Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 28: Đi bar



Thật ra quán bar Thẩm Nhược Giai nói cách đó cũng không xa.

Đây là một quán Bar vô cùng sôi động ở thành phố S, gần như cứ đến tối muộn là chật kín người, lại càng không cần nói đến ngày Chủ Nhật.

Thẩm Nhược Giai cẩn thận đeo kính râm lên, nhưng dáng người yểu điệu của cô lại thêm chiếc váy ngắn trễ ngực màu đen, còn có mái tóc cuộn sóng dài đến hông, làm cho từng bước chân của cô liền khiến cho không ít người ở cửa quán Bar chú ý đến.

Trong không khí phức tạp đầy mùi rượu và thuốc lá, âm nhạc được mở ở mức to nhất, dường như muốn điếc cả lỗ tai, nam nữ đều ở trên sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo vòng eo của mình, những người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quyến rũ, xen lẫn trong không khí náo nhiệt này là tiếng cười đùa hi hi ha ha của đàn ông, những cậu thanh niên không khống chế được chính mình, dùng ngôn ngữ ngả ngớn trêu chọc các cô gái. Những người phụ nữ quyến rũ thì rút mặt trong lòng ngực của những người đàn ông, mỉm cười thích thú.

Nhưng tất cả những việc đang diễn ra đều không liên quan đến Thẩm Nhược Giai , cô ngồi ở phía trước quầy Bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô muốn chuốc say chính mình, mới có thể không thèm nghĩ đến cậu nữa.

Nằm trên cái bàn dài với ánh mắt mơ màng, lấy tay đong đưa cái ly trước mặt, hoàn toàn không còn gì cả, hướng về phía người phục vụ hô:

“Thêm một ly nữa.”

“ Thẩm tiểu thư, cô đã uống say rồi.” Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở.

“Tôi chính là muốn uống rượu, mang cho tôi một ly.” Trong lòng Thẩm Nhược Giai lại rất rõ ràng.

“Tiểu thư, rượu của cô.” Người phục vụ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đưa cho cô một ly rượu.

" Này Giai Giai à, cậu đừng uống nữa, từ nãy tới giờ cậu uống nhiều lắm rồi đấy. Không tốt cho sức khoẻ đâu! " Thư Nghi đứng bên cạnh cũng lo lắng ngăn lại.

" Kệ tớ đi! "

" Cậu có chuyện gì buồn sao, nên mới phải tìm đến rượu? "

" Cậu biết không, hôm nay tớ rủ Thành Thành đi xem phim... Vậy mà cuối cùng lại không đến, cho tớ leo cây... Gọi bao nhiêu cuộc cũng không thèm bắt máy... "

Thư Nghi thở dài lắc đầu: " Chỉ có vậy? "

" Còn nữa, anh trai tớ thật độc ác, lại bắt tớ ngày mai tới thành phố A để hoàn thành việc... Tớ còn không biết mình phải ở đó bao lâu nữa... vốn muốn hôm nay xem phim xong... Hai đứa đi ăn, rồi... rồi báo cho em ấy biết, được nghe thấy lời cổ vũ rồi tạm biệt của em ấy... Tớ có lẽ sẽ rất vui vẻ mà rời đi... Còn, còn hoàn thành sớm sớm một chút... Vậy mà kết quả thì sao, cho tớ leo cây... đàn ông đúng là tệ thật..."

Thư Nghi sắc mặt ngưng trọng, Thẩm Nhược Giai có thể nói ra mấy lời này đúng là có một không hai, lần đầu tiên cô ấy buồn phải tìm đến rượu, lần đầu bị thất tình... Haizz, đúng là ai cũng phải nếm trả vị đắng của tình yêu, tội nghiệp thật.

Lúc này, chuông điện thoại Thư Nghi reo lên, cô nhanh chóng bắt máy: " Alo. "

" Chị Thư Nghi, chị Nhược Giai có đó không? "

" Có. "



" Sao chỗ chị ồn vậy? Hai người đang ở đâu? "

" Quán bar. "

Nghe vậy thì lòng Lục Lệ Thành càng sốt ruột hơn, gấp gáp hỏi: " Chị Nhược Giai đâu? Chị ấy đang làm gì? "

Thư Nghi nhìn xuống chỗ Thẩm Nhược Giai nằm rạp trên bàn dài, miệng lảm nhảm nói linh tinh, sau đó nói: " Cậu ấy từ lúc vào đây đã uống không ít rượu, giờ say chả biết trời đất gì nữa. "

Lòng Lục Lệ Thành như lửa đốt: " Mau gửi vị trí cho em, em tới đó đón chị ấy! "

" Được! " tắt điện thoại, Thư Nghi gửi định vị cho Lục Lệ Thành, rồi quay ra nhìn Thẩm Nhược Giai, cười nói: " Có vẻ cậu nhóc nhà cậu rất lo cho cậu đây! "

Rất nhanh chỉ mười phút sau, Lục Lệ Thành bản mặt u ám đứng ở cửa, nhanh chóng chạy tới chỗ Thẩm Nhược Giai đỡ cô dậy.

" Sao chị ấy uống nhiều vậy? "

" Còn không phải buồn vì bị em cho leo cây à!"

" Chuyện này đúng là lỗi ở em, hôm nay em học không để ý thời gian liền ngủ quên trong thư viện, lúc thức dậy thì đã muộn, điện thoại cũng sập nguồn. "

Thư Nghi phẩy phẩy tay: " Giải thích với chị làm gì, chờ cậu ấy dậy rồi xin lỗi cậu ấy. Mau đưa Giai Giai về đi! "

" Vâng. "

Ra đến ngoài hành lang, Thẩm Nhược Giai cảm nhận cơ thể mình chao đảo chao đảo, cô mơ hồ mở mắt ra, lại thấy người trước mắt là Lục Lệ Thành.

" Thành Thành...? "

" Ừm, em tới đón chị về đây! "

Ngay lập tức Thẩm Nhược Giai dãy giụa: " Mau bỏ chị xuống! "

" Ngoan nào, ngã bây giờ. "

" Bỏ chị xuống. "

Dù sao Thẩm Nhược Giai cũng say không biết trời đất gì, Lục Lệ Thành chỉ đành thở dài bỏ Thẩm Nhược Giai xuống.



Kết quả hãy còn chưa há mồm ra thì đã thấy nét mặt Thẩm Nhược Giai trở nên thương tâm và uất ức khôn cùng, rặt vẻ muốn bật khóc. Cô thấp giọng nói: " Em thật quá đáng... Vậy mà lại cho chị leo cây..."

" Em xin lỗi, là lỗi của em! Ngoan, chúng ta về nhà thôi! "

" Không thích, chị mới không thèm đi cùng em nữa! Em đi mà về một mình! " Nói xong thì ngoái đầu bước đi.

Chuyện này khiến Lục Lệ Thành phải sửng sốt.

Cậu nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của Thẩm Nhược Giai, trái tim thắt lại, vì vậy bật thốt ra: "Giai Giai!"

Thẩm Nhược Giai cũng không quay đầu lại, bước càng nhanh.

Lục Lệ Thành chạy lên tóm cánh tay Thẩm Nhược Giai: "Giai Giai, nào chúng ta về thôi. Chị đừng vậy nữa mà. "

Thẩm Nhược Giai hất tay cậu ra, không ngoái đầu lại: "Chị muốn chơi, em không có tư cách quản chị."

Lục Lệ Thành chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, cầm lấy tay cô không chịu buông: " Nào nào nào, nghe lời em, ngoan nào, chúng ta từ từ nói chuyện. " Nói xong bèn kiên quyết tóm Thẩm Nhược Giai vào một căn phòng bao trống.

" Buông ra, em làm gì vậy? Em lấy tư cách gì để quản chị? "

Trái tim Lục Lệ Thành thắt lại, đúng rồi tư cách gì? Chị em ư?

Thẩm Nhược Giai cơ thể chẳng đứng vững nổi, cứ chao đảo chao đảo, Lục Lệ Thành lo lắng đỡ lấy cô, để cô ngã vào người mình.

Thẩm Nhược Giai tức giận nắm cổ áo Lục Lệ Thành: " Em đúng là tên đầu gỗ, em đúng là tên eq thấp…"

" Giai Giai, giờ thì chị lại mắng em ư? "

Nét mặt Thẩm Nhược Giai vẫn mang vẻ đau thương chẳng tài nào giấu được, cô khóc nấc lên: " Chị thích em như vậy, kiên trì theo đuổi em như vậy… sao em cứ tỏ ra như không biết gì rồi không quan tâm thế…? "

Lục Lệ Thành ngốc lăng, ánh mắt dại ra.

" Chị vừa nói gì? "

" Chị nói là chị thích em! Giờ còn giả bộ không nghe thấy nữa chứ… "

Lục Lệ Thành trong mắt như giăng tầng sương, đầy u tối: " Chị không thể nói bừa! " Cậu siết chặt lấy eo của Thẩm Nhược Giai.

" Ai thèm nói đùa làm gì chứ. Làm gì có ai khiến cho Thẩm Nhược Giai này thích ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ. Nếu không phải thích em, chị để ý tới em làm gì, chị rủ em đi chơi làm gì, chị mất thời gian với em làm gì…Chị… chị thích nhất là ăn cua nhưng em bị dị ứng nên chị không ăn nữa… chị ghét ăn đồ ngọt, nhưng lại ăn cái bánh mà em đưa cho.. còn nữa … chị không muốn làm việc ở Thẩm thị chút nào, nhưng… nhưng vì muốn trở thành phiên bản tốt hơn trong mắt em…nên, nên chị mới đồng ý làm việc… chị…"