Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 7: Bị xem nhẹ



"Reng...reng."

Tiếng chuông báo thức đều đặn vang lên mỗi khi đồng hồ điểm bốn giờ sáng, Trần Thư Ý rời khỏi vòng tay ấm áp của Hà Đông Quân ngồi dậy thì bất ngờ bị anh ôm chặt.

"Ngủ thêm chút nữa đi em, vẫn còn sớm mà." Hà Đông Quân không muốn mất đi thân thể mềm mại trong lòng, cố chấp không cho vợ rời giường.

Trần Thư Ý kéo cánh tay trên eo mình ra, yếu ớt nói: "Anh buông em ra đi, dậy muộn mẹ lại mắng em mất."

Nghe Thư Ký nhắc đến mẹ mình, Hà Đông Quân có chút bất mãn buông cô ra, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe không rõ rồi kéo chiếc chăn phủ kín đầu mình tiếp tục ngủ.

Trần Thư Ý nhìn tấm chăn nhô cao trên giường giây lát rồi đi ra khỏi phòng.

Trần Thư Ý vừa bước chân xuống tầng một, thì bà Tuyết Mai cũng từ trong phòng ngủ bước ra, cô có chút chột dạ sợ bản thân dậy trễ vài phút khiến bà không hài lòng, nhỏ giọng nói: "Mẹ dậy sớm vậy? Đêm qua mẹ ngủ không ngon giấc ạ?"

Nguyễn Tuyết Mai nhìn con dâu cười hiền hậu: "Mẹ thấy đêm qua con thức khuya làm việc, nên dậy sớm nấu đồ ăn sáng đấy chứ."

"Con ở đây rồi mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi ạ." Trần Thư Ý dường như không mấy tin tưởng vào đôi tai của mình, ngây ra một lúc mới lễ phép đáp lại.

Nguyễn Tuyết Mai gật đầu: "Con đã nói vậy thì mẹ vào phòng đây."

Bà ta xong người đi vào phòng, đi chưa được hai bước thì quay đầu lại ngữ điệu dịu dàng như nói với con gái của mình: "Lát ăn cơm xong con cứ để bát đĩa ở đấy rồi đi làm đi, hôm nay mẹ không đi đâu cả mẹ làm cho."

"Con cảm ơn mẹ." Ánh mắt Trần Thư Ý hiện lên tia vui vẻ nhìn theo bóng lưng mẹ chồng.

Gia đình hòa hợp, tâm tình Thư Ý cũng trở nên thỏa mái hơn, trên gương mặt không còn mang nét cố gắng gượng cười nữa mà thay vào đó là sự tươi tắn thỏa mái.

Trần Thư Ý là người có tấm lòng lương thiện, sống biết điều, người khác đối tốt với cô một cô sẽ đối lại với người đó gấp nhiều lần, những yêu cầu mẹ chồng đưa ra đều cố gắng thực hiện một cách hoàn hảo nhất.

Cuối tuần bà Tuyết Mai có buổi tụ tập đồng nghiệp cũ đã về hưu, sẵn có nguồn nhân lực là con dâu bà ta không một chút đắn đo rủ mọi người về nhà mình ăn uống.

Sáng sớm bà ta đưa cho Thư Ý một tờ danh sách các thứ cần mua dài dằng dặc: "Các cô chú đồng nghiệp của mẹ lát nữa tới, mẹ còn bận ở nhà tiếp đón, mẹ đã ghi hết trong đây rồi con chỉ việc mua theo là được."

Trần Thư Ý nhận lấy tờ giấy trên tay bà Tuyết Mai, biểu cảm trên gương mặt hụt hẫng như có điều gì khó nói.

Bà Tuyết Mai liếc nhìn con dâu, nhẹ giọng nói thêm vài câu lấy lòng:

"Không làm phiền con chứ? Thật ra mẹ cũng không muốn ngày nghỉ mà khiến con phải vất vả đâu, nhưng bọn họ nói Đông Quân mới lấy vợ muốn tới nhà xem mặt con dâu mẹ."

"Dạ không phiền gì đâu ạ, con lên nhà thay đồ rồi đi ngay." Trần Thư Ý che giấu đi tâm trạng thực sự của mình, mỉm cười nói.

Nghe vậy bà Tuyết Mai hài lòng đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó.

"Đi luôn bây giờ hả em?" Hà Đông Quân thấy vợ mở tủ quần áo lấy đồ ra thay, từ trên giường bật dậy.

Trần Thư Ý buồn bã lắc đầu: "Nhà mình hôm nay có khách của mẹ tới chơi, để em nói lại với bố mẹ tuần sau vợ chồng mình về."

Lâu rồi cô không về thăm nhà, mãi mới có thời gian rảnh định xin phép mẹ chồng cho về nhà bố mẹ đẻ chơi một hôm, vậy mà nhà lại có khách, tình cảm giữa cô và mẹ chồng mới tốt hơn chưa được bao lâu, cô không muốn vì chuyện này bà lại không vui, thôi đành vậy, lại để bố mẹ trông ngóng vô ích rồi.

"Vậy để hôm khác anh nói với mẹ cho, hôm nay một mình mẹ không xoay sở được em cố gắng giúp mẹ nhé." Hà Đông Quân không hề nhắc đến chuyện nói giúp Thư Ý để cô về nhà chơi, mà khuyên cô hộ mẹ mình làm tiệc đón khách.

"Đi thôi anh chở em đi mua đồ." Hà Đông Quân chờ vợ thay đồ xong ngỏ ý muốn đi cùng, Trần Thư Ý đương nhiên sẽ không từ chối dù sao nhiều đồ như vậy có anh đi cùng cũng tốt, nhưng khi xuống dưới nhà bà Tuyết Mai biết chuyện liền không vui nói:

"Thư Ý mẹ bảo con này, Đông Quân là đàn ông nó còn bạn bè đối tác, để người ta biết được lại nói ra nói vào mất mặt, có gì nhiều nhặt đâu chẳng lẽ mình con không xách nổi?"

"Có gì đâu mẹ người ta vẫn đi chợ cùng vợ đấy thôi." Hà Đông Quân đứng bên cạnh Thư Ý, nắm lấy tay cô cố chấp kéo đi.

Giọng điệu bà Tuyết Mai lập tức thay đổi, hạ thấp giọng mỉa mai nói: "Đông Quân mẹ nói thì con cứ nghe đi, nếu con xót vợ để mẹ đi cùng nó."

Lời nói chua chát đó khiến Trần Thư Ý phải ngừng bước, cô buông tay Hà Đông Quân ra: "Thôi anh ở nhà đi, mình em đi được rồi."

Một mình Trần Thư Ý lái xe đến chợ, chạy vạy khắp nơi, trên tay xách túi lớn túi nhỏ mua đồ để chuẩn bị cho ba mâm cỗ.

Nào có ít đồ như lời mẹ chồng cô nói, nào cá nào thịt mà phải tìm đúng quầy người bán như mẹ chồng cô đã ghi trên giấy, người đầu chợ người tít nơi cuối chợ chẳng có sức mà vòng ra vòng vào cất đồ rồi lại mua đồ, thành ra khi mua xong Thư Ký phải chật vật mãi mới mang được đống đồ lỉnh kỉnh ra khỏi chợ.

Về đến nhà bộ quần áo trên người Trần Thư Ý đã thấm ướt mồ hôi, trong nhà nào đã có ai tới đâu, mẹ chồng cô vẫn còn hào hứng nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa chỉ quay ra nhìn một chút rồi lại tiếp tục chìm đắm trong câu chuyện đang kể.

Đến khi cô chuyển hết đống đồ đã mua vào bếp, bà ta mới ngắt điện thoại đi vào.

Đôi mắt dò xét liếc qua kiểm kê từng thứ một trên bàn, thấy con dâu mua đầy đủ mới lên tiếng: "Mấy món đơn giản này con nấu được đúng không? Có một vài người không biết nhà mình ở đâu, mẹ ra ngoài cửa đón cô chú ấy."

"Dạ con nấu được, mẹ lâu ngày mới gặp lại đồng nghiệp cứ ở bên ngoài nói chuyện với mọi người đi, để con làm là được rồi." Trần Thư Ý đeo tạp dề lên người, thuận theo ý mẹ chồng.

"Vất vả cho con quá, cảm ơn con nhiều." Nguyễn Tuyết Mai cười híp cả mắt, đặt tay lên vai con dâu khen ngợi.

Khoảng hai tiếng sau, khách khứa cuối cùng cũng đến đông đủ, Trần Thư Ý một bên nấu nướng một bên pha trà rót nước.

Đám đồng nghiệp của mẹ chồng cô thậm chí còn nhầm cô với người giúp việc gia đình, không một ai chịu vào bếp bê thức ăn ra ngoài cho cô.

"Chị Mai thuê ở đâu được người giúp việc béo thế này? Người thế này chắc ăn khỏe lắm nhỉ? Tôi thấy cô ta nấu ăn chẳng ngon gì cả, hay chị đổi người khác đi."

Trần Thư Ý vừa đặt đồ ăn xuống bàn, đi chưa được bao xa thì sau lưng vang lên lời xì xào bàn tán, chê bai ngoại hình của cô. Mà bà Tuyết Mai hình như cũng không muốn giải thích, mặc kệ người ta hiểu lầm con dâu thành người giúp việc.

Đến khi có người hỏi tới con dâu bà Tuyết Mai đâu sao không thấy, bà ta mới miễn cưỡng nói ra Trần Thư Ý là con dâu mình.

"À tôi nhớ ra rồi, hôm đám cưới ấy bọn tôi còn nói với nhau sao cháu Đông Quân khôi ngô như vậy mà lại đi cưới người phụ nữ không có ngoại hình làm vợ, chẳng xứng gì cả."

Trần Thư Ý nắm chặt bàn tay lại, cô còn đứng đó mà bọn họ không sợ cô nghe thấy sao? Ngoại hình như cô thì làm sao? Miễn sao khỏe mạnh là được mà.

Cô vừa tức giận, thất vọng lại vừa tủi thân, nếu như mẹ chồng chịu nói giúp cô vài lời, lòng cô đã không khó chịu đến vậy.