Hàn Thiên Ký

Chương 344: đại chiến kim giáp sơn.



Cả kim giáp sơn tuy một trận nháo nhào, cát bay đá chạy, kiến trúc động huyệt sụp xuống khắp nơi, thế nhưng ban nãy ra tay, Hàn Thiên đã dùng lực rất tốt, một chưởng từ thiên ma thủ chỉ đánh bay phần đỉnh của kim giáp sơn, phá hủy gần nửa ngọn núi, nhưng hậu quả sau đó, cũng không khiến tên yêu thú nào chết cả.

Yêu thú được lưu trú ở kim giáp sơn, thực lực đều là ngũ cấp lục cấp, một trận mưa đá lớn không đủ giết chết chúng được, mà tiếng nói vang vọng như thần minh của Hàn Thiên, vừa hay khiến không ít yêu thú nháo nhát ở các nơi đánh mắt nhìn lên bầu trời.

Lúc nhận ra đám người vừa tấn công sào huyệt của bọn chúng chỉ có ba tên, liền phẫn nộ gầm gừ, nhe nanh múa vuốt hướng bọn Hàn Thiên đe dọa, bất quá ngoài đe dọa ra thì đám yêu thú lâu la của kim giáp sơn cũng chẳng dám có hành động gì bừa bãi.

Những kẻ trên bầu trời chỉ cần một đòn, liền thổi bay nửa ngọn kim giáp sơn, đám yêu thú lâu nhâu bọn chúng mà liều lĩnh xông lên, sợ là dễ bị người ta tung thêm một đòn tiễn cả đám về chầu ông bà sớm.

Đột ngột có hai tiếng gầm lớn vang lên giữa lưng chừng kim giáp sơn, rất nhanh hai đầu cự thú khổng lồ đã đội đá vụn mà trồi lên khỏi ngọn kim giáp sơn đã trọc đỉnh.

Hàn Thiên dù cách đó gần năm dặm, vẫn có thể quan sát rõ hai đầu yêu thú khổng lồ kia, kim giáp đại yêu chân thân là một đầu hoàng bì linh tê, lúc này hắn hiện chân thân, cả người dài gần hai mươi trượng, từ lưng đến mặt đất cao cũng bảy trượng hơn, da sáng màu hoàng thổ, bốn chân tráng kiện, còn lớn hơn cả cột đình, toàn thân đại yêu này ít nhất cũng nặng trên trăm vạn cân, hệt như một tòa núi nhỏ cực kỳ trầm trọng.

trên đầu kim giáp đại yêu nổi bậc với hai chiếc sừng lớn, vừa cong vừa dài, chiếc gần mũi dài gần hai trượng, chiếc nhỏ hơn ở phía trên cũng đạt một trượng rưỡi, kim giáp đại yêu da dày thịt chắc, mũi thở phì phò từng hơi làm gió cát khói bụi bắn lên tung tóe, nhìn tổng thể bộ dáng trông rất chấn nhiếp nhân tâm.

ở bên cạnh kim giáp đại yêu có một đầu hắc viên lớn, thể hình cũng đạt cỡ tám phần xo với lão đại của hắn, đầu hắc viên nọ, màu lông đen tuyền, răng nanh nhọn hoắc, hai chi trước cực kỳ to khỏe, vùng ngực không hề có lông, lộ ra từng thớ cơ nhục chắc khỏe như sắt thép.

Hoàng bì linh tê kia hẵn là kim giáp đại yêu, còn đầu hắc viên bên cạnh, chắc chắn là nghĩa đệ của hắn, hắc viên đại yêu, hai đại yêu vừa dùng chân thân đội đá mà lên, thoáng thấy địch thủ là một đám nhân loại nhỏ bé, liền hóa thành nhân hình đối diện.

Hắc viên đại yêu hóa thành một hán tử bụng lớn, da màu nâu đất, toàn thân chắc nịt, ẩn hiện ra sức mạnh to lớn sau lớp áo da thú dày, còn hắc viên đại yêu hóa hình thành một nam nhân cường tráng mặt đầy lông đen, trên thân khoát võ phục đen hở ngực của nhân loại.

Hai đầu đại yêu vừa hóa thành nhân hình, liền lập tức phi thân lên trời, đứng đối diện với đám người Hàn Thiên, kim giáp đại yêu chưa cần nhìn rõ đối phương là ai, liền lớn tiếng quát.

-tặc tử phương nào dám bén mảng đến kim giáp sơn ta sinh sự, nếu còn không khai ra danh tính, đừng trách ta hạ thủ không dung tình, đem đầu các ngươi treo ở cửa động thị chúng.

Hàn Thiên trước lời hăm dọa của kim giáp đại yêu, chỉ chực cười ha hả đáp.

-các ngươi năm lần bảy lượt đến lãnh thổ của tiểu đệ ta phá phách, còn đòi giết hắn thị uy, ta lấy mất nửa ngọn kim giáp sơn của ngươi, đã là nương tình lắm rồi.

-hai tên đại yêu các ngươi nếu dập đầu tạ tội với tiểu đệ của ta, lập huyết thệ không bao giờ xâm nhập lãnh thổ của hắn nữa, ta sẽ cân nhắc bỏ qua cho các ngươi, bằng không…hai tên các ngươi khỏi cần làm đại yêu ở đông hoa thần lĩnh nữa.

-ta trực tiếp cho tên linh tê ngươi đi làm thú kéo xe, còn tên hắc viên kia thì đi làm phu vác đá xây thành, như vậy cho nhanh.

Da dẻ của kim giáp đại yêu vàng nâu như đất, còn hắc viên đại yêu thì đen xạm một màu, thế mà lúc này cũng đã bị lời lẽ của Hàn Thiên chọc cho huyết khí dâng trào, nét mặt đỏ lựng đầy phẫn nộ.

Kim giáp đại yêu xưa nay ỷ vào thực lực đủ làm mưa làm gió trong giới đại yêu thất cấp sơ giai, nào từng chịu qua sỉ nhục bực này, chưa từng chịu qua nhục nhã, hắn cũng có sức đề kháng rất kém với loại tình huống này.

Đối phương nom chừng còn chẳng phải cường giả võ vương của nhân loại, nếu đã như thế, kim giáp đại yêu hắn cứ động thủ đánh gãy hết xương trên người kẻ đáng ghét kia trước cho hả giận, rồi mới tính tiếp được.

Nghĩ là làm luôn, trong tay kim giáp đại yêu đột nhiên xuất hiện một cây chiến phủ thân dài, phủ vừa xuất hiện, hắn liền vung lên xông đến chém xuống người Hàn Thiên một đòn, miệng quát lớn.

-tên nhân loại ti tiện hỗn láo, dám phá kim giáp sơn của ta, nếm thử một phủ của ông đây rồi nói chuyện tiếp.

Kim giáp đại yêu chân thân là thú bộ hành, vậy nên kỹ thuật ngự không của hắn chỉ đủ dùng chứ không thể nói là nhanh chóng linh hoạt cho được, một phủ của kim giáp đại yêu bổ xuống, Hàn Thiên đã nhìn ra được bên trong có hơn năm kẽ hở.

Chỉ cần dùng đến long hành bách biến đệ nhất trọng, hắn đã có thể đơn giản kéo cả Thiên Phi cùng Nhược Mộng lùi về sau mười trượng, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của kim giáp đại yêu.

Kim giáp đại yêu một đòn đánh hụt, cũng đã nhận ra Hàn Thiên không dễ đối phó, bèn dừng lại không tiếp tục tấn công nữa, lúc này hắc viên đại yêu cũng đã nhận ra Thiên Phi đang đứng cùng đám người Hàn Thiên, bản thân liền trào phún cất giọng.

-không ngờ tộc thiên sơn phi ưng hùng cứ khắp vu thương đại lục, tại đông hoa thần lĩnh cũng là một giống loài có tiếng tăm không nhỏ, chẳng ngờ trong tộc lại có thể sinh ra một kẻ khiếp nhược đi đầu quân cho nhân tộc, hiện còn mượn hơi của bọn chúng, thị uy với các đồng bối yêu tộc khác.

-thấy bảo ngươi còn được nhân loại kia đặt tên cho à, tên là gì ấy nhỉ…Thiên Phi à???, đúng rồi ngươi tên là Thiên Phi, cái tên được nhân loại kia đặt cho, sẽ khiến ngươi vĩnh viễn trở thành một nổi ô nhục của yêu tộc.

Hắc viên đại yêu vừa dứt lời, Thiên Phi liền không chút yếu thế đáp.

-đầu quân cho nhân tộc thì đã sao???, trong mắt ta yêu tộc hay nhân tộc gì cũng chẳng khác nhau là mấy, các ngươi nói chúng ta cùng là yêu tộc với nhau, các ngươi xem bản thân đã làm gì với đồng tộc của mình???.

-vô cớ xâm nhập lãnh thổ của ta cướp phá, lại còn muốn ta thần phục, một lời không hợp liền đòi lấy mạng ta.

-hành vi của các ngươi như thế, ta còn cần phải nể mặt hay sao???.

-đầu quân cho nhân tộc thì thế nào???, ít nhất Hàn lão đại cũng cho ta tự do hành động, ban cho không ít bảo bối giúp ta tăng tiến tu vi, gặp phải mấy kẻ ức hiếp người yếu thế như kim giáp sơn các người, còn chủ động ra mặt giúp.

-ta thấy đầu quân cho nhân tộc, còn tốt hơn làm chó săn cho hoàng cáp đại yêu như các người.

Thiên Phi lời lẽ sắc bén, khí huyết phương trương, nói cũng như chửi, cực kỳ khí thế, hơn nữa ý tứ trong lời nói đều thỏa đáng, khiến cho kim giáp đại yêu lẫn hắc viên đại yêu đều chẳng biết phản bác thế nào.

Tức quá hóa giận, hắc viên đại yêu liền gầm lớn quát.

-hôm nay ngươi dựa hơi đám nhân loại này đến đây, hẵn là muốn trả thù kim giáp sơn ta chứ gì???.

-nếu đã không định đến quy hàng, thì chính là địch nhân, phân định ai đúng ai sai cũng bằng thừa, ở trong đông hoa thần lĩnh này, chỉ có nắm đấm lớn mới là chân lý.

-hôm nay ta muốn chống mắt lên xem, đám người các ngươi làm sao san bằng được kim giáp sơn ta đây???.

Vừa nói dứt câu, hắc viên đại yêu đã vung quyền xông đến tấn công Thiên Phi, uy thế cực kỳ mãnh liệt mau lẹ, khác hẳn phong thái của kim giáp đại yêu.

Hắc viên đại yêu cùng kim giáp đại yêu tung hoành đông hoa thần lĩnh đã hơn ba trăm năm, thực lực trong hàng ngũ yêu thú thất cấp sơ giai, chính là thuộc tốp đầu, thậm chí riêng kim giáp đại yêu, khí tức đã gần như sắp chạm đến cảnh giới yêu thú thất cấp trung giai rồi.

Một đại yêu cấp bảy mới đột phá như Thiên Phi, huyết mạch lại không tính là quá vượt trội xo với đối thủ, làm sao có thể chống nổi thế công của hắc viên đại yêu cho được???.

quyền đầu của hắc viên đại yêu sắp chạm đến Thiên Phi, một khối băng thạch khổng lồ liền đột nhiên giáng xuống đầu hắn, hắc viên đại yêu không biết tảng băng thạch cự đại kia từ đâu ra, cơ mà nếu hắn không làm gì đó, bản thân nhất định không xong.

Nghĩ đoạn liền nhanh chóng biến chiêu, tung quyền đấm thẳng lên khối cự thạch trên đầu mình, bang một tiếng lớn, cự thạch khổng lồ liền bị đại lực khủng bố từ quyền đâu của hắc viên đại yêu đánh vỡ.

So về sức mạnh từ quyền chưởng, trong hàng yêu thú nói chung, chủng loài cự viên chính là kẻ đứng đầu, hắc viên đại yêu một quyền đánh ra, có thể đơn giản đánh tan một ngọn tiểu sơn cao trăm trượng, khối băng thạch kia tuy cứng chắc hơn cả đá núi, nhưng kích thước chỉ ba mươi trượng, không làm khó được hắn.

Lúc này hắc viên đại yêu cũng đã nhận ra, người vừa công kích hắn chính là nữ tử đi cùng bọn Thiên Phi, yêu thú cấp bảy vừa biết hóa hình, cũng chẳng nhận thức được mỹ mạo của nữ tử nhân loại nó là như thế nào, hắc viên đại yêu bị Nhược Mộng tung ra ma pháp cản chân, liền phẫn nộ hướng nàng quát lớn.

-hay cho một nữ tử nhân loại, dám chen chân vào trận chiến giữa đại yêu chúng ta, nếu đã vậy, để ta tiễn ngươi lên đường trước, tránh được chút phiền phức.

Từ đòn vừa rồi, hắc viên đại yêu đã đoán biết được, thực lực của Nhược Mộng không hề tầm thường một chút nào, cơ mà sống trên đời gần ngàn năm, hắc viên đại yêu hiểu vô cùng rõ, ma pháp sư của nhân loại nhược điểm chính là tốc độ chậm chạp, thân pháp kém linh hoạt.

Chỉ cần tiếp cận đủ gần, ma pháp sư nhân loại sẽ bị hạ gục rất nhanh, vậy nên hắc viên đại yêu đã không ngần ngại dồn hết yêu lực vào việc tăng tốc độ phi hành, thoáng cái đã bằng vào sự nhanh nhẹn chẳng kém gì võ vương sơ tầng, áp sát Nhược Mộng.

Cơ mà hắc viên đại yêu nghĩ Nhược Mộng không nhanh bằng mình, vậy thì hắn đã lầm to, chỉ thấy hắc viên đại yêu lúc còn cách Nhược Mộng tầm năm trượng, một cái giới vực lam sắc, đường kính sáu trượng liền nhanh chóng xuất hiện quanh người Nhược Mộng.

Chỉ thấy lam quan lóe lên, một đường sáng huyền ảo vẽ lên nền trời theo một quỹ tích cực kỳ mềm mại, Nhược Mộng không biết bằng cách nào, đã dịch chuyển đến một nơi cách chổ cũ gần năm mươi trượng, tốc độ vừa hay nhanh hơn hắc viên đại yêu nửa thành, khiến cho khi quyền đầu của hắn đánh đến nơi, liền chỉ trúng vào trong không khí.

Chỉ nghe Nhược Mông thoáng ngân nga cất giọng, tiếng chú ngữ huyền diệu êm tai chợt vang lên, hệt như lời sấm truyền mật văn từ thái cổ vọng về, bất giác nền trời kim giáp sơn chợt xuất hiện hai pháp trận hình tròn cực lớn.

Hai cái pháp trận nọ đường kính mỗi cái đều hơn năm mươi trượng, giống như hai cái ô trời, che mất một khoảng thiên không rộng lớn trên kim giáp sơn, sự hùng vĩ thâm sâu của chúng, khiến cho những yêu thú lâu nhâu dưới kim giáp sơn chỉ biết trân trối đứng nhìn.

Hai cái pháp trận, một cái màu bích lục, một cái màu lam bạch, trên bề mặt của cả hai pháp trận này đều được điểm xuyến bằng vô số những đồ hình kỳ ảo, tất cả đều vô cùng chân thật, cứ như chỉ cần Nhược Mộng hạ lệnh, chúng liền sẽ chui ra ngoài, tạo thành thứ hữu hình công kích địch nhân vậy.

Mà sự thật cũng chính là như thế, hắc viên đại yêu sau đòn đầu đánh hụt, liền liên tục truy sát không để Nhược Mộng được rảnh tay điều khiển pháp trận tấn công.

Chỉ thấy ở trên trời cao, hắc viên đại yêu truy bức, Nhược Mộng thì lưu loát tránh thoát hết thảy, đấu khí lực hòa cùng thủy nguyên chi khí tự nhiên, ngưng tụ thành từng miếng băng tinh ở mỗi nơi Nhược Mộng đặt chân xuống, thiên không cũng chỉ như đất bằng.

Nhược Mộng bộ hành trên trời, hệt như thiên nữ tán hoa, tự nhiên lưu loát, tinh tế mĩ lệ, dù hắc viên đại yêu vung quyền truy kích như cuồn phong bạo vũ, tất cả đều chậm hơn nàng nửa bước.

Hắc viện đại yêu dù liên tục truy bức, nhưng vẫn không tài nào chạm được vào góc áo của Nhược Mộng, sau một hồi di chuyển, hắc viên đại yêu liền cảm thấy có chút không đúng, ánh sáng xung quanh hắn dường như ít một cách bất thường.

Đến lúc định hình lại, hắc viên đại yêu đã thấy bản thân đang đứng dưới hai pháp trận mà Nhược Mộng tạo nên, lúc này pháp trượng trong tay Nhược Mộng đột ngột hướng hắc viên đại yêu chỉ tới, một tiếng hô “thánh mộc phượt yêu” cất lên đầy trong trẻo.

Từ trong pháp trận màu bích lục, đồ hình của một chùm dây leo thanh mộc chợt biến mất, thay vào đó bề mặt pháp trận chợt bắn ra vô số những sợi dây leo dài chắc, hướng thẳng xuống chổ hắc viên đại yêu mà phũ xuống.

Hắc viên đại yêu bị Nhược Mộng dẫn dụ vào vòng vây của hai trận pháp, lúc này muốn tránh cũng khó thoát, mà đám dây leo kia lại phũ xuống quá nhanh, hàng ngàn sợi bao phủ lấy diện tích hình tròn, đường kính ba mươi trượng hơn, hắc viên đại yêu dù cố đề thân né tránh, song vẫn dính phải một loạt sợi dây leo ở gần rìa bán kính công kích.

Đám dây leo mà pháp trận của Nhược Mộng phóng ra, xo với khi chính nàng thi triển ma pháp này, còn mạnh hơn một chút, toàn thân những sợi dây leo kia ánh lên hoa văn xanh lam huyền ảo, mỗi sợi đều như có linh tính, chỉ cần đụng phải vật sống, liền sẽ liên tục lao vào quấn lấy, không cho chúng có cơ hội thoát thân.

Hắc viên đại yêu một lúc liền bị hơn mười sợi dây leo quấn lấy, nhưng hắn là đại yêu lâu năm trong đông hoa thần lĩnh, bản sự tất nhiên không tầm thường, từ nhân hình hóa trở lại chân thân, ý định dùng thân thể cự đại phá vây là rất rõ ràng.

Bất quá hiện thực không như hắc viên đại yêu dự tính, những sợi dây leo trói chân hắn ban đầu chỉ có đường kính độ hai lóng tay, theo thể tích hắn hóa lớn, những sợi dây leo trói chân cũng đồng dạng hóa lớn theo, thay vào đó những sợi dư thừa khác lại biến mất, độ biến ảo của ma pháp mà Nhược Mộng tung ra, chính là vô cùng lớn.

Hắc viên đại yêu thấy hóa lại chân thân cũng không thể bứt đứt được đám dây leo trói buộc, liền vùng vẫy liên hồi, hắn hết dùng tay bứt, lại dùng răng cắn xé, thoáng cái đã hủy đi hơn ba bốn sợi dây leo trói chân.

Cơ mà giọng điệu trong trẻo hữu thần của Nhược Mộng lại cất lên, sau câu “sương giá đông hoang” nàng hạ lệnh, pháp trận màu lam bạch còn lại liền phóng ra một luồn gió tuyết lạnh đến thấu xương, thoáng đem hắc viên đại yêu đông cứng lại như đá.

Thiên Phi đứng ngoài nãy giờ, chân tay đã sớm ngứa ngáy, thấy Nhược Mộng đã khống chế hoàn toàn được hắc viên đại yêu, bản thân liền nhanh chóng hóa lại chân thân, từ trên trời cao phi thân tung cước đá thẳng vào người hắc viên đại yêu một cái.

Một Tiếng vọng lớn cất lên, hắc viên đại yêu bằng vào tốc độ kinh người, rơi thẳng từ trên trời xuống, thân thể đánh trực diện vào phần còn lại của kim giáp sơn, ầm một tiếng lớn, trái núi vốn đã rất thảm hại, nay lại vỡ thêm một khối đá lớn gần ba trăm trượng.

Lúc này khí huyết của hắc viên đại yêu cũng đã lưu thông trở lại, người hắn đã hết bị đông cứng, vùng lên từ đống đổ nát, khóe môi hắc viên đại yêu lúc này đã rỉ ra vài dòng tiên huyết, có lẽ sau khi dính một loạt chiêu thức vừa nãy, bản thân hắn cũng đã thụ thương không nhẹ.

Cảm thấy đối thủ quá khó chịu, hắc viên đại yêu liền hướng gần trăm yêu thú cấp năm và sáu đang tụ tập ở gần đó hạ lệnh.

-các ngươi còn chờ gì nữa???, lập tức xông hết lên tiêu diệt đám người kia đi chứ???, địch nhân đã đến tận nơi khiêu khích, đánh vỡ sào huyệt của các ngươi, các ngươi còn đợi ta hạ lệnh rồi mới ra tay à???.

Hắc viên đại yêu vừa hạ lệnh, gần trăm yêu thú cấp năm sáu ở kim giáp sơn liền lũ lượt xông lên bầu trời, cảnh tượng đông đảo trông cực kỳ khiếp vía hãi hùng, Hàn Thiên cùng kim giáp đại yêu nãy giờ cũng đã thăm dò nhau mấy chiêu, lúc này thấy tiểu yêu của kim giáp sơn xông đến, Hàn Thiên hắn liền hướng tiểu kim long và Thiên Phi hạ lệnh.

-tiểu kim cùng Thiên Phi, đám lâu la kia giao cho các ngươi, còn hai tên đại yêu của kim giáp sơn này, chính tay ta cùng Nhược Mộng sẽ đối phó!.