Hàn Thiên Ký

Chương 271: sơn băng địa liệt.



Toàn vô hồi nhai nhanh chóng nổi lên một trận xào xáo, nơi trên không chạm trời, dưới không chạm đất thế này, ngươi nói ta đi đâu tìm chổ trốn???, hẵn là nhiều người đã nghĩ vậy.

Mà thực tế cũng chẳng khác biệt gì nhiều, một đám hơn hai trăm người, bao gồm cả nhân mã của vạn kiến lẫn đại ninh, trong lúc tình thế hỗn loạn, đã có vài kẻ nhược tiểu không biết tốt xấu mà tách đoàn chạy đi trước.

Chỉ thấy những kẻ nọ vừa chạy được mấy mươi trượng, bản thân liền bị hàng đống tuyết sơn biên bức vây lấy, bầu trời đâu đâu cũng là tuyết sơn biên bức, hàng ngàn hàng vạn con vây kín không gian trên đỉnh đại bi sơn, thế mà không con nào va phải con nào, mấy nhân loại vì quá hoảng loạn mà tự tìm đường chạy trốn, hay vô cớ bị tách đoàn.

Nhất nhất đều bị ít nhất hàng trăm đầu tuyết sơn biên bức bao vây, đám yêu thú này thực lực chỉ cỡ ngũ cấp, người của hai đại đế quốc đến đây ai nấy đều có thực lực loanh quanh võ tông cảnh giới.

Bất quá đối đầu với một đám yêu vật không sợ chết, hết con này đến con khác cứ thấy kẻ thù là lao vào xâu xé, tầng tầng lớp lớp không dứt, dù thực lực mạnh hơn chúng một đại cảnh giới, dưới hàng đống công kích liên tục, kết quả cũng chỉ có nhanh chóng bỏ mạng.

Hơn chục người của hai đại đế quốc, kẻ bị kéo lên không trung xé xác ăn thịt, kẻ bị ép rơi xuống vực, kết quả vẫn là bị xé xác ăn thịt, kẻ thì sữ dụng hết đủ loại thủ đoạn hộ thân, lúc mấy thủ đoạn kia hết tác dụng, kết quả vẫn là bị xé xác ăn thịt, dù là yêu thú tọa kỵ cũng không thể trốn thoát, chỉ có mấy người may mắn tự bạo đan điền, liều chết trước lúc bị ăn thịt mới may mắn thoát khỏi thảm cảnh.

Ai nấy đều gần như được xắp chung một kịch bản, bị bao vây trong hàng đống bóng đen, điên cuồng công kích mở đường máu, nhưng hết lớp này đến lớp khác, đám tuyết sơn biên bức cứ lao lên như vô cùng tận, kết quả trong lúc nhân loại kia không phòng bị, liền trúng phải vô vàn công kích từ nhiều hướng, đạo tẫn nhân vong.

Ngay lúc này toàn bộ nhân mã của hai nước đã hoàn toàn co cụm về một khối, cố gắng phòng thủ trước đợt tấn công không thể ngờ đến của tuyết sơn biên bức, ai có hồn khí hay thủ đoạn gì thì đều đem ra hết, nếu không chỉ cần sơ xảy một chút, bản thân liền có thể bị một đầu tuyết sơn biên bức lôi ra khỏi đoàn rồi bị giết như chơi.

Đại bi sơn khổng lồ hùng vĩ, thế mà lại chẳng có đầu yêu thú nào sinh sống, đến bây giờ người cua hai nước mới ý thức được vì sao, căn bản nơi mà tuyết sơn biên bức sinh sống, không loài yêu thú nào khác có thể sống được, dù là võ tông, võ vương, trước một biển yêu thú lên đến hàng vạn con.

Đơn giản một lần xuất động là có thể phong kín trời đất, khiến dương quang vụt tắt, một võ tông hay võ vương bị vây bên trong căn bản là không có đường sống, ngươi tấn công phía trước thì bên trái bên phải, phía sau phía trên đều có hàng đống đầu tuyết sơn biên bức khác lao vào công kích.

Mà không chỉ một hai đầu, một lúc chính là hơn mười đầu yêu thú như thế lao lên, đám tuyết sơn biên bức này lúc tấn công liền liên tục phát ra sóng âm khiến thần hồn người ta điên đảo, lẫn khuất trong bầy yêu thú này thỉnh thoảng lại có một hai đầu đạt đến lục cấp yêu thú, trong trường hợp cả thị giác, thính giác đều bị áp chế, trước làn sóng công kích như cuồn phong bạo vũ, dù võ tông võ vương cũng mất mạng như chơi.

Giết được trăm đầu yêu thú thì có hàng trăm đầu khác sẵn sàng xông đến, cứ giết mãi như thế, dù cường hãn như võ vương cũng có lúc hao kiệt, cùng lắm giết được một hai ngàn đầu, kết quả cho dù là võ vương cũng phải đến lúc kiệt quệ mà chết.

Thực sự ngay lúc này, ai nấy đều đang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tuyết sơn biên bức ban ngày thường không xuất động kiếm ăn, trừ phi ngươi tấn công xào huyệt của chúng, nếu không dù có đi lại trên đại bi sơn, cũng sẽ chẳng có đầu tuyết sơn biên bức nào lao ra tấn công ngươi.

Mấy tiếng nổ lớn ban đầu nếu không phải do tự nhiên mà có, vậy thì chắc chắn là do có kẻ sắp đặt trước, muốn mượn tay của bầy tuyết sơn biên bức này, tiêu diệt người của hai đại đế quốc, lúc này ai nấy ở vô hồi nhai đều thầm nguyền rủa tên khốn đã làm ra chuyện này một trận.

Bầy tuyết sơn biên bức lên đến mấy vạn đầu, căn bản là võ hoàng cũng chẳng dám động đến, nói tới võ hoàng, lúc này cả Hàn Thủy và Liệt Thần đều đang vô cùng tích cực chống đỡ công kích cho người phe mình, nếu không có hai người này chèo chống, có lẽ hơn hai trăm mạng người ở vô hồi nhai, đã sớm nằm gọn trong bụng đám tuyết sơn biên bức cuồng bạo kia rồi.

Hàn Thủy võ hoàng một hơi sữ dụng đến ngưng băng kiếm vực trứ danh của mình, đạt đến võ tông liền có thể sữ dụng được giới vực, càng lên cao giới vực luyện được sẽ càng mạnh.

Đạt đến mức võ hoàng, một khi dùng đến giới vực, không gian hơn trăm trượng quanh bản thân, chính là vùng hiễm địa với tất cả những đối thủ khác, ở trong giới vực của võ hoàng, địch nhân sẽ bị áp chế thực lực rất nhiều, nếu kẻ địch càng yếu, áp chế sẽ càng mạnh.

Lúc này mỗi đầu tuyết sơn biên bức ở trong phạm vi bán kính một trăm trượng quanh Hàn Thủy võ hoàng, thực lực đều bị áp chế mất ba thành, do số lượng quá đông, ngưng băng kiếm vực của Hàn Thủy võ hoàng chỉ có thể làm được như thế.

Nếu là áp chế đối thủ cỡ một đầu tuyết sơn biên bức trong giới vực này, đầu tuyết sơn biên bức ấy căn bản đến đi còn không nổi, chứ đừng nói có sức công kích gì, bất quá lúc này chuyện áp chế thực lực của tuyết sơn biên bức chỉ là thứ yếu.

Cái quan trọng chính là hiệu quả diệt địch tốt đến kinh hồn mà Hàn Thủy võ hoàng đang tạo ra, trong phạm vi trăm trượng được ngưng băng kiếm vực bao phủ, dù là một luồn không khí giản đơn, cũng có thể hóa thành lợi khí diệt địch của Hàn Thủy võ hoàng.

Chỉ thấy hai tay ông ta bắt quyết, một câu “ khởi kiếm chuyển luân thức” cất lên, hàng vạn thanh băng kiếm đã được ngưng kết lại trong không trung, lại theo kiếm chỉ của Hàn Thủy võ hoàng, vạn thanh băng kiếm xoay chuyển trong ngưng băng kiếm vực vài vòng.

Hơn ngàn đầu tuyết sơn biên bức liền bị tru sát, thân thể lúc chết của đám yêu thú này vẫn rất lành lặn, nếu thực sự có ai đó đột nhiên sở hữu đám xác chết tuyết sơn biên bức này, dám cược kẻ đó sẽ trở thành đại cứ phú có hàng ngàn vạn linh thạch trong một đêm.

Bất quá tình hình hiện tại, chẳng ai dám chắc bản thân có thể sống sót qua nổi kiếp số này, chớ đừng nói gì đến chuyện làm giàu, ngàn đầu tuyết sơn biên bức chết đi, ngàn đầu khác lại lao vào, xo với số lượng bốn năm vạn đầu tuyết sơn biên bức ở đại bi sơn, con số một ngàn đầu vẫn là chẳng đáng kể.

Nhưng để giết được một ngàn đầu yêu thú này, Hàn Thủy võ hoàng đã hao tốn gần một thành đấu khí, công kích cấp võ hoàng uy lực cố nhiên bá đạo, hiệu quả phi thường cao, nhưng hao tổn tất nhiên cũng cực kỳ nhiều, tỷ như Hàn Thủy võ hoàng ông ta từng kiếm từng kiếm tru diệt tuyết sơn biên bức, đến lúc giết được một ngàn đầu, hao tổn chỉ sợ còn nhiều hơn xo với một chiêu vừa rồi.

Xo với Hàn Thủy võ hoàng, võ vương thấp lùn theo trong đoàn cũng có một giới vực thổ hệ cực kỳ bất phàm, bất quá thổ hệ mạnh phòng thủ kém công kích, thế nên giới vực của võ vương thấp lùng kia chủ yếu chỉ trợ giúp phòng hộ cho đoàn người đại ninh là chính.

tuyết sơn biên bức chỉ cần tiến đến trong phạm vi năm mươi trượng quanh đoàn người đại ninh, hoàng khí đặc thù từ giới vực của võ vương kia sẽ phát động công kích, chấn ngược những con yêu thú cố xâm nhập ra ngoài, nữ ma pháp vương còn lại trong đoàn là một người chuyên tu mộc hệ.

Nàng ta từ sớm đã niệm chú triệu hoán ra tám mươi mốt cây mộc trụ, mỗi cây mộc trụ đều cao hơn ba trượng, đường kính gần năm thước, bọn chúng cắm trên mặt đất tạo thành đồ hình huyền diệu, bao phũ lấy đoàn người đại ninh bên trong, bất kể là ai gặp nguy hiễm, một luồn lục quan sẽ nhanh chóng được mộc trụ gần đó nhất phát ra tương cứu, mộc quang nọ khi phũ lên người tu sĩ liền sẽ giúp bọn họ trong thoáng chốc có một lớp phòng hộ quanh thân, hơn nữa linh khí tinh thuần không biết từ đâu đến sẽ nhanh chóng quán nhập vào thân thể tu sĩ, giúp họ nhanh chóng bình ổn tu vi.

Giới vực màu lam nhạt của Hàn Thủy võ hoàng bao phủ vòng ngoài, tru sát tuyết sơn biên bức, giới vực màu hoàng thổ của võ vương thấp lùn phòng thủ bên trong, pháp trận của nữ ma pháp vương hỗ trợ, dù cho có vài đầu tuyết sơn biên bức may mắn lọt được đến gần, chúng cũng đều sẽ bị những người còn lại của đại ninh liên thủ tru diệt, trận thế của đại ninh đế quốc tạm thời bình ổn trước làn sóng công kích của tuyết sơn biên bức.

Đây đã là chiêu khởi kiếm chuyển luân thứ ba mà Hàn Thủy võ hoàng phải dùng đến, xác tuyết sơn biên bức đã rơi xuống đất la liệt như mưa, bất quá đấu khí trong người vị võ hoàng dẫn đoàn của đại ninh cũng đã hao mất ba thành, tuyết sơn biên bức vẫn còn quá nhiều, dù hao hết đấu khí lực, đàn tuyết sơn biên bức này vẫn sẽ chưa tổn hao đến một nửa.

Trong phút hối hả, Hàn Thủy võ hoàng đã không nhịn được mà lớn tiếng hỏi.

-đây là chuyện tốt do vạn kiến các người gây ra sao?, lựa chọn nơi hung địa như đại bi sơn này làm chổ giao đấu, sau đó mượn tay tuyết sơn biên bức tiêu diệt người của đại ninh ta???.

Bên kia chiến tuyến Liệt Thần cũng chẳng hề rảnh rang gì, ông ta vừa quét một đường đại đao vào không trung, một đạo đao mang dài hơn trăm trượng thoáng vạch qua đất trời, hàng đống tuyết sơn biên bức trúng đòn liền đứt thân rụng cánh, toàn bộ đều rơi lã tả xuống vô hồi nhai như lá mùa thu, vừa được rảnh tay, lại nghe Hàn Thủy võ hoàng chụp mũ lên đầu nước mình, Liệt Thần liền không nhịn được tức giận quát.

-mượn tay cái rắm, ngươi không thấy người của vạn kiến ta cũng bị đám tuyết sơn biên bức này tấn công à?, có ai tự giăng bẫy rồi tự đút đầu vào hay không?, ta còn chưa nói lý với các ngươi, các ngươi liền đã khơi màu xung đột rồi à?.

Sự tình quả thực đúng như lời Liệt Thần nói, đâu có kẻ điên nào tự giăng bẫy rồi tự đưa thân mình vào trong, mà tình hình hiện tại phía vạn kiến thương vong còn nhiều hơn đại ninh bọn họ, dùng lý lẽ kia chụp lên đầu người vạn kiến, e là có chút không thỏa đáng.

Hai cường giả mạnh nhất phía vạn kiến, một người là kỵ sĩ, một người là luyện thể giả, cả hai sức chiến đấu độc lập đều mạnh đến không tưởng, bất quá xo về mảng trợ giúp người phía dưới bảo mệnh, một kỵ sĩ cùng một luyện thể giả phía kia không thể làm tốt bằng hai võ giả cùng một ma pháp sư phía đại ninh, có thể nói chiến lực của luyện thể giả lẫn kỵ sĩ, đều không thích hợp để bảo vệ yếu nhân trước số đông quân địch, hôm nay phía vạn kiến cữ hai cường giả kia đến, hẵn không trù tính trước sẽ gặp phải tình huống này.

Phía kia Liệt Thần đã sớm triệu hồi tọa kỵ của mình từ trên trời xuống, đó là một đầu dực long phi thường khổng lồ, tuy màu sắc có khác u long của Ám Dạ một chút, nhưng trên cơ bản thì hình dáng của đầu dực long kia cũng chẳng khác quá nhiều.

Đầu rồng với mũi to cùng hàm răng sắc nhọn, một đôi cánh có màng như cánh dơi, một đôi chi trước nhỏ gọn linh hoạt, một đôi chi sau to lớn chắc khỏe, một cái đuôi đầy gai nhọn cực kỳ dài, làm đối trọng với phần đầu.

Tọa kỵ của Liệt Thần quả xứng với thực lực của ông ta, nó chân chính là một đầu yêu thú thất cấp, thân dài hơn hai mươi trượng, chiều dài đôi cánh lúc giang ra cũng mười lăm trượng hơn, đối phó với những đầu tuyết sơn biên bức thực lực loanh quanh ngũ cấp yêu thú.

Liệt Thần cũng chẳng cần kết hợp với tọa kỵ của mình mà làm gì, ông ta một đường vung đao, tọa kỵ một đường đồ sát, hết phun lữa lại phun độc dịch, lúc thì đầu dực long kia như thiết hóa thành một cái máy chém, lia qua đâu liền có xác tuyết sơn biên bức rơi lã tả đến đó.

Xo với Liệt Thần, biểu hiện của nữ luyện thể giả đi cùng cũng chẳng chút kém cạnh, nàng ta vốn đang ở cảnh giới ngũ hành thần thông sơ thành, xo với võ vương trung tầng thì chính là có thực lực tương đương, hơn nữa bản thân nàng ta cũng luyện được ngân thể biến thân, thần thông thuật đang dùng lại sở hữu phẩm cấp tuyệt thế, hiệu quả giết địch mà nữ nhân nọ tạo ra, xo với liệt thần hay dực long thì đều là không kém.

Chỉ thấy trên tay nữ luyện thể giả nọ ngưng luyện ra từng đôi nguyệt đao sắc lẻm, mỗi lần nàng ta phóng ra một đôi nguyệt đao như thế, bọn chúng sẽ như một vòng xoáy tử thần, có thể tự tìm mục tiêu mà tru diệt, đến chết mới thôi, mỗi đôi nguyệt đao như thế từ lúc phóng ra đến lúc hết lực, phải giết được năm sáu mươi đầu tuyết sơn biên bức là ít, nữ luyện thể giả nọ liên tục phóng hơn mười đôi nguyệt đao, tuyết sơn biên bức trong phạm vi năm mươi trượng quanh nàng ta không có một đầu nào còn sống sót.

Người của hai đại đế quốc giằng co với bầy tuyết sơn biên bức gần nửa khắc, trong nửa khắc này, Hàn Thiên hắn không hề nhúng tay vào một chút nào, sau trận chiến với Vương Trụ lực lượng trong người hắn gần như hao kiệt, Thiên ma thủ uy lực khủng bố, thế nhưng cũng tiêu hao của Hàn Thiên hắn cực kỳ nhiều chân nguyên lực, chỉ cần kích hoạt đến, liền lập tức đốt mất hai thành chân nguyên lực của hắn, sau đó cứ mỗi nửa khắc duy trì liền sẽ hao hết một thành chân nguyên lực nữa.

Nếu Hàn Thiên dùng đến thiên ma thủ lúc toàn thịnh, hắn cùng lắm chiến đấu được nửa canh giờ, nhưng chẳng lẽ hắn chỉ hao tốn mỗi chân nguyên lực để thi triển thần thông này?, nếu chỉ có thế, đối thủ sớm đã vì hoảng loạn trước uy lực của thiên ma thủ, mà tạm lánh phong mang, lúc đó Hàn Thiên hắn muốn giao đấu, nhưng đối thủ cứ trốn tránh, dù di trì hay ngắt đoạn thiên ma thủ, Hàn Thiên hắn đều rơi vào cảnh khốn đốn.

Ban nãy lúc đánh với Vương Trụ, Hàn Thiên hắn vẫn còn bốn thành chân nguyên lực, đến lúc này thì chỉ còn hơn một thành, linh lực trong nguyên anh thì gần như khô kiệt.

Hiện tại nếu không có Hàn Thủy cùng các lộ nhân thủ khác của đại ninh bảo hộ, Hàn Thiên hắn khả năng cao là phải bỏ mạng rồi, vậy nên nửa khắc vừa rồi, Hàn Thiên toàn bộ đều dùng vào việc phục hồi tu vi.

Nhược Mộng lúc này nàng vừa sữ dụng một cái ma pháp băng mâu, diệt sát hai đầu tuyết sơn biên bức hiếm hoi, lọt qua được phòng hộ của các vị cường giả đại ninh, cảm thấy tình hình đã hơi ổn trọng, nàng liền nhìn sang Hàn Thiên ở phía sau nói.

-tình hình của huynh thế nào rồi?, đã có đủ thực lực tự vệ chứ?.

Hàn Thiên thoáng kiểm tra thể nội, lát sau hắn chợt bình tĩnh đáp.

-nhờ có ma pháp phụ trợ của vị nữ tiền bối kia, tốc độ hồi phục linh lực của ta đã nhanh hơn nhiều, hiện tại đã đạt cỡ bảy thành lúc toàn thịnh, bất quá chân nguyên lực không dễ mà hồi phục nhanh như vậy, lúc này chỉ vừa đạt được hơn ba thành một chút, nhưng nếu hiện tại có đường để rút lui, ta vẫn đủ sức tự vệ.

Nhược Mộng nghe được lời này của Hàn Thiên, đáy mắt liền thoáng có nét an tâm, nhìn lại tình hình vẫn đang rất cam go, Nhược Mộng liền không nhịn được cảm khái nói.

-số lượng cá thể trong đàn tuyết sơn biên bức đã giảm mất một phần tư, bất quá cường giả của hai nước cũng đã hao gần nửa thành lực lượng, cứ thế này tất cả chúng ta sẽ không xong mất.

Chẳng phải là những người ở vô hồi nhai không có ngọc giản truyền tống, chỉ là nơi đây là đông hoa thần lĩnh cực độ hung hiễm, nếu tự ý truyền tống lung tung khả năng gặp phải yêu thú hùng mạnh mà bỏ mạng lên đến hơn chín thành, vậy nên trừ lúc cùng đường, nếu không sữ dụng ngọc giản truyền tống liền coi như giao mạng lại cho thần may mắn.

Nhưng ở vô hồi nhai hiện tại tình hình coi bộ cũng chẳng khả quan hơn là bao, bầy tuyết sơn biên bức sau khi hao tổn gần một vạn đầu, liền nhận ra địch thủ không phải hạng dễ đối phó, lúc này bất chợt có một tiếng rít cực kỳ chói tai vang lên, ẩn ẩn trong bầy yêu thú ngợp trời kia, một bóng đen khổng lồ lớn ít nhất là hai mươi trượng dần bay lên từ dưới vô hồi nhai.

Vài người tinh mắt nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi hô to.

-không xong… tuyết sơn biên bức vương xuất hiện rồi, con yêu thú này thực lực đạt đến thất cấp đỉnh phong, dù nhân loại chúng ta có không ít cường giả, tình hình chỉ sợ là cũng khó chống đỡ.

Lời kẻ nọ vừa dứt, bầy tuyết sơn biên bức đang chao liện hỗn tạp, bất ngờ hoạt động có nguyên tắc trở lại, bọn chúng không ngừng vỗ cánh giữ thân mình lơ lững liên tục tại một vị trí trong không trung, tầng tầng lớp lớp như thiên la địa võng, khiến ánh dương quang cũng chẳng thể chui lọt qua được.

Đám nhân thủ hai đại đế quốc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một đòn hợp công của gần ngàn đầu tuyết sơn biên bức đã từ tấm lưới trời kia đánh xuống, đó là một dạng công kích hệt như chấn minh cuồng âm của Vương Trụ, chỉ là chiêu này của bầy tuyết sơn biên bức có sự kết hợp cực kỳ nhuần nhuyễn.

Tuyết sơn Biên bức tìm mồi bằng sóng âm, lúc này hơn ngàn đầu truyền yêu lực vào sóng âm phóng ra, lại thêm một sự đồng điệu cộng hưởng làm tăng uy lực, trong lúc bất ngờ, vô hồi nhai đã giống như là có thiên thạch lao trúng, tiếng nổ long trời cất lên, rất nhiều nhân thủ của hai đại đế quốc đã bị đánh bay tứ tán.

Liền sau đó lại có thêm mấy luồn sóng âm công kích được bầy tuyết sơn biên bức dùng đến, uy lực tuyệt luân, khí thế không thể cản phá, đội hình của hai đại đế quốc đã bị đánh cho tứ tán, hơn năm mươi cường giả của hai nước, người bị đánh chết, người bị chấn văng lên trời làm mồi cho bầy biên bức.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Thủy võ hoàng liền không nhịn được mà hướng chỗ Liệt Thần cùng người của ông ta nói.

-hai nước hiện tại chỉ có thể liên thủ mở ra một con đường máu, nếu không ngày hôm nay nhân tộc ở vô hồi nhai có thể sẽ chẳng còn một ai sống sót.

Liệt Thần cũng nhận ra tình hình lúc này, Hàn Thủy vừa đệ nghị, ông ta liền không ngần ngại đáp.

-được… ta đếm đến ba, cả hai chúng ta đồng loạt dùng công kích mạnh nhất hướng chỗ đầu tuyết sơn biên bức vương mà công kích, chỉ cần khiến con yêu vương ấy phân tâm, đội hình của đám yêu thú còn lại sẽ loạn.

Lúc này tâm ý của hai đại cường giả trước nay đối địch nhau, đột nhiên tương thông đến lạ kỳ, Hàn Thủy võ hoàng bên này bắt quyết, ngưng băng kiếm trận liền tức tốc như dồn lại một hướng, đấu khí lực trên người Hàn Thủy võ hoàng không ngừng tuôn ra rồi hòa vào không trung, một thanh băng kiếm khổng lồ, thân dài hơn mười trượng đã nhanh chóng được ngưng thực.

Hàn Thủy võ hoàng một tiếng kinh hô “băng kiếm diệt sát thức”

Thanh băng kiếm không lồ vừa ngưng tụ được, liền nhanh chóng xông đến chổ tuyết sơn biên bức vương đang nấp ngoài phòng hộ, gần như cùng lúc, Liệt Thần phía đối diện cũng hô một tiếng “viêm long trảm”, đại đao trong tay ông ta liền như hóa thành một vầng trăng khuyết, nhanh chóng trảm phá một đạo sóng kích vào không trung.

Đao mang ngưng tụ từ đấu khí lực khủng bố của Liệt Thần, nhanh chóng được một luồn long tức từ tọa kỵ của ông ta thổi vào, trong tích tắc luồn đao mang kia liền hòa thành liêm đao rực lửa, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa mà bay đến chổ tuyết sơn biên bức vương đang ẩn núp.

Bầy tuyết sơn biên bức cảm thấy quân chủ của mình lâm nguy, hàng ngàn hàng vạn cá thể trong bầy liền ngay lập tức liên thủ tung ra một đòn sóng âm công kích mạnh nhất từ trước đến giờ, tuyết sơn biên bức vương cũng biết hai kẻ bên dưới không hề tầm thường, một luồn sóng âm nữa lại được nó dồn lực phát ra, phối hợp với công kích của bầy đàn phía trước, bầy tuyết sơn biên bức này, đã định một chiêu hơn thua đủ với người của hai đại đế quốc.

Rầm một tiếng như trời long đất lở, cả khoảng trời vài trăm dặm gần đại bi sơn như rung chuyển, từ xa chỉ thấy đỉnh đại bi sơn hùng vĩ cứ thế sụp đổ, hỏa diễm băng sương, yêu khí vần vũ tạo thành một vụ nổ khổng lồ, sinh linh ở đỉnh ngọn đại sơn ấy sống chết đều chẳng rõ ra sao.