cậu có là phụ nữ thì tôi cũng không tha đâu nhé! Thẩm Nhược Giai, cậu thật là @₫@&#$, tôi nói cho cậu biết, tô- "

Thẩm Nhược Giai ngay lập tức cúp điện thoại. Rồi xong luôn, chuyện này đến cả Lục Triết cũng biết rồi, anh chắc chắn là đang sôi máu, giận cô lắm. Trời ơi, cô đã ***** *** người ta thì thôi đi, còn lấy mất lầm đầu. Trời ơi, Thẩm Nhược Giai chỉ muốn tìm một cột đá nào đó rồi đâm đầu chết đi cho xong, cô không muốn sống nữa.

Thẩm Nhược Giai không biết sau này phải đốu mặt với Lục Lệ Thành thế nào nữa, cậu chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, giống như khi nhìn với Lạc Tuyết Giang vậy. Thẩm Nhược Giai rất muốn đến trước mặt cậu giải thích, nhưng cũng rất sợ bị cậu ghét bỏ. Bản thân hoàn toàn rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan rồi a.

Có lẽ bây giờ cô cứ tạm thời tránh mặt Lục Lệ Thành một thời gian đi, sau này có cơ hội rồi giải thích sau...

Điện thoại Thẩm Nhược Giai cứ reo lên liên tục, Lục Triết nhá muốn nổ tung cái điện thoại, Thẩm Nhược Giai vội tắt nguồn luôn, có lẽ cô sẽ mua thêm cái sim mới...

...

" Thẩm Nhược Giai đâu rồi? " Lục Triết tức giận đập bàn, đứng trước mặt Thẩm Tư Hoàng lớn tiếng hỏi.

" Lục đại thiếu không phải bạn của em gái tôi sao, lại không biết em ấy ở đâu mà tới đây làm ồn?"

" Thẩm đại ca, có vẻ anh vẫn chưa biết chuyện này, vậy thì để em nói luôn! " Lục Triết tức giận muốn nổ đầu, từng câu từng chữ nhấn mạnh: " Thẩm Nhược Giai ăn em trai em sau đó bỏ chạy rồi! "

Thẩm Tư Hoàng cảm thấy đầu mình ong ong, nguồn thông tin này khiến anh không thể tiêu hoá nổi. Anh biết em gái mình đúng là ăn chơi, chuyện gì cũng dám làm, nhưng chắc chắn một điều là Thẩm Nhược Giai sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện đó. Và bây giờ anh đang nghe chính xác thông tin mà anh luôn cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra ư?

Thẩm Tư Hoàng đưa ánh mắt không thể tin nổi quay qua nhìn Lục Lệ Thành. Nhận được cái gật đầu thay cho lời trả lời của cậu, Thẩm Tư Hoàng mới chán nản thở dài.



Đúng là anh rất yêu thương Thẩm Nhược Giai và luôn bảo vệ cô trong mọi trường hợp, nhưng gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể nào không chịu trách nhiệm như vậy được!

" Em ấy hiện tại đang ở một chi nhánh khác cỉa Thẩm thị bên thành phố A. "

Nhận được thông tin, máu trong người Lục Triết sôi sục lên, hùng hổ nói: " Thành Thành, chúng ta mau đi thôi. Phải làm chuyện này cho ra nhẽ, anh nhất định sẽ đòi công lý về cho em! "

Lục Lệ Thành túm lấy tay Lục Triết lại, khẽ lắc đầu: " Anh, để một mình em đi là được. Em lớn rồi, có thể tự giải quyết chuyện của mình! "

Lục Triết tức giận nói: " Không được, anh cũng phải đi!"

" Chị Thư Nghi tối hôm qua đi tới bar đó! " đột nhiên Lục Lệ Thành nói ra câu này, lửa giận trong lòng Lục Triết giảm đi một nửa, thay vào đó là nỗi lo lắng, hoảng hốt tột cùng.

" Cô ấy tới đó làm gì? Không lẽ là tìm thú vui, ban trai, ... hay là tình một đêm...? Không được, anh phải tới gặp cô ấy! " nói rồi Lục Triết tức tốc phi như bay nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Lục Lệ Thành : "..."

Thẩm Tư Hoàng hắng giọng, ho một tiếng: " Vậy... Em định giải quyết chuyện này thế nào?"

" Em sẽ chịu trách nhiệm với chị ấy, sau khi tốt nghiệp, em sẽ cầu hôn chị ấy! " Lục Lệ Thành nói chắc như đinh đóng cột: " Thực ra trong chuyện này, cả hai phía đều chấp nhận, Giai Giai không phải cưỡng ép em làm chuyện đó."

Trong mắt cậu, mênh mông sâu thẳm tựa như đại dương, sự kiên định, khẳng định chắc nịch đang trào ra trong ánh mắt của Lục Lệ Thành.

Cảm nhận thấy điều đó, Thẩm Tư Hoàng gật đầu thay cho câu trả lời. Anh thấy cậu không tồi, tính tình nhu hoà, rất có trách nhiệm, có thể trị được đứa em ham chơi của anh. Vả lại, ông cụ Thẩm Nguyên nếu biết, chắc chắn cũng rất hài lòng với đứa cháu rể này.

" Em gái tôi ngang ngược, có chút ham chơi, phiền cậu phải chăm sóc cho con bé về sau rồi! "

" Không có, không phiền chút nào. Vậy em đi đây. "

" Chúc may mắn, em rể! "

" Cảm ơn anh! "