Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 5: Bố chồng mất



"Ông ơi ông làm sao thế này? Ông đừng làm tôi sợ."

Trần Thư Ý mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bà Tuyết Mai khóc lóc ầm ĩ dưới nhà, cô vội vàng đập vai chồng đánh thức:

"Anh... hình như em nghe thấy tiếng mẹ."

Hai mắt Hà Đông Quân dán chặt vào nhau, giọng ngái ngủ lầu bầu: "Ngủ đi vợ."

Nói xong anh càng ôm chặt Thư Ý hơn mặt kề sát nơi hõm cổ cô tìm tư thế thỏa mái nhất ngủ tiếp, cho đến khi tiếng thét thất thanh vang lên mới lay động được.

Hà Đông Quân như phát hiện có chuyện không hay đã xảy ra, vụt mình lao nhanh xuống giường vừa chạy vừa mặc quần áo, tới khi quần áo xộc xệch đứng trước cửa phòng bố mẹ, ông Hà đã trong tình trạng mặt mày tím tái không còn biết gì nữa.

Trần Thư Ý theo ngay sau chồng, thấy cảnh này nhanh chóng trở lại phòng lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương.

Nhập viện chưa được bao lâu cả gia đình đã phải nghe tin tức đau lòng từ bác sĩ.

"Căn bệnh ung thư phổi của ông Hà đã không thể cứu chữa được nữa, gia đình tranh thủ vào nói lời chia tay với ông ấy đi."

Bà Tuyết Mai gần như chết lặng, bước chân loạng choạng không thể đứng vững được nữa, Trần Thư Ý đỡ lấy cơ thể yếu ớt đó dìu bà bước theo Hà Đông Quân vào phòng bệnh.

Ông Hà rơm rớm nước mắt nhìn vợ cùng các con của mình, sau đó gắng gượng nâng bàn tay không còn đủ sức lên vẫy con trai tới gần.

"Đông Quân sau khi bố đi rồi con chính là người đàn ông duy nhất trong gia đình, con phải thay bố chăm sóc tốt cho mẹ và vợ nhé!"

Hà Đông Quân nắm lấy tay bố, giọng lạc đi hứa hẹn: "Bố yên tâm con nhất định sẽ ghi nhớ."

Ông Hà mỉm cười, ánh mắt thoáng đặt trên gương mặt vợ mình: "Bố đi rồi mẹ con chắc chắn sẽ rất buồn, con phải hiếu thảo nghe lời bà ấy biết không?"

"Ông đừng nói nữa, ông phải cố sống tiếp chứ? Nó làm sao bằng ông được." Nguyễn Tuyết Mai khóc nấc lên từng tiếng, ông ấy đi rồi sau này bà biết tìm ai tâm sự đây? Lời hứa đi cùng nhau hết cuộc đời sao chưa được nửa đường ông ấy đã dừng lại?

Ông Hà mấp máy môi nói: "Tôi không thể thực hiện lời hứa đi hết đoạn đường này cùng bà được nữa rồi."

"Thư Ký con vất vả rồi, tuy con mới về làm dâu chưa lâu nhưng đối với bố con luôn là người con dâu tốt, xin lỗi chưa bảo ban được gì cho con đã ra đi thế này."

Ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông Hà đã kịp dặn dò tất cả mọi người trong gia đình, niềm nuối tiếc nhất của ông lúc này là trước khi ra đi không thể trông thấy cháu nội mình.

Cùng với tiếng tít tít đau thấu lòng, cơ thể ông Hà dần dần lạnh đi linh hồn và thể xác chia ly trở về với cát bụi.

Sau khi ông Hà mất bà Tuyết Mai chìm trong đau khổ, cả ngày hết khóc lại thơ thẩn ngồi một góc nhìn ngắm những kỷ niệm còn đọng lại trong căn nhà, việc hậu sự một mình Trần Thư Ý chạy ngược chạy xuôi lo toan.

Đưa tiễn ông Hà về nơi an nghỉ cuối cùng xong xuôi, Trần Thư Ý mang bát cháo trắng mới nấu vào phòng mẹ chồng, khuyên bà ăn.

"Mấy ngày nay mẹ đã không ăn uống gì rồi, cứ thế này đổ bệnh mất mẹ cố ăn một chút cháo thôi cũng được."

Bà Tuyết Mai không nhận lấy bát cháo ngay lập tức mà đưa mắt nhìn con dâu, đượm buồn cất lời: "Con đi gọi Đông Quân vào đây, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa."

"Dạ." Trần Thư Ý đặt bát cháo xuống bàn nghe lời đi ra ngoài tìm chồng, tìm kiếm một hồi thấy anh cô đơn ngồi ngoài hè, cô tới gần đặt tay lên vai anh khẽ nói: "Mẹ gọi anh vào nói chuyện."

Hà Đông Quân gật đầu, ném điếu thuốc trên tay xuống sân sau đó đứng dậy đi vào trong nhà.

"Các con cũng biết lương hưu mẹ chẳng có bao nhiêu, ông ấy đi rồi giờ trong nhà chỉ còn hai con là nguồn thu nhập duy nhất, mẹ muốn vợ chồng con hỗ trợ gia đình từ bây giờ." Thấy con trai đã tới, bà Tuyết Mai đem những lời ấp ủ trong lòng nói ra.

Hà Đông Quân cho rằng đây là chuyện mình lên làm liền lập tức đồng ý: "Chúng con phải sớm đưa tiền sinh hoạt hàng tháng cho mẹ mới đúng."

"Thư Ý lương con một tháng là bao nhiêu?" Bà Tuyết Mai có chút nghiền ngẫm ngẩng đầu nhìn con dâu.

Trần Thư Ý thật thà nói: "Dạ lương con không cố định, có tháng có tháng vài chục cũng có tháng trên trăm triệu."

Hà Đông Quân chưa từng hỏi đến thu nhật của vợ mình, nghe cô nói mức lương hàng tháng xong chợt cảm thấy bản thân thua kém Thư Ý rất nhiều.

Hai mắt bà Tuyết Mai bất giác nổi tia tham lam, bà ta nhẹ nhàng cất lời: "Đông Quân còn phải tiết kiệm tiền lo cho sự nghiệp, hay là Thư Ý con góp thu nhập của mình đi."

"Dạ." Trần Thư Ý không hề đắn đo đồng ý với lời đề nghị của mẹ chồng.

Hà Đông Quân cảm thấy bản thân yếu kém, thân là đàn ông lại để vợ mình gánh vác sinh hoạt trong gia đình, chờ Thư Ý ra khỏi phòng lúc này mới mở miệng nói:

"Tiền sinh hoạt đó mẹ cứ để con lo."

Bà Tuyết Mai cau mày: "Anh thì làm được mấy đồng? Vợ anh không ăn chắc? Hơn nữa nhà mẹ đẻ con bé còn giàu có một chút tiền đó đáng bao nhiêu."

Đúng vậy lương nhân viên văn phòng bình thường như anh thì có bao nhiêu đâu, vài cuộc hội họp mời khách đã tiêu sạch tháng tiền lương rồi, Hà Đông Quân chưa bao giờ có cảm giác bất lực như hiện tại, lời thề non hẹn biển mang cho vợ một cuộc sống an nhàn đã bị hiện thực quật cho một cách phũ phàng.

Hà Đông Quân mở cửa đi ra ngoài, thấy Thư Ý đang quét dọn nhà cửa, không kìm được mà bước tới từ sau lưng ôm chặt lấy cô tội lỗi nói:

"Vợ à anh xin lỗi."

Trần Thư Ý đứng yên để cho anh ôm mình, sau một lúc lâu từ từ quay người lại dịu dàng áp tay vào má anh: "Có gì đâu san sẻ việc gia đình không phải là chuyện mà người vợ nên làm sao? Anh đừng bận tâm em lo được."

"Anh thật may mắn khi có được người vợ như em." Hà Đông Quân vén lọn tóc xõa trên gương mặt bầu bĩnh của Trần Thư Ý ra sau mang tai, xúc động thổ lộ.

Anh biết bản thân chọn đúng người mà, cô ấy là người phụ nữ tốt đáng để cùng anh chung sức phấn đấu cho tương lai.