Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 28: Đuổi khỏi nhà





Một người chỉ biết suy nghĩ cho bản thân như Hà Đông Quân, đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện dọn ra ngoài ở riêng, anh ta kéo tay lôi Thư Ý lên phòng, điệu bộ tỏ ra thất vọng chỉ trích:

"Thư Ý em thay đổi rồi, không còn là người phụ nữ hiền lành, ngoan ngoãn của trước đây nữa, em chỉ vì số vàng đó mà làm tới mức này sao?"

Thư Ý nhìn Hà Đông Quân, ưu thương chứa đầy trong đôi mắt, anh vẫn chỉ nghĩ được tới thế thôi sao? Cho rằng cô vì tiền mà cãi vã với mẹ anh?

Anh luôn miệng nói quan tâm cô? Vậy anh có biết cô phải chịu đựng những gì không? Hay trong quan niệm của anh vẫn luôn cho rằng chuyện mẹ mình cay nghiệt với cô là hết sức bình thường?

"Đông Quân vì sao anh lại muốn kết hôn với em? Có chắc chỉ đơn thuần vì yêu không? Hay cần một người phụ nữ chăm sóc gia đình."

Với cô hôn nhân không phải mang dáng hình như hiện tại, kết hôn là để hạnh phúc, vợ chồng đồng lòng cùng nhau vun đắp cuộc sống.

Chứ bây giờ chẳng khác nào như một cái hầm, người sống trong đó mỗi ngày đều vô cùng bí bách ngột ngạt, quay đi quẩn lại vẫn chỉ bốn bức tường tối tăm, một điểm sáng nhỏ nhoi thôi cũng khan hiếm.

Anh muốn cô nhẫn nhịn, chịu đựng, nhưng anh không thấy mình quá bất công với cô sao? Bọn họ đều là con người, chỉ sống một lần trong đời, cớ sao người nhường bước luôn là cô?

Câu hỏi của Thư Ý có lẽ đã đánh trúng tim đen Hà Đông Quân, đôi lông mày anh ta nhíu chặt lại, sắc mặt vốn đã không tốt nay trở nên sa sầm đáng sợ.

"Bổn phận của người phụ nữ không phải là chăm sóc gia đình sao? Anh nói cho em biết trên đời này anh chỉ còn mỗi mẹ là người thân, anh sẽ không bao giờ vì em bỏ mặc mẹ."

Thư Ý ảo não thở dài, cô đâu bắt anh phải chọn lựa giữa mẹ và vợ? Không phải cứ ở chung dưới một mái nhà mới làm tròn chữ hiếu, cô muốn có không gian riêng, muốn được chồng san sẻ việc nhà chứ không phải việc gì cũng đến tay.

Cô tưởng rằng Hà Đông Quân khác những người đàn ông ngoài kia, anh may mắn hơn nhiều người được tiếp xúc với nền văn hóa tiên tiến, học rộng biết nhiều, đáng ra phải mang tư tưởng hiện đại, vậy mà lối tư duy của anh chỉ dừng ở mức những năm đói nghèo lạc hậu.

Thư Ý chua chát rời mắt khỏi người đàn ông bản thân trao trọn trái tim, tình yêu thì vẫn còn đó mà sao không thấy tương lai đâu cả?

Có lẽ cô đã quá vội vàng, để rồi chơi vơi trong chính cuộc hôn nhân của mình.

"Đông Quân em muốn ra ngoài ở một thời gian, anh quyết định xong rồi có thể đến tìm em."

Hà Đông Quân nhìn thẳng vào mặt Thư Ý, như thể bất ngờ về cách xử sự của cô, qua một lúc lâu anh ta mới lên tiếng:

"Lần này em mà đi, anh sẽ không giống như lần trước chạy theo tìm em về nữa đâu."

Anh ta không có ý dỗ dành giữ Thư Ý ở lại, mà chỉ đưa ra lời cảnh báo.

"Đông Quân em không phải giận dỗi bỏ đi, nên không cần anh phải làm chuyện đó."

Thư Ý mệt mỏi đến mức không còn muốn tiếp tục cùng Hà Đông Quân thảo luận về vấn đề này nữa, hai người không cùng quan điểm rất khó đi đến thống nhất.

Cô thì không thể sống cùng mẹ chồng thêm được nữa, còn anh lại nhất quyết không chịu ra ở riêng, thôi thì cứ như vậy đi, coi như cho nhau không gian riêng để suy nghĩ về chặng đường sắp tới, tiếp tục hay dừng lại âu cũng là số phận.

Thư Ý không muốn bị mẹ chồng dựng chuyện nói mình tự ý bỏ ra khỏi nhà, cho nên định để cuối tuần thưa gửi với bà ta một tiếng rồi mới chuyển ra ngoài ở.

Nhưng bà Tuyết Mai quá quắt hơn những gì Thư Ý có thể tưởng tượng, trong lúc cô đang làm việc ở công ty, bà ta đã đem hết đồ đạc của cô bỏ vào vali, sau đó kéo ra trước cửa để đó.

Lúc Thư Ý tan làm về nhà nhìn thấy liền giống như người mất hồn, sững sờ tại chỗ.

Đây là chuyện mà một người mẹ chồng có thể làm sao?

Cô được cưới hỏi đàng hoàng, chân bước vào cửa chính, không phải loại phụ nữ mặt dày theo trai tới nhà người ta ở, mặc cho bà ta tùy ý đuổi.

Thư Ý nắm chặt bàn tay lại cố kìm nén cơn giận dữ, nhấn chốt cửa xuống mở ra, nhưng dường như cách cửa đã bị khóa từ bên trong, cho dù cô có cố gắng tới đâu cũng không thể nào làm lay động.

Nước mắt cay đắng lã chã rơi, Thư Ý đập mạnh tay vào cửa hét lên: "Mẹ đối xử với con như thế này, không chút cảm giác tội lỗi nào sao?"

Bà Tuyết Mai đứng trên ban công tầng hai, ném chiếc túi xách của Thư Ý còn sót lại xuống dưới sân, chua ngoa nói: "Chẳng phải cô muốn đi sao? Tôi cho cô toại nguyện, cút ra khỏi nhà tôi."

Thư Ý quay người lại nhìn chiếc túi xách bị người ta hắt hủi vứt bỏ trước mắt, cả cơ thể bỗng không ngừng run rẩy, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào hiểu nổi lý do vì sao bà ta lại ghét cô đến thế, những gì cô làm cho bà ta vẫn còn chưa đủ? Phải là người con dâu ra sao mới hợp lòng bà ta đây?

Bà ta đã làm đến mức này rồi, thì cô cũng chẳng còn lưu luyến gì mà ở lại đây nữa.

Cô không nợ lần gì bà ta cả, cũng tự chủ về kinh tế, tại sao phải khúm núm cầu xin bà ta làm gì?

Thư Ý mang theo tấm thân chất chứa rất nhiều các cung bậc cảm xúc lẫn lộn, cúi người cầm lấy cần kéo vali, bóng lưng thẳng tắp sải bước tiến về phía ô tô.

Từ lúc ngồi vào trong xe, tới khi lái xe rời khỏi nhà họ Hà, Thư Ý không hề nhìn lại phía sau thêm một lần nào nữa.

Trong lòng cô thầm nhủ, sau này Hà Đông Quân muốn ra ở cùng cô thì ra, còn cô không bao giờ bước chân vào cổng căn nhà này nữa.

Hà Đông Quân lái xe về tới cổng vừa hay thấy xe Thư Ý đi ngang qua, đôi mắt anh ta nhíu chặt lại, dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó, chân nhấn ga phóng nhanh vào sân.

Anh ta mở cửa xuống xe, rồi gấp gáp lao nhanh vào nhà.

"Mẹ, Thư Ý có phải..."

Bà Tuyết Mai coi như cũng nhanh nhẹn, nhìn thấy xe con trai vào cổng một cái liền xuống nhà mở cửa, sau đó giả bộ như người vô tội ngồi ở salon phòng khách khoanh tay.

"Cô ta cầm hết đồ đạc đi rồi, mẹ cảnh cáo con không được đi tìm nó, loại phụ nữ đã xấu còn có một đời chồng như nó, có ma nào thèm rước."