Hàn Thiên Ký

Chương 301: báo thù lạnh người.



Trong đại sảnh tòa đình viện của Yến Nam Phong, ba tên hoa hoa công tử sau một hồi hành lạc với những nữ nhân đối tác, rốt cuộc cũng đến lúc cao trào, nhân lúc tinh thần hưng phấn, tên nam nhân có tướng mạo thô kệch, liền hướng Yến Nam Phong đang nằm ở gần đó nói.

-nữ nô mới này của Yến huynh thực sự không tệ, sắc xuân phơi phới, thân thể săn chắc mịn màng, quả thực khiến Cửu đệ vô cùng thõa mãn a.

Yến Nam Phong sau khi qua lúc cao trào, bản thân liền để nữ tử đối tác, chăm sóc phía dưới, còn bản thân tỏ thái độ cười khỉnh đáp.

-Cửu Lý đệ thích là được rồi, về phía ta, nữ nô lần này Khúc Bàn Tử tìm được cũng khiến ta rất ưng ý, trình độ vô cùng cao, hẵn là nữ nhân đã có trượng phu nhiều năm rồi nhỉ???.

Thoáng hướng về phía gã béo còn lại, đôi mắt có phần âm tà của Yến Nam Phong chợt cong lên hỏi.

-Khúc Bàn Tử ngươi làm sao tìm được món hàng này vậy???, có phải lại dùng chiêu cũ rồi hay không???.

Nghe Yến Nam Phong nhắc đến mình, tên mập liền thoáng ngồi xuống một cái ghế gần đó, hoàn toàn không để ý đến nữ tử đối tác vẫn còn đang bị trói lơ lững giữa nhà, thoáng lấy một cái khăn lụa lau đi mồ hôi nhớp nháp trên người, gã mập tên Khúc Bàn Tử liền đắc ý đáp.

-mắt nhìn của Yến ca quả không sai, nữ nô này đích thị là một phu nhân xinh đẹp có tiếng ở đô lương.

-nàng ta làm dâu trong một nhà quyền quý nhỏ, thuộc vùng gia tộc của tiểu đệ cai quản, tiểu đệ chỉ là tình cờ gặp nàng ta mà thôi.

-bất quá các huynh nhìn xem, ánh mắt khát tình kia, cùng đôi môi gợi cảm ấy, có phải phối hợp lại nhìn rất kích thích không???.

-tiểu đệ vừa thấy nàng ta liền ưng ngay, cơ mà mấy lần ngỏ ý thiện chí, nàng ta không ưng.

-tiểu đệ liền bảo người trưng binh năm nay kéo trượng phu của nàng ta vào quân tuần biên chịu khổ ít lâu.

-tên kia xuất thân quyền quý, có đời nào chịu được cực khổ như thế, mới mấy ngày đã kêu cha gọi mẹ, xin cho hắn rời khỏi chốn địa ngục ấy.

-phụ thân gã kia cũng rất biết điều, con trai vừa chịu khổ, liền lập tức đưa con dâu đến chổ ta.

-kết quả như các huynh thấy đấy, tỳ nữ này của ta không làm các huynh thất vọng nhỉ???.

Yến Nam Phong ánh mắt có phần hân hưởng xoa đầu tỳ nữ phía dưới vài cái, giọng ẩn ý nói.

-quả thực nữ tỳ này làm rất tốt, nếu là bình thường, ta nhất định mượn của Khúc Bàn Tử ngươi về chơi vài tháng.

-tiếc một điều…nàng ta dù có tốt mấy cũng không bằng nữ nhân ta mới đưa về hai hôm trước.

tên nam nhân thô kệch Cửu Lý nghe thấy Yến Nam Phong giọng điệu úp mở ẩn ý, bản thân liền có phần rạo rực trở lại hỏi.

-ta có nghe hạ nhân trong yến gia bảo nói qua về việc này, nữ nhân yến ca vừa đem về, mỹ mạo tuyệt đối là quốc sắc thiên hương, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta đắm đuối.

-huynh lại còn muốn giấu chúng đệ, thực sự là quá bất nhân rồi.

Thoáng có tiếng Yến Nam Phong cười xòa đáp.

-không giấu gì hai đệ, nữ nhân kia thực chất cũng chỉ là kỹ nữ mà thôi, bất quá ả không phải kỹ nữ tầm thường, mà là kỹ nữ được xuân nguyệt lâu tuyễn chọn nghiêm ngặt, sau này đề bạt vào vị trí tứ đại hoa khôi ở đấy.

-xuân nguyệt lâu mỹ nữ nhiều như mây, loại ngang những nữ nhân ở đây, xuân nguyệt lâu có rất nhiều, nhưng mà nữ nhân ta bắt cóc về đẳng cấp còn vượt trên tất cả, hai đệ nhìn một lần, nhất định khó mà kiềm được thú tính.

-nhưng bởi ta cũng chính là lần đầu của ả, nên có hơi tiếc, chưa muốn đổi cho hai đệ hưởng thụ thử, hay đợi một hai tháng nữa nếu ta dùng chán rồi, sẽ cho hai đệ thử qua ả một lần được không???.

Lần này Khúc Bàn Tử giọng điệu đã có phần uất ức đáp.

-Yến đại ca không xem chúng ta là huynh đệ rồi, huynh có đồ tốt lại ăn mảnh một mình, lần đầu của nàng ta huynh cũng lấy rồi, sao không để hai người bọn đệ kiếm chút khoái hoạt phía sau.

-bọn đệ có đồ chơi tốt liền tìm đến huynh trước tiên, huynh làm vậy không thấy tội cho hai người bọn đệ à?.

Khúc Bàn Tử vừa dứt lời, Cửu Lý liền tiếp.

-mỹ nữ tuyệt thế bực nào, chúng ta đều đã thấy qua rồi, trừ vị thiên mộng đế cơ gì đó được xưng là đệ nhất thiên nữ, thế gian vô song, chúng ta chưa có dịp gặp, ngay cả mỹ nữ như nhất kiến ba huynh đệ chúng ta cũng từng thấy qua.

-nữ nhân kia họa hoằn cỡ nào, chẳng lẽ lại hơn được nhất kiến công chúa ư???.

Thấy hai bằng hữu chí cốt đã có phần mất bình tĩnh, Yến Nam Phong liền hòa hoãn nói.

-nữ nhân kia tất nhiên không thể hơn được nhất kiến công chúa, bất quá xo với nàng ta thì cũng là một chín một mười, vi huynh vừa có được ít ngày, thực sự là không nỡ bỏ ra đi.

Dù Yến Nam Phong đã nói thế, Cửu Lý vẫn cố chấp đáp.

-thế cho hai người các đệ xem mặt thôi cũng không được à???, thà huynh đừng nhắc đến, chứ đã nhắc đến rồi lại còn làm bộ bí mật, thực sự là muốn trêu tức hai người bọn đệ a.

Cảm thấy bản thân thực sự cũng có phần không đúng, nếu đã muốn giấu, hà cớ gì còn úp mở tiết lộ, với cả bản tính thích khoe mẽ của bậc huynh trưởng, cũng thôi thúc Yến Nam Phong cho hai bằng hữu của bản thân lác mắt, thế nên hắn cũng thở ra một hơi nói.

-được rồi…ta sẽ cho hai ngươi xem qua Vu Nguyệt một lần vậy, nhưng mà ta nói trước, đây vẫn là món hàng yêu thích của ta, tuyệt đối không được có ý đồ động đến đâu đấy.

Vừa dứt lời, Yến Nam Phong liền xoa nhẹ chiếc vòng ngọc trên tay một cái, phía sau tẩm viện liền có tiếng chân người vọng đến, thoáng chốc một nữ tử vận váy hoa cực kỳ diễm lệ đã xuất hiện giữa đại sảnh.

Đám người Cửu Lý lẫn Khúc Bàn Tử thoáng thất thần cực độ, ngay cả những tỳ nữ thân phận thấp kém, nhưng vẫn tự nhận bản thân nhan sắc khó có người xo bì, cũng phần nào khép nép lại vì cảm thấy thua thiệt.

ở giữa đại sảnh, Vu Nguyệt thực sự quá nổi bật, thân thể thiếu nữ không quá cao, nhưng vóc dáng cực kỳ chuẩn mực, ba vòng lộ rõ, da trắng thịt mềm, tóc dài ngang eo, mắt to mày liễu, răng trắng môi hồng, ngũ quan tinh tế, dung mạo không có tý tì vết, dù là một điểm tàn nhan nhỏ, hay một cái nốt ruồi bé tý cũng đều không có.

Dung mạo diễm lệ bực này, quả thực xo với nhất kiến đích thị một chín một mười, là mỹ nữ ức người có một, tại đại ninh càng là trân bảo khó cầu, bất quá nét mặt Vu Nguyệt dường như rất thất thần, trên cổ tay trái có một vòng ngọc tương tự cái của Yến Nam Phong đang phát sáng không ngừng, dường như chính thứ này khống chế hành vi của nàng.

bất quá thất thần thì thất thần, mỹ mạo của Vu Nguyệt vẫn chẳng chút suy giảm, vẫn khiến đám người tại đại sảnh thần hồn điên đảo.

Trước nữ nhân như thế, chả trách bọn Cửu Lý dù có không ít mỹ nữ qua tay, cũng không nhịn được cả người rạo rực, còn Yến Nam Phong dù đã hưởng dụng mỹ nhân được vài ngày, nội tâm vẫn dâng tràng từng đợt kinh diễm khó tả, hắn đến hiện tại vẫn chưa tin, là bản thân có đủ bản sự đưa được mỹ nữ bực này về tẩm viện để mà tùy ý hưởng thụ.

Sau phút thất thần, tên mập Khúc Bàn Tử cũng cảm thán lên tiếng.

-ây da…Yến đại ca thực sự may mắn, có thể đoạt về nữ nhân xuất chúng bậc này, xo với Vu Nguyệt này, những mĩ nữ khác từng qua tay huynh đệ chúng ta, căn bản chỉ là hàng hạ phẩm không đáng nói đến.

Tên mập vừa dứt lời, Cửu Lý cũng hăng hái chen vào.

-Yến đại ca mấy hôm nay hẵn đã tốn không ít tinh lực lên người mĩ nhân này đi?, thảo nào ban nãy nhìn huynh chả có tý hứng thú động tay động chân với tỳ nữ Khúc Bàn Tử đem đến.

-ta mà có mĩ nữ bực này trong nhà, chắc còn không buồn động đến những nữ nhân khác, suốt ngày ôm ấp trân bảo này mất.

Dừng một chút Cửu Lý liền lố bịch tiếp.

-cho xem cũng đã xem rồi, Vu Nguyệt mỹ nữ này thực sự khiến chúng đệ rạo rực thay.

-bảo vật bực này, chắc Yến huynh thực sự chưa muốn cho chúng đệ động đến, nhưng mà cho chúng ta xem phía trong nàng ta như thế nào được chăng???, chỉ nhìn bằng mắt cũng không tính là vấy bẩn gì nàng ta chứ???.

-nếu không thể động tay chân được, ta liền xem như tự mình tưởng tượng ra cảnh, bản thân đang chơi đùa với nàng ta dưới cảm giác của người khác vậy.

Nói đoạn Cửu Lý liền đè nữ nô của cũ của Yến Nam Phong xuống mặt bàn, tiếp tục thô bạo hành lạc, ý tưởng của tên bại hoại kia quả nhiên được tên mập Khúc Bàn Tử hưởng ứng, Yến Nam Phong sau một thoáng suy nghĩ, thấy chỉ cho đám huynh đệ này xem qua thân thể của Vu Nguyệt, thì hắn cũng chẳng mất mát gì, vậy nên cũng sữ dụng vòng ngọc, ra lệnh Vu Nguyệt từ từ cởi bỏ y phục trên người.

Dưới con mắt thèm khát mong chờ của ba tên hoa hoa công tử, từng lớp y phục trên người Vu Nguyệt dần được nàng ta cởi xuống, da thịt trắng mịn tinh tế, cùng vóc dáng xuất chúng siêu phàm của thiếu nữ, dần dần lộ rõ trước mắt ba tên sắc lang.

Lúc yếm hoa trên người Vu Nguyệt sắp rơi xuống, tròng mắt của đám sắc lang Cửu Lý như muốn rơi ra, thân thể bất giác hành động càng thêm thô bạo, khiến nữ nô của Yến Nam Phong đau đến suýt khóc thành tiếng.

Nhưng đúng lúc mảnh xiêm y cuối cùng trên người Vu Nguyệt sắp rơi xuống, một giọng nói tuy cực độ quyến rũ trầm lắng, nhưng mang theo uy nghiêm cùng lãnh khí bức người, khiến ai nghe thấy cũng phát hãi chực vang lên.

-ba tên cầm thú các ngươi hôm nay tới số rồi…các ngươi chơi đùa với nữ nhân nào ta không quản, nhưng dám động đến người của xuân nguyệt lâu, kết cục của các ngươi, nhất định cực kỳ bi thảm.

Lời vừa dứt, cửa đại viện của Yến Nam Phong thoáng mở toang, ngay giữa phòng, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc trong trang phục dạ hành đồng loạt xuất hiện, khiến ba tên sắc lang đang hứng thú trào dâng, thoáng cái vơi đi non nửa.

Vừa xuất hiện, Đông Phương Thái Ngọc liền dùng đấu khí phá vỡ vòng tay đang điều khiển Vu Nguyệt, từ trong mê mang tĩnh dậy, thấy bản thân gần như lõa thể đứng trước vô số người, Vu Nguyệt thoáng hoảng loạn tột độ, hai mắt ngấn lệ đầy khuất nhục.

Bất quá Đông Phương Thái Ngọc tay phải thoáng vun ra, một tấm áo choàng rộng thùng thình đã phủ lên người Vu Nguyệt, bằng giọng trấn an, nàng ta tên tiếng.

-đừng sợ…là ta đây, chủ tử của muội đây, hôm nay ta đến cứu muội rời khỏi đây, đồng thời trừng trị thích đáng đám cầm thú này.

Vu Nguyệt nghe ra giọng nói quen thuộc, liền mừng rơi nước mắt nói.

-Thái Ngọc tỷ, là tỷ thật sao???, mấy ngày qua ta quả thực chịu không ít dày vò từ tên cầm thú Yến Nam Phong, tỷ nhất định giúp ta đòi lại công đạo.

Vu Nguyệt vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền lạnh giọng hướng Yến Nam Phong nói.

-tên cầm thú ngươi lợi dụng lúc Vu Nguyệt sơ hở, liền bắt nàng ta về đô lương quận thành, hôm nay bản lâu chủ đến đây rồi, đám người các ngươi nhất định không một ai thoát được.

Tên Khúc Bàn Tử có vẻ nhát gan nhất, vừa thấy Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc bất ngờ xông vào, khí tức sâm nghiêm như đám trưởng bối thực lực cao siêu từ người họ phát ra, thoáng khiến tên mập sợ đến tè luôn tại chổ, may thay hắn đang không mặc quần, nên cũng không tính là tè ra quần, bất quá dáng điệu vô cùng khiếp nhược hèn mọn, nhìn vừa ngứa mắt vừa phản cảm.

Cửu Lý cùng Yến Nam Phong khá khẩm hơn một chút, chúng thừa biết đây là địa bàn Yến gia, hai người kia tất khó làm bừa, vậy nên một trong hai là Yến Nam Phong cũng mạnh dạng đáp.

-thì ra là nữ chủ của xuân nguyệt lâu đến đòi người, a tứ a cửu thật phế vật, chỉ có hai kẻ đột nhập cũng không phát được chút cảnh báo nào cả.

Đông Phương Thái Ngọc dưới lớp mặt nạ thoáng cười khinh thường nói.

-chỉ là hai tên chuột nhắt thực lực chưa đến võ tông cao tầng, xử lý chúng chỉ tốn một chút thời gian, nhưng vừa hay để ta thấy được cảnh cầm thú ngươi đối xử với Vu Nguyệt như thế nào, hôm nay ngươi nhất định xong đời.

Yến Nam Phong thoáng cười khinh thị đáp.

-một tú bà ở đế đô thôi mà?, nghĩ mình có thể hô mưa gọi gió tại đô lương chăng???, Yến gia có quen biết với phủ thành chủ, trừ phi ngươi đem hoàng lệnh trong cung đến, nếu không cũng chỉ có thể đứng đây như kẻ đột nhập lén lút.

-đợi lát nữa phụ thân cùng các thúc bá của ta phát hiện ra các ngươi, kẻ gặp nạn đêm nay chỉ có thể là các ngươi mà thôi.

Yến Nam Phong mạnh mồm cũng khiến Cửu Lý gan to hơn đáp.

-xuân nguyệt lâu các ngươi nói cho cùng cũng chỉ là phường làm ăn bất chính, kỹ nữ như các ngươi, chúng ta có hứng đem về chơi ít hôm đã là diễm phúc to lớn, lại còn dám đêm hôm đến đây đòi người???, ta xem chừng hai ngươi chán sống rồi ư???.

Khúc Bàn Tử hiện cũng đã nhận ra, trong đại sảnh ngoài hai người lạ mặt này ra, thì cũng chẳng còn ai khác, Yến gia bảo có hàng mấy trăm cao thủ cấp võ tông, sợ gì hai kẻ đột nhập lén lút chứ???, nghĩ đoạn đảm lược cũng to hơn, nhìn Đông Phương Thái Ngọc tên này thoáng đánh giá.

-tú bà của xuân nguyệt lâu này thực sự không tồi đâu nha Yến huynh, dù cách mấy lớp áo, dáng vóc của nàng ta vẫn cực kỳ nổi bậc, oa…ngực lớn eo thon, mông tròn hông rộng, mái tóc màu tím kia là hàng hiếm, không phải ai cũng có đâu, còn đôi môi kia, chỉ sợ trên đời khó có người sở hữu được đôi môi quyến rũ câu dẫn bằng ấy.

-ta thấy tú bà này xo với người của mình còn vượt trội hơn, là dạng cả thiên hạ chỉ có một, hôm nay mấy người chúng ta nói không chừng sẽ có được diễm phúc tề thiên, đoạt được một lần cả chủ lẫn tớ.

Khúc Bàn Tử vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cách không vung một cái tát, đấu khí lực trong người như hóa thành thực chất, thoáng cái đem tên mập hai trăm cân, đánh cho xoay vòng một trận, răng rơi đầy đất.

Vừa ra tay với Khúc Bàn Tử xong, Đông Phương Thái Ngọc liền cao giọng lên tiếng.

-ta thấy ngươi cũng hay, nhìn ra được điểm bất phàm của ta, cơ mà loại xấu xí như ngươi, chính là thứ ta ghét nhất, đến nói về Vu Nguyệt cũng không xứng, còn dám bình phẩm về ta?, các ngươi đời nào có được ưu ái đó???.

Thấy đồng bạn bị đánh, Cửu Lý thân là kẻ nóng nảy, liền ngay lập tức vung chưởng công kích tới chổ Đông Phương Thái Ngọc.

Bất quá tên này thời gian đa phần đều dùng trên người nữ nhân, dù sinh ra trong đại tộc, có không ít tài nguyên quý giá để tu luyện, nhưng ba mươi tuổi đầu thực lực chỉ mới đạt đến võ sư, hắn còn chưa đến được ba thước quanh người Đông Phương Thái Ngọc, liền bị Hàn Thiên một trảo chộp trúng cổ.

Cửu Lý đến đối thủ ra tay thế nào cũng không thấy, liền đã bị Hàn Thiên bóp cổ giơ lên cao như một con gà, đến lúc này Cửu Lý mới nhận ra, tên nam nhân cao lớn cường tráng đeo mặt nạ sắt này mạnh bực nào?, đang định vung chưởng ám toán, Cửu Lý liền bị quật một phát đánh ầm xuống mặt đất, gò má nện lên nền sàn, làm lún xuống một vùng gần nửa trượng.

Yến Nam Phong thấy Cửu Lý vừa ra tay đã bị hạ, biết là hai kẻ kia không tầm thường, bản thân liền lập tức quát lớn gọi người đến chi viện.

-người đâu…có thích khách đột nhập vào Yến gia bảo, mau đến tróc nả thích khách.

Dưới lớp mặt nạ yêu dị, ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng lóe lên nét thương hại đáp.

-ngươi có gào khản cổ cũng vậy, quanh đây đã được chúng ta thi pháp, dù đám trưởng bối các ngươi có biết, cũng chẳng tài nào giúp được, hôm nay các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận số mệnh mà thôi.

Cảm thấy mãi chưa có ai đến, Yến Nam Phong liền biết đối phương không đùa, vừa định nhoài người với lấy túi càn khôn gần đó, Hàn Thiên đã vung ngay một luồn kiếm khí, khoan thủng tay phải của Yến Nam Phong một lỗ.

Tên hoa hoa công tử này chỉ giỏi bản sự cưỡng hiếp dân nữ, chứ thực lực còn chưa đạt đến cả đại võ sư, một kiếm kia Hàn Thiên đã cực độ nương tay, nếu không chỉ sợ Yến Nam Phong không chỉ bị thương nhẹ như vậy.

Hù dọa không được, công kích cũng không xong, Yến Nam Phong thoáng nhoài người chạy ra hậu viện, phía sau có địa đạo giành riêng cho hắn, chỉ cần chạy được đến đó, hắn có khả năng sẽ thoát được.

Cơ mà một võ sư đòi chạy trốn trước võ tông?, cái tình huống này thực sự khó mà thành công cho được, Yến Nam Phong vừa xoay lưng định bỏ chạy, Đông Phương Thái Ngọc đã vỗ xuống một chưởng, đem xương cốt toàn thân hắn đánh gãy hết, tuy nhiên vẫn cố ý chừa lại một đường sống.

Từng tràng tiếng gào cực kỳ thảm thiết của Yến Nam Phong vang lên, nhưng tiếc là không ai nghe thấy.

Còn những nữ nô bất hạnh hiện vẫn đang ở trong phòng, ngoài hoản loạn nấp ở một góc, thì chẳng còn làm gì khác được.

Thoáng ném ba tên cầm thú kia lên ghế, nhìn bộ dáng gần chết của cả ba, Đông Phương Thái Ngọc lạnh giọng hỏi.

-các ngươi hiện đã biết hậu quả khi động đến người của xuân nguyệt lâu chưa???, hôm nay dù các ngươi có chết ở đây toàn bộ, khắp Yến gia bảo cũng chẳng có ai biết.

Khúc Bàn Tử là tên nhát gan nhất, ban nãy bị một tát của Đông Phương Thái Ngọc, mặt mũi hắn hiện đã bị biến dạng, lúc này sợ hãi cầu xin, thực sự là thảm vô cùng, hắn nói cái gì mà Khúc gia là hào môn giàu có, hôm nay chỉ là tình cờ được Yến Nam Phong mời đến, hoàn toàn chẳng có liên can đến vụ bắt cóc Vu Nguyệt, nên xin Đông Phương Thái Ngọc tha cho hắn, gia đình hắn nhất định hậu tạ.

Cửu Lý đồng dạng nói tương tự, nhưng bộ dáng còn thành khẩn hơn không ít, chỉ mong Đông Phương Thái Ngọc phân biệt rõ mục tiêu chính của Nàng là ai?

Mấy lời vô ích này, Đông Phương Thái Ngọc tất nhiên chẳng để vào tai, tài phú của đám hào môn thế gia ở đô lương quận thành, chẳng lẽ có thể nhiều hơn xuân nguyệt lâu của nàng được?.

ánh mắt lạnh lẽo nhìn Yến Nam Phong, Đông Phương Thái Ngọc cao giọng mắng.

-Vu Nguyệt bị tên cầm thú như ngươi hãm hại, hôm nay ta để chính nàng xử lý ngươi, ngươi tạo nghiệt quá nhiều, cũng đến lúc phải trả rồi.

Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền triệu hoán ra một cây chủy thủ đen kỳ lạ, sau đó nhét vào trong tay Vu Nguyệt.

Yến Nam Phong nhìn thấy cảnh này, liền cười khẩy nói.

-trong Yến gia bảo có mệnh đăng của ta, một khi các ngươi giết ta, mệnh đăng cũng tắt, bản thân các ngươi sẽ không thể trốn thoát, giết ta…các ngươi dám sao???.

Trước lời hăm dọa của Yến Nam Phong, nét mặt căm hận bi ai của Vu Nguyệt có phần e dè đôi chút, bất quá Đông Phương Thái Ngọc đã trấn định hướng Vu Nguyệt nói.

-thứ trên tay muội là đại ma chủy, một hồn khí cửu cấp cực kỳ tàn độc, vết thương mà nó gây ra, đối với tu sĩ phổ thông sẽ không có cách gì để chữa lành, trừ phi bản thân đạt đến thực lực võ tôn, có thể hoán đổi sinh tử, nếu không dù thần tiên cũng khó chữa vết thương do đại ma chủy gây ra.

-ba tên cầm thú này hại qua không biết bao nhiêu nữ nhân, muội hãy cầm thanh hồn khí này… tịnh thân cho chúng đi.

-để cho phần đời còn lại, chúng không thể hại thêm nữ nhân nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mỹ nữ lượn qua lượn lại trước mặt, còn bản thân thì thúc thủ bất lực mà thôi.

-để ba tên cầm thú này trãi qua cảm giác ấy, so với giết chúng thì còn thống khoái hơn nhiều lần.